Đôi mắt Vinh Cẩm Thiêm ánh lên sự mỉa mai: “Hà Tô không phải là người bất cẩn như vậy, bà ta luôn thích giở trò, chơi bẩn, sao có thể phạm sai lầm cơ bản như thế được?”
Anh khẽ cười: “Hoặc là Hướng Tam không hài lòng với việc bà ta cứ đứng đằng sau bí mật chỉ huy mọi việc nên vạch trần và buộc bà ta phải cùng thuyền với bọn họ, hoặc Hướng Tam muốn khiến tôi và bà ta đấu đá nhau trước, khi đó cả hai đều thiệt.”
Biểu cảm mặt Trần Thần khó coi, nói: “Đều chả phải thứ tốt đẹp gì, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Khóe miệng Vinh Cẩm Thiêm hơi nhếch lên một chút: “Đã biết Hà Tô và Hướng Tam câu kết với nhau rồi, đây cũng chính là thu hoạch lớn nhất của chúng ta hôm nay. Đã biết kế hoạch của bọn họ thì ta có thể làm ngược lại, đánh bại từng người một.”
Kẻ địch không đoàn kết với nhau chính là điểm yếu của chúng.
Anh dừng lại, chợt nhớ ra điều gì đó: “Cậu hãy phái người đi theo dõi Triều Bắc, xem lúc nào nó có thể tự do ra vào trường học.”
Trần Thần hơi không hiểu: “Không phải trước giờ anh không quan tâm bọn họ sao?”
Vinh Hướng Đông và Vinh Triều Bắc đều là con của Hà Tô, từ trước tới nay đều chưa từng có bất kì liên hệ nào với nhau.
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ tôi cần phải để ý bọn họ rồi.”
Tối hôm đó, Vinh Triều Bắc có việc rất quan trọng cần nói với anh.
Và chắc là chuyện liên quan đến Hà Tô nếu không đứa con gái ngốc nghếch đó sẽ không cư xử kì quặc như vậy.
Cô ấy khó chịu tự tát vào mặt làm bản thân đau đớn.
Trạng thái chán ghét bản thân của Vinh Triều Bắc khiến anh nhớ lại mình khi còn trẻ, khi mà anh dường như bị nhốt trong lồng và chiến đấu chống lại cả thế giới.
Khi đó anh hành xử khá dữ dội, hay công kích lung tung, trừ khi anh chết nếu không thì cho dù phải chịu nhiều tổn hại, anh vẫn sẽ đánh nhau với người khác!
Còn Vinh Triều Bắc không thể hiện ra rõ ràng như vậy, cô ấy đang tự làm hại bản thân.
Trần Thần không hiểu đội trưởng của mình muốn làm gì, nhưng cũng không thể ngăn cản người ta quan tâm em gái ruột, bèn gật đầu: “Được, trong ba ngày em sẽ điều tra rõ ràng!”
Cả hai lái xe đến một thị trấn nhỏ hoang vắng ở ngoại ô Bắc Kinh.
Có một hồ chứa nước ở gần đó, thị trấn cũng rất náo nhiệt, và còn có xã ở gần đó nữa.
Họ đang nói chuyện thì có người tới giúp đỡ.
“Người đang ở trong sân, các anh em đều đang theo dõi.” Một người mặc thường phục sơ mi xám mang gánh đi qua nói thầm.
Vinh Cẩm Thiêm khẽ gật đầu: “Vất vả rồi.”
Sau đó, anh cùng Trần Thần đi thẳng tới một cái sân ở góc đường.
Cửa của sân đó đang đóng, Vinh Cẩm Thiêm đứng cách đó không xa, cũng không vội gõ cửa mà nhìn về cây cột điện cách đó không xa.
Trên cột điện có hai người mặc áo khoác ba lỗ của cục cung cấp điện đang kéo dây điện, họ ra hiệu cho Vinh Cẩm Thiêm khi thấy anh đi tới.
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt rồi đột nhiên quay lại, gõ cửa: “Đây có phải nhà bà Lưu không ạ? Tôi là người ghi công tơ điện của xã, tiền điện nhà bà nộp thiếu rồi, cần nộp bổ sung.”
Tiếng chó sủa lập tức vang lên khi anh vừa cất lời: “Gâu gâu gâu!”
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi đi đến mở cửa, miệng thì chửi bới: “Mấy năm nay ta không về nhà nên các người bắt nạt người già sống một mình như mẹ ta, lợi dụng bà ấy không nhìn được, một bà già làm sao mà dùng hết nhiều điện như thế được, giờ ta về rồi xem các người còn dám…”
Ông ta vừa mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy hai bóng người cao ráo đứng trước mặt.
Người đàn ông trung niên lập tức sững người, thậm chí vết sẹo dữ tợn ngang sống mũi cũng run rẩy theo.
Hắn lập tức đóng cửa lại.
Bịch! Ông ta vừa định kéo cửa vào thì bị Trần Thần đá một cú thật mạnh vào ngực.
Người đàn ông trung niên dường như cũng có chút kỹ năng nên chỉ trong nháy mắt đã né được cú đạp đó của Trần Thần.
Ông ta vội vàng bỏ chạy, nhưng chưa chạy được hai bước đã bị một lực mạnh đập vào sống lưng.
Người đàn ông trung niên bị đá bay thẳng ra ngoài.
Ông ta gào lên, người bị đập mạnh vào chậu nước ngã ra đất.
Nước trong chậu chảy hết ra ngoài.
Con chó trông nhà ban đầu rất hung dữ ấy bị dọa đến mức không dám lao ra, chỉ đứng ở một chỗ cụp đuôi sủa.
Người đàn ông trung niên ướt sũng người, đau phát run nhưng vẫn tuyệt vọng vùng vẫy bỏ chạy.
Nhưng giây tiếp theo hắn đã bị một bàn tay thon dài trắng trẻo nắm lấy tóc, da đầu hắn đau nhức vì bị người đó túm tóc nhấc lên.
“Đã lâu không gặp, Tiền Lão Nguyên! Ông còn nhớ tôi không?” Một giọng nam lạnh lùng vang lên.
Tiền Lão Nguyên buộc phải ngẩng đầu lên, khuôn mặt đính đầy nước của ông phải nhăn lại vì đau, nhìn khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng trước mặt.
Đồng tử của hắn co lại: “Không, không nhớ…”
Vinh Cẩm Thiêm cười khẩy: “Tới tuổi này rồi mà vẫn còn nói dối là không được đâu. Vậy để tôi giúp ông nhớ lại nhé? Vào một buổi tối của hơn mười năm trước, cũng ngay chỗ gần hồ chứa nước này, khi mưa chưa lâu, ở bên cạnh vũng nước ướt…”
Anh dừng lại, bóp chặt cổ của Tiền Lão Nguyên, bất chấp sự vùng vẫy đau đớn và tuyệt vọng của ông ta, nhấc hắn lên.
“Đêm đó hơn mười năm trước là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Lúc đó, tôi đã rơi vào bẫy mà ông và đám bạn giỏi săn bắn của ông đã đào ra. Sau đấy các người biến mất và tôi chẳng thể tìm thấy các người nữa.”