Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Vinh Cẩm Thiêm bóp cổ Tiền Lão Nguyệt ép lên tường khiến lưng ông ta đau như sắp gãy giãy giụa trong tuyệt vọng.
“Tôi không quen… Tôi không biết cậu đang nói gì, cậu là ai! Cứu! Cứu tôi với!”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng cười: “Tiền Lão Nguyên, ông không biết ta cũng không sao, chỉ cần nhớ khĩ cô gái đã đánh gãy mũi của ông là được rồi! Ông phải nhớ rằng sau đêm đó ông và ba người bạn thợ săn đã trốn đi mất tích, nhưng vẫn có người chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm kẻ sát nhân ấy đâu!”
Hai mắt anh đỏ bừng: “Mười năm, cũng không dễ dàng gì tìm được ông, chúng ta phải nói chuyện cho tử tế chứ nhỉ?”
Tiền Lão Nguyên đã trốn chạy nhiều năm như vậy nhưng bản thân anh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm thông tin của ông ta!
Lúc này, đột nhiên có một bà già mù cầm gậy bước ra từ trong phòng, quay mặt bốn phía nói: “Nguyên ơi, Nguyên ơi, sao thế, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiền Lão Nguyên sững người, tuyệt nhiên không dám kêu gào gì nữa, gắng gượng nói: “Mẹ à, người của xã đến tìm con có chút việc nên mấy ngày nữa con sẽ không ở nhà.”
Bà già mù chết lặng không nói gì, lúc sau đột nhiên thở dài, ngồi bệt xuống đất khóc.
“Nguyên à, lúc đầu con đi mười năm, bỏ lại mẹ và con con ở nhà cậu là mẹ đã biết con phạm tội rồi, nay con lại quay về, mẹ cũng biết sớm muộn cũng sẽ có ngày hôm nay!”
Nói rồi người mẹ tìm kiếm thứ gì đó trên người bà: “Đồng chí… các vị cảnh sát, con trai tôi đã phạm phải tội gì vậy?”
Bà mẹ mù bắt đầu quỳ lạy: “Mỗi năm nó đều gửi tiền cho tôi và con nó, liệu đây có phải là tiền nó trộm không? Chúng tôi sẽ hoàn lại, chúng tôi sẽ trả lại hết… Xin các anh tha cho nó, vợ nó đã chết mười năm trước rồi, nó vì nuôi con nên mới làm loại việc ngu xuẩn này…”
Nhìn mẹ mình lấy tiền ra quỳ dưới đất, cứ vái lạy xung quanh lẩm bẩm một mình.
Mắt Tiền Lão Nguyệt cũng đỏ hoe: “Mẹ…”
Đột nhiên Vinh Cẩm Thiêm nói: “Trần Thần, đỡ bà ấy dậy.”
Trần Thần đỡ bà già mù đứng dậy, cầm số tiền khi nãy bà lấy ra nhét hết lại vào tay bà.
Vinh Cẩm Thiêm nói: “Tiền Lão Nguyệt có liên quan đến một vụ án lớn xảy ra từ nhiều năm trước, chúng tôi cần ông ta quay lại phối hợp điều tra, chỉ khi thú tội mới nhận được sự khoan hồng.”
Bà già mù vừa run rẩy rơi nước mắt, vừa kích động hướng về phía con trai và Vinh Cẩm Thiêm nói.
“Thú tội sẽ được khoan hồng, chống đối tội sẽ nặng hơn, Nguyên à, con hãy nói sự thật và phối hợp với các đồng chí cảnh sát nhé! Như vậy mới sớm được về nhà, mẹ và con cũng sẽ luôn ở đây đợi con!”
Nhìn mẹ, Tiền Lão Nguyệt đau lòng, mắt đỏ hoe cúi đầu nói: “Ôi… mẹ à… con biết rồi…”
Vinh Cẩm Thiêm liếc nhìn Trần Thần, ra hiệu cho cậu ấy dìu bà mẹ mù về phòng còn anh sẽ đưa Tiền Lão Nguyên ra ngoài.
