Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi vào.
Khi Ninh Tú Phân tỉnh lại, bên cạnh đã không một bóng người, chỉ có một cái hộp nhung trang nhã đặt bên cạnh mình.
Cô trầm ngâm một lát rồi cầm nó lên rồi mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn vàng theo phong cách Edward đã lỗi thời.
Viên ngọc chủ đạo của chiếc nhẫn là một viên ngọc lục bảo Colombia to ít nhất ba cara, trông như một hồ nước xanh biếc, độ tinh khiết của nó cao đến mức thậm chí còn thấy hiệu ứng hồ điệp.
Bên cạnh khảm từng viên ruby đỏ Myanmar và kim cương được điêu khắc thành hình dạng hoa hồng.
Một món đồ cổ xinh đẹp lộng lẫy… không phải, đây chắc là một chiếc nhẫn cổ được sưu tầm.
Ninh Tú Phân lấy ra đeo thử, ngón giữa và ngón áp út đều mang vừa.
Cô khẽ thở dài, đặt chiếc nhẫn xuống bỏ lại vào trong họp, cất vào tủ đầu giường, rồi cầm lược đến bên cửa sổ chải tóc.
Tối hôm qua, cô luôn cảm giác như có người nghịch tóc mình, khi cô cáu kỉnh tỉnh lại thì phát hiện hóa ra Vinh Cẩm Thiên đang lau tóc giúp mình.
Sau đó, cô luôn trong tình trạng nửa tỉnh ngửa ngủ, chỉ là không muốn thấy anh mà thôi, lại càng không muốn nghe anh nhắc tới Diệp Đông, Diệp Xuân, Diệp Viễn và những người khác.
Ngày hôm qua, cô vô tình uống phải đồ uống có cồn, vừa nhắm mắt lại là sẽ nhớ tới hôm ở sân bay ấy, khi Hướng tam bị áp tải về thủ đô, cô đã nói: “Chúc tình cảm của các người bền vững như vàng.”
Tuy rằng cô không muốn để Hướng tam được như ý, nhưng không thể không thừa nhận… muốn tình cảm bền vững như vàng quả thật không dễ gì.
Ninh Tú Phân nhắm mắt, hít một hơn thật sâu, rồi xoay người đi tắm rửa.
Khi cô thu dọn đồ đạc xong rồi xuống lầu thì đúng lúc thấy A Hoàn đang ăn sáng.
“Tiểu Ninh, chị không sao chứ?” A Hoàn thấy cô bước xuống thì đứng dậy đưa cho cô một ly nước ấm.
Ninh Tú Phân mỉm cười ảm đạm, nhận lấy ly nước, lắc đầu đáp: “Chị không sao, cảm ơn em.”
A Hoàn thấy cô không đề cập tới anh đội trưởng nhà mình nhìn thoáng nhìn trộm cổ tay cô, thấy không mang cái đồng hồ ngày hôm qua, lại càng không đeo nhẫn.
A Hoàn nhíu mày, mặt không biến sắc hỏi: “Tiểu Ninh, hôm qua ngỗng trắng lớn bảo rằng nay phải đi chơi, chị không ăn diện trang điểm gì à?”
Chẳng hạn như là đeo đồng hồ với nhẫn, hoặc là những thứ khác nữa.
Năm ấy khi đội trưởng bị điều xuống dưới, dì gì đó đều là cô ấy đều âm thầm quản lý, anh đội trưởng cầm gì lòng cô ấy đều biết hết.
Trước kia đội trưởng có tán gẫu với cô ấy, bảo rằng khi kỳ nghỉ hè kết thúc, anh sẽ lấy hết đồ ra cho Ninh Tú Phân mang về Thượng Hải, coi như làm sính lễ cho dì.
Ngày hôm qua, Ninh Tú Phân còn đeo cái đồng hồ kia của anh họ vui vẻ đi ăn cơm, thế mà lại gây ra chuyện ầm ĩ đó.
Hôm nay, Tiểu Ninh chẳng những không đeo nhẫn của anh họ mà đến cả đồng hồ cũng không đeo.
A Hoàn thầm suy nghĩ trong lòng, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì nha!
Ninh Tú Phân ngồi xuống uống sữa đậu nành, lơ đểnh nói: “Cũng không phải là cặp đôi ra ngoài hẹn hò gì, chị với ngỗng trắng lớn ra ngoài chơi sao lại phải đánh phấn chứ?”
