Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Anh bực bội lấy hộp thuốc ra ban công, dựa vào lan can hút thuốc.
Vẫn như thói quen ám ảnh cưỡng chế, mỗi điếu thuốc anh chỉ hút ba hơi, nhưng đến khi anh nhận ra mình đang làm gì, cả bao thuốc đã bị hút hết.
Gạt tàn đầy tàn thuốc.
Vinh Cẩm Thiêm nhắm mắt lại, tự giễu cười khẩy: “Chậc…”
Cách hút thuốc này thật tự lừa dối bản thân, giống như những ngày qua anh luôn làm những việc như thế.
Anh bóp tắt điếu thuốc cuối cùng, sau này vẫn nên cai thuốc, cô không thích.
Vinh Cẩm Thiêm quay vào phòng, nhưng phát hiện trên giường không còn ai, trong phòng tắm lại có tiếng nước chảy.
Trên sàn nhà còn hai đôi dép và quần áo vứt bừa bãi.
Chân mày anh cau lại, lập tức đi về phía phòng tắm, cô đã uống rượu đến mơ màng như vậy, sao có thể đi tắm được chứ?
Rượu này càng uống càng say!
“Ninh Tú Phân, em đừng tắm nữa, lát nữa trơn trượt, ngã gãy xương đó!” Anh mở cửa phòng tắm.
Giữa làn khói mờ mịt, anh nhìn thấy một bóng người mảnh mai trắng muốt đang đứng dưới vòi hoa sen, nghe thấy tiếng mở cửa, cô cũng không ngoảnh lại, đưa hai tay ra gãi đầu gội đầu.
Cảnh xuân mềm mại chợt lộ ra, khiến Vinh Cẩm Thiêm nghẹn ngào, theo bản năng quay mặt đi.
Đến thủ đô, bọn họ chưa từng làm chuyện đó.
Cảnh tượng này đối với anh mà nói quá mức kích thích, vốn đang là tuổi sức lực dồi dào.
Nhưng mắt anh thoáng nhìn thấy Ninh Tú Phân đang vội vã gội đầu, đầu đầy bọt. Dây buộc tóc cũng không tháo ra, tóc vón cục rối tung.
Vừa gội, cô vừa nhăn mặt cố gắng gỡ tóc, khiến bản thân nhăn nhó, nhưng vẫn không quên mắng anh: “Ra ngoài, ra ngoài!”
Cũng không biết cô đang tỉnh táo hay mơ màng nữa.
Vinh Cẩm Thiêm hít một hơi thật sâu, kìm nén sự bực bội, bất chấp nước có thể làm ướt quần áo hay không, trực tiếp bước vào và tóm lấy hai bàn tay đang gãi bừa bãi của cô: “Đừng gãi nữa.”
Ninh Tú Phân bị anh giữ chặt, cô bực bội, tức giận vùng vẫy vài lần: “Buông ra!”
Vinh Cẩm Thiêm dùng một lực nhẹ nhàng khéo léo đè một tay cô lại.
Ninh Tú Phân vươn tay đẩy anh ra, giọng nói ấp úng: “Không cần! Anh đi… ra ngoài…”
Vinh Cẩm Thiêm ấn vào bờ vai trắng nõn của cô, nhẫn nhịn nói: “Đừng nhúc nhích nữa, anh thấy em sắp trọc đầu rồi đó!”
Nói xong, anh dùng tay kia rút con dao nhỏ, cắt đứt sợi dây buộc tóc kia đi.
Ninh Tú Phân giãy dụa không thoát, vừa bí vừa nóng, hơi nóng khiến đầu óc cô choáng váng.
Cô chỉ cảm thấy trước mặt có một cây đại thụ đè nặng lên người.
Cô không thèm giãy dụa nữa mà dựa vào người anh, nhắm mắt bất động: “Vinh Cẩm Thiêm… anh… thật đáng ghét…”
Vinh Cẩm Thiêm vươn tay luồn qua mái tóc của cô, nhẹ nhàng gỡ những lọn tóc rối tung: “Anh biết rồi.”
Ninh Tú Phân vùi mặt vào ngực anh, mơ màng lẩm bẩm: “Giá như em có thể không thích anh… nhưng mà…”
Bỗng nhiên cô chỉ vào ngực mình: “Nhưng mà… em vẫn thích anh, thật đáng ghét… em có thể không thích anh được không…”
Cô nói năng lộn xộn.
Nhưng tay Vinh Cẩm Thiêm siết chặt vòi hoa sen.
Anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng xoa bọt lên đầu cô, khàn khàn nói: “Không thể!”
Có lẽ vì nước rất ấm, Ninh Tú Phân say xỉn, dựa vào lòng anh, miệng nỉ non không biết là nói cái gì, dần dần không nói gì nữa.
Vinh Cẩm Thiêm cẩn thận gội đầu và tắm rửa cho cô xong, lấy khăn tắm lớn quấn quanh người và tóc cô rồi bế cô ra ngoài.
Đặt Ninh Tú Phân say đến choáng váng lên trên giường rồi anh đi thẳng vào nhà tắm, tắm nước lạnh mười phút.
Nhân tiện rửa trôi cảm giác khô nóng lúc tắm rửa cho Ninh Tú Phân đi.
Sau khi tắm xong, Vinh Cẩm Thiêm mở cửa sổ cho gió đêm thổi vào phòng, rồi đốt nhang muỗi.
Cuối cùng, anh ngồi xuống giường, cho Ninh Tú Phân gối đầu lên đùi anh, lấy một chiếc khăn tắm lớn khác lau tóc cho cô.