Tiền Lão Nguyên quay lại nhìn người mẹ già của mình thêm lần nữa, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, đồng chí…”
Cuối cùng, ông ta ủ rũ đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài đã có sẵn người mặc thường phục chờ bọn họ bước ra, ngay lập tức áp giải Tiền Lão Nguyên lên xe cảnh sát.
Trần Thần đi ra, hưng phấn ngồi vào ghế lái nói: “Cái tên Tiền Lão Nguyên này cuối cùng cũng bị bắt rồi, ông ta trốn ghê thật, còn mấy kẻ đi cùng đêm đó chắc cũng sắp bị bắt rồi!”
Anh Thiêm đã theo vụ này nhiều năm rồi!
Vừa lên xe, cậu ấy đã thấy mặt Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhắm mắt, bả vai mỏi rã rời ngồi tựa vào ghế lái phụ.
Dù Trần Thần là người thô lỗ nhưng cậu ấy vẫn nhận ra rằng người đội trưởng của mình đang nhớ đến mẹ của anh khi nhìn mẹ của Tiền Lão Nguyên.
Trần Thần nghĩ vậy nhưng chẳng nói gì, cứ thế lái xe ra ngoài thôn.
Mấy người họ ở đây theo dõi thì không gây ra nhiều sự chú ý nhưng hễ bắt được người đem đi thì lại cực kỳ ồn ào.
Người ở trong thị trấn đều chạy ra xem rồi.
Một nhóm người đang câu cá ở núi có hồ chứa cách đây không xa cũng có thể nhìn thấy sự náo nhiệt của thị trấn nhỏ này.
“Chuyện gì đây, bắt người ư?” Ninh Tú Phân tò mò.
“Này này này! Cá cắn câu rồi, mau kéo lên đi!” Âu Minh Lãng hét lên khi nhìn thấy phao câu cá cử động.
Ninh Tú Phân giật mình, quay lại vội vàng kéo cần câu lên!
“Nhìn lực nó giật này, con cá này to phết, chắc cũng phải 3 cân rưỡi 4 cân đấy, mau tới giúp đi!” Mấy người trẻ hứng thú đi theo!
Âu Minh Lãng lao tới, giúp Ninh Tú Phân kéo cần câu.
Đúng là thế, câu lên được một con cá chép bạc rất lớn!
Mấy người rất vui vẻ đứng quanh con cá lớn ấy, cầm lấy lưới bận rộn chụp ảnh.
Bên cạnh có mấy ông già đánh cá và mấy bà cười trìu mến khi nhìn đám người trẻ tuổi này.
Những đứa trẻ này trông thật sảng khoái và vui vẻ, nhìn chúng như vậy thôi cũng thấy thoải mái rồi.
Ninh Tú Phân nhìn những con cá lớn đang quẫy, những con tôm đang bơi trong thùng nước, rồi cô lại chuyển tầm mắt về đồng ruộng mênh mông gần đó: “Thật đáng tiếc, nơi này nhiều ruộng quá.”
Một bà lão bên cạnh tò mò hỏi: “Này cô bé, nhiều đồng ruộng sao lại tiếc? Nhiều đồng ruộng thì năm nay sẽ được mùa bội thu, người không có ruộng thì cũng sẽ không bị đói!”
Ninh Tú Phân do dự một chút rồi nói: “Khi cháu ở đại học Phúc Đán đã từng tiếp xúc với rất nhiều các chuyên gia nước ngoài, bọn họ nói thật ra bên cạnh hồ chứa nước không nên có đất nông nghiệp hay các loại nhà máy, kể cả các thôn làng sinh sống.
“Nếu không sẽ làm ô nhiễm nghiêm trọng đến hồ chứa nước, nếu lỡ uống phải loại nước này sẽ gây bệnh cho con người, làm tăng gánh nặng cho hệ thống y tế và sẽ gây ra hàng loạt vấn đề về kinh tế.”