Vả lại, Âu Minh Lãng đã từng thấy cô chém người rồi nên không cần giả trang thục nữ gì.
A Hoàn đờ người nói: “Hả… cặp đôi gì, tất nhiên hai người không phải một đôi rồi, chị là người yêu của anh em mà, à thì mấy ngày nay anh em với mấy người anh em khác đi làm chút việc!”
Ninh Tú Phân mỉm cười nhạt nhẽo: “Ời, vậy nên khi nào Minh Lãng tới đây?”
A Hoàn thấy Ninh Tú Phân không quan tâm lời nói của mình, cũng chỉ đành nhìn đồng hồ rồi nói: “Chị ăn xong rồi đi đi, ngỗng trắng lớn hẹn chín giờ gặp nhau trước cửa Đại Viện, bây giờ tám giờ rưỡi rồi.”
Ninh Tú Phân gật đầu đáp: “Được.”
Hai người chăm chút xong xuôi, nói một tiếng với dì Tiền rồi đi ra ngoài.
Dì Tiền nhìn người thiếu niên đẹp trai ăn diện thời trang đang thò đầu ra khỏi ô tô ngoài cửa kia, cậu ta mỉm cười sáng lạn như ánh mặt trời nhìn về phía Ninh Tú Phân, dì ấy không khỏi có chút rụt rè e ấp ôm một rổ đồ ăn hỏi cô bảo mẫu bên cạnh.
“Cô nói xem đứa nhỏ kia con nhà ai thế, trông thật thời trang, hoàn toàn khác xa đám nhóc ngây thơ ở Đại Viện chúng ta.”
Cô bảo mẫu đứng bên cạnh quan sát, nhỏ giọng nói: “Chị Tiền à, có thể lái được xe ô tô, có bãn lĩnh tiến vào chỗ bọn mình âu cũng chẳng phải người tầm thường gì, xem biển số xe là biết thôi.”
Dì Tiền không khỏi phát sầu: “Chao ôi, cô nói chàng trai kia có phải đang cười với A Hoàn không? Tiểu Ninh cũng đâu có bạn bè gì ở thủ đô đâu nhỉ?”
Thằng Vinh cũng đừng có để bùng lửa trong nhà ấy nhé, đứa nhỏ kia thật đáng thương, cứu Trần Thần trên chiến trường không biết bao nhiêu lần.
Lão Trần nhà mình còn coi thằng Nam như con trai, dì ấy càng coi thằng Nam như con ruột trong nhà.
Tiểu Ninh là một cô gái tốt, dì ấy coi cô như con dâu nhà mình, đừng có vì vài chuyện không hay ho này mà để cô bị người ta cạy đi rồi.
Cô bảo mẫu tiếp thục nhỏ giọng thở dài, bắt đầu gắp đồ ăn: “Chuyện này cũng khó nói…”
Dì Tiền lẳng lặng tự an ủi bản thân, hẳn không có ai đâu nhỉ, đầu năm nay không có chuyện liên quan tới sống chết thì sao có thể ly hôn chứ?
…
Ninh Tú Phân nhìn chiếc xe nhỏ, kinh ngạc hỏi: “Cậu lấy đâu ra cái xe này thế?”
Đây là xe từ năm 1980, rất hiếm thấy.
Âu Minh Lãng cười hì hì, bảo: “Tôi mượn xe của ông ngoại đó! Lên xe, chẳng phải cậu bảo muốn đi xem hết mọi ngóc ngách trong cố cung hay sao, tôi chiều lòng cậu!”
A Hoàn thấy mình không cần phải lái xe thì rất vui vẻ: “Tiểu Ninh có thể tham quan phần còn lại của cố cung nhiều nhất là đến mười hai giờ, chúng ta còn định đi đâu nữa không?”
Ninh Tú Phân suy nghĩ một lát rồi bảo: “Mấy ngày nay chơi ở nhiều nơi lắm rồi, cảm thấy cũng chỉ có vậy, cậu đều đã lái xe đến đây rồi, vậy tôi muốn đến trung tâm thương mại mua sắm…”
“Á! Đừng đến đó!” “Chị đại ơi, cậu là khách du lịch mà còn đến lựa chọn hàng hóa với khảo sát thịt trường nữa hả!”
A Hoàn và Âu Minh Lãng dựng đứng như mèo giẫm phải đuôi.