Ninh Tú Phân vốn đã ôm gối ngủ thiếp đi, lại bị đánh thức, cộng thêm tác dụng của rượu, nhắm mắt bực bội vỗ tay anh, nỉ non:
“Minh Lãng… đừng kéo tóc tôi… tôi… muốn ngủ, ngày mai chúng ta còn phải nhập hàng…”
Vinh Cẩm Thiêm khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác ngột ngạt, không biết trút giận vào đâu.
Đây có phải là cảm giác của cô khi nghe anh nhắc đến Diệp Đông không?
Anh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt phức tạp ấn khăn tắm lên mái tóc dài xoăn của cô, nhàn nhạt nói: “Anh không phải Âu Minh Lãng, tóc không khô sẽ làm em đau đầu đó, cẩn thận phải vào bệnh viện tiêm nữa.”
Có lẽ hai chữ “bệnh viện” khiến Ninh Tú Phân tỉnh táo hơn một chút.
Cô bỗng mở mắt, ánh mắt mất tập trung nhìn một hồi lâu, dường như nhận ra anh là ai: “Vinh Cẩm Thiêm…”
Ninh Tú Phân nhắm mắt lại, ôm gối quay ngoắt đầu đi, lẩm bẩm nói: “Có lẽ em nhìn nhầm… Diệp Đông đang nằm viện… em muốn đi chèo thuyền… không tức giận… phải rộng lượng… không được trúng kế…”
Nói một hồi, cô lại thiu thiu ngủ và dần dần không lên tiếng nữa.
Tuy không hoàn toàn hiểu hết những lời lộn xộn của cô, nhưng Vinh Cẩm Thiêm cũng nắm được đại ý.
Nhìn người con gái đang ôm gối co ro bên cạnh mình, trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh thoáng hiện sự ân hận.
Anh bỗng nhớ đến lời nói của Bành Tiến ngày hôm nay: “Thiệt thòi nhất vẫn là chị dâu, cô ấy đã làm quá đủ rồi.”
“Ninh Tú Phân, em không cần phải rộng lượng và tử tế, em nên giận anh, đây là nợ của anh, không phải của em.”
Vinh Cẩm Thiêm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy cả người và gối của cô.
Cô gái trong lòng anh đã ngủ thiếp đi, không hề có phản hồi.
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì, thả lỏng động tác, nhẹ nhàng chống người dậy, tiếp tục dùng khăn lau từng lọn tóc cho cô.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi vào từ cửa sổ, khẽ lay động mái tóc dài như rong biển của Ninh Tú Phân trải dài trên giường.
Hương thơm sữa tắm trên người cô, tiếng thở nhẹ nhàng, mùi hương đặc biệt của nhang muỗi cháy chậm tạo nên bầu không khí đặc biệt và yên bình của đêm hè.
Vinh Cẩm Thiêm cảm thấy trái tim phiền muộn, bồn chồn và ngột ngạt từ khi bước vào thủ đô đang dần được xoa dịu.
Nửa tiếng sau, những ngón tay của anh luồn qua mái tóc dài của cô gái đang ngủ, xác nhận mái tóc dài của cô đã khô hẳn, mới tự giễu nhẹ nhàng nói:
“Anh căm ghét ông ta vô tình vô nghĩa, để cho vợ chịu bao nhiêu thiệt thòi, nhưng sự “có tình có nghĩa” của anh lại khiến em phải nhận hết thảy thiệt thòi, anh lại là con trai ông ta… Thật nực cười, phải không?”
Vinh Cẩm Thiêm ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một mình:
“Anh thực sự không thích thủ đô, mỗi khi đặt chân đến đây, anh lại nhớ đến chuyện anh từ một phế vật vô tri Chu Cẩm Thiêm mười ba tuổi, trở thành Vinh Thái Tuế hai mươi tuổi khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật trên chiến trường…”
Anh cười tự giễu, khẽ nhếch môi: “Nhưng cho dù khi em máu me be bét, vào sinh ra tử để đổi lấy người thân, chiến hữu, niềm tự hào, danh dự, vinh quang và thậm chí cả niềm tin… vẫn có thể bị người ta tùy ý chà đạp, giày xéo, rồi tan thành từng mảnh nhỏ.”
Anh dừng lại một chút: “Cứ như thể dù cố gắng đến đâu, anh vẫn là kẻ vô dụng và con thú bị mắc kẹt ở tuổi mười ba, bất lực và tuyệt vọng… Kẻ thù lớn nhất của con người luôn là chính bản thân mình.”
Bầu trời bên ngoài cửa sổ yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích, không ai đáp lại.
Anh đặt khăn xuống, nhẹ nhàng nói: “Trong thành phố cổ kính mênh mông này, dường như càng trân trọng điều gì đó thì càng không thể giữ lại, không thể bảo vệ được…”
Anh quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng say ngủ của cô, đặt chiếc hộp nhung cổ bên gối cô.
Vinh Cẩm Thiêm nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nhắm mắt lại: “Nhưng lần này, anh muốn… bảo vệ em!”
Ánh trăng tràn qua cửa sổ, gió đêm mang theo mùi hương ẩm ướt của cây cỏ, kim đồng hồ tích tắc tịch tắc, chậm rãi bước qua mười hai giờ.
Cô gái vốn nên chìm vào giấc ngủ say trên giường, khóe mắt như có những giọt nước mắt lăn dài.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!