Hồ chứa nước Sảnh Quan – nơi họ đánh bắt tôm cá đã từng là nguồn cung cấp nước chính cho thủ đô.
Nhưng đến cuối những năm 1980, nơi đây bị ô nhiễm nghiêm trọng do hoạt động nông nghiệp và khí thải nhà máy.
Đến cuối những năm 1990 thì nó đã bị rút hoàn toàn khỏi hệ thống nước uống của thủ đô.
Bà lão nghe vậy, kinh ngạc nhìn ông lão bên cạnh.
“Chúng ta cũng đã từng đọc qua những tin tức tương tự khi đọc những tài liệu của Liên Xô, không ngờ cháu lại biết nhiều như vậy.”
Ninh Tú Phân cầm lấy mồi câu cá A Hoàn đưa cho, gật đầu: “Có thể nuôi sống một tỷ mấy người cũng có thể coi là kỳ tích thế giới rồi.”
Cô ném mũi câu vào hồ chứa: “Nếu muốn còn có thể phát triển trong tương lai thì làm tốt kế hoạch bảo vệ môi trường đã đề ra trước, khi đó ta có thể tránh những rắc rối do đầu tư y tế và xử lý ô nhiễm sau này gây ra, cũng có thể hòa nhập tốt hơn vào các vấn đề quốc tế.”
Cô chỉ tiện nói ra, không ngờ rằng những người lớn tuổi bên cạnh nghe lại thực sự hiểu.
Mấy người lớn tuổi trầm ngâm nhìn nhau, rồi hiền từ, dịu dàng nhìn cô.
Mấy ông bà vui vẻ nói chuyện với Ninh Tú Phân, như không có khoảng cách thế hệ.
Ninh Tú Phân chợt cảm thấy tâm trạng mình đã dịu lại hơn.
Cô đúng là một bà cụ non.
Khi mặt trời lặn, mọi người tới giúp các ông bà thu dọn đồ đạc, vừa nói cười vừa dìu ông bà xuống núi.
Có người trông giống thư ký tới tặng cho Ninh Tú Phân một túi đầy tôm: “Cái này là các ông bà khi nãy tặng cho em đấy, nghe nói là em thích ăn tôm.”
Ninh Tú Phân không thể từ chối nên lịch sự tặng lại con cá to mà cô tự câu được, mỉm cười vẫy tay chào những người lớn tuổi đang rời đi.
Âu Minh Lãng tò mò hỏi nhỏ: “Cậu quen những người lớn tuổi đó sao?”
Ninh Tú Phân lắc đầu: “Không quen, chỉ là khi nãy câu cá ngồi cạnh nên nói chuyện mấy câu thôi, sao, cậu quen à?”
Âu Minh Lãng nhìn bọn họ, nói nhỏ: “Không quen biết, nhưng nhìn bình uống trà của họ trông giống như của những cán bộ quân đội đã nghỉ hưu vậy.”
Không phải cán bộ nghỉ hưu nào cũng sẽ sống trong khu nhà cán bộ nghỉ hưu, nhưng cũng có người sống tập thể, cùng nhau dưỡng lão trong khu nhà cán bộ đó.
Nhóm thanh niên này cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu thu dọn mẻ cá hôm nay câu được, vui vẻ tới nhà ông ngoại Âu Minh Lãng nấu bữa tối.
A Hoàn liếc nhìn thị trấn nhỏ cách chân núi không xa.
Nghĩ lại, có lẽ chính việc bắt người lúc chiều của đội trưởng đã gây ra sự hỗn loạn đấy.
Không rõ liệu nó có diễn ra tốt đẹp hay không.

Tường trong phòng thẩm vấn có hai dòng chữ to màu đỏ: thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị.
Nhưng bầu không khí lại chẳng hề căng thẳng mà còn tĩnh lặng.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!