Ninh Tú Phân nhanh tay che lỗ tai mình lại: “Hai người kêu la cái gì, đây không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi hả, trời nóng quá, đến trung tâm mua sắm hưởng điều hòa…”
“Cậu thôi đi được không, bọn tôi còn không hiểu cậu à, những người phụ nữ khác đến trung tâm mua sắm là để mua này mua nọ, chứ cậu đến chắc chắn là để khảo sát thị trường, thậm chí còn muốn đi đàm phán làm ăn, bán hàng hoặc nhập hàng gì đó!” Âu Minh Lãng ôm đầu, chỉ cảm thấy mệt lòng không thôi.
Ninh Tú Phân ở chung chỗ với cậu ta và A Hoàn đã kích hoạt chức năng “tự động kinh doanh” gì không thế?
Vất vả lắm cậu ta mới có một ngày nghỉ, nghĩ bụng lãng phí chút thời gian cuộc đời âu cũng được, chẳng hề muốn kinh doanh hay bán hàng gì hết!
A Hoàn cũng gật đầu như giã tỏi: “Trừ phi chị thề rằng mình sẽ không đi đàm phán làm ăn, không đi dạo quá ba… à không, hai trung tâm mua sắm!”
Vì tiện nhập hàng, Ninh Tú Phân có thể đi rất nhiều nơi, ở Dương Thành luôn đầy những cơ hội!
Đi một lát rồi dừng đôi chút, so sánh hàng hóa của ba nhà, cò kè mặt cả một hồi, còn muốn mặt dày đi tới đi lui.
Mình thà vác A Hắc và A Bạch chạy việt dã mười ki lô mét còn hơn!
Vẻ mặt Ninh Tú Phân hời hợt hững hờ bảo: “Yên tâm, chị thề hôm nay chỉ đi hai trung tâm thương mại dạo bộ một lát, hơn nữa nơi chị đến đều là trung tâm thương mại nhà nước, có thể bán với nhập được hàng nào chứ?”
Dứt lời, cô lấy một tấm bản đồ trong túi ra rồi mở ra xem.
A Hoàn và Âu Minh Lãng nhìn thấy một loạt đánh dấu và phân tích vị trí xong xuôi trên bản đồ thì liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng cô đã lên kế hoạch từ sớm rồi!
Ninh Tú Phân ho nhẹ, mỉm cười dỗ bọn họ: “Đi thôi, đi thôi, tôi mời cả hai ăn cơm, tôi còn đổi phiếu ăn của cả nước mà!”
Âu Minh Lãng còn nói gì được nữa chứ, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau với A Hoàn, thở dài lái xe chạy lấy người.
Ninh Tú Phân nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều.
Cô đến thủ đô, mục đích vốn để khảo sát thị trường thủ đô, cô đã làm những việc tẻ nhạt quá lâu, quá mệt mỏi, vẫn là việc kiếm tiền có ý nghĩa hơn, mới có thể khiến cô tràn đầy năng lượng.
Theo suy nghĩ của Âu Minh Lãng và A Hoàn, Ninh Tú Phân đi hai trung tâm thương mại cũng không hề gì.
Tâm trạng của cô không tốt, bọn họ cũng chịu tội theo.
Quả thật Ninh Tú Phân chỉ đi hai trung tâm thương mại mà thôi.
Nhưng mà…
Bọn họ không đoán được rằng hoạt động những ngày tiếp theo của Ninh Tú Phân đều là… sớm đi tối về từ trung tâm thương mại.
Thậm chí cô còn tới chợ đêm, còn có quầy đồ cổ của Phan Gia Viên!
…
Một bên khác, Diệp Viễn phát hiện mình không liên lạc được Vinh Cẩm Thiêm.
Bên phía Cẩm Thiêm xảy ra chuyện gì thế, ba ngày qua cậu ấy chỉ sai người tặng quà và vài đồ này nọ đến đây, những người khác đâu? Diệp Viễn bình tĩnh gọi điện thoại.
Chẳng biết người đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt Diệp Viễn tối sầm: “Cậu ấy đi làm việc mà cũng không biết đi đâu sao?”
Cuối cùng anh ta đành cúp điện thoại.
Diệp Đông đứng bên nhìn Diệp Viễn, thất vọng nói: “Hôm nay anh Cẩm Thiêm cũng không đến gặp em sao, em không thiếu mấy món quà này, không phải anh bảo anh ấy sẽ tự đến đây chăm sóc em sao?”