Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Thư ký Khâu ngẩn người rồi gật đầu: “Vâng, ngài yên tâm, tôi sẽ tìm cách liên lạc riêng với cô ấy không để Cẩm Thiêm biết.”
Vinh Văn Vũ ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài: “Tôi già thật rồi, nếu không tôi đã cho thằng nhóc đó vài roi, dám hỗn láo với tôi.”
Thư ký Khâu im lặng, chắc chắn là lão lãnh đạo rất ghen tị với mối quan hệ giữa Trần Thần và cha cậu ấy.
Lúc trước cũng thường xuyên khoe khoang với những người bạn già về người con trai giỏi giang như thế nào, vô cùng tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè và cấp dưới cũ.
Nhưng lão lãnh đạo bận rộn công việc, rất ít khi có thời gian nói chuyện với con cái, lại tin tưởng vào câu nói “Kiêu ngạo khiến người ta thụt lùi” và “Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”.
Chỉ cần có mặt Cẩm Thiêm, bất kể anh đạt được thành tích gì, lão lãnh đạo đều có thói quen chèn ép, khiển trách, không bao giờ khen ngợi, bắt anh phải tự kiểm điểm bản thân, không được phép kiêu ngạo.
Tính cách kiêu ngạo của Cẩm Thiêm giống hệt lão lãnh đạo, làm sao có thể có mối quan hệ tốt với ông ta được.
“Tính cách của Cẩm Thiêm cũng đã tốt hơn rất nhiều, sau khi kết hôn với Ninh Tú Phân, cậu ấy cũng đã trưởng thành hơn.” Thư ký Khâu chỉ có thể nói như vậy.
Vinh Văn Vũ lại thở dài: “Con cái là gánh nợ.”
Nói xong, ông ta đứng dậy, tự cầm điện thoại bấm một dãy số, thản nhiên nói: “Alo, giúp tôi kết nối với Viện điều dưỡng số 1…”

Vinh Cẩm Thiêm trở về nhà Trần Thần, đã nhìn thấy dì Tiền và Trần Thần đang ngồi nói chuyện ở trong sân.
Vừa nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm, cả hai đều đứng dậy.
Dì Tiền lo lắng bước lên: “Thằng bé này, có phải lại cãi nhau với bố cháu rồi không?”
Dì ấy vốn định đi cùng, nhưng thư ký Khâu và Vinh Cẩm Thiêm không đồng ý khuyên dì ở lại.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bọn họ bình tĩnh nói: “Khiến dì lo lắng rồi, nhưng cháu không cãi nhau với ông ấy.”
Chỉ là đâm vào tim lão già kia một nhát dao thôi, không phải chuyện gì to tát.
“Cháu và Trần Thần đều là con cháu của dì, đừng nói những lời khách sáo như vậy, cháu có muốn ăn khuya không, dì làm cho nhé?” Dì Tiền lúc này mới yên tâm, vừa phe phẩy quạt nan vừa nói.
Vinh Cẩm Thiêm lắc đầu: “Dì à, đã hơn chín giờ rồi, dì về nghỉ ngơi đi, cháu không đói.”
Vừa dứt lời, anh vô thức chạm vào chiếc hộp nhung nhỏ trong túi quần: “Ninh Tú Phân về rồi chứ ạ? Cháu lên lầu tắm đây.”
Dì Tiền và Trần Thần nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác.
Trần Thần gãi đầu: “Chị dâu chưa về, A Hoàn cũng chưa, hai đứa nhỏ đi theo cũng chưa thấy đâu.”
Vinh Cẩm Thiêm cau mày liếc nhìn đồng hồ: “Giờ này rồi mà vẫn chưa về sao?”
Dì Tiền vội vàng trấn an: “Họ đi cả đám thì xảy ra chuyện gì chứ, chắc là chơi vui quá thôi, con đừng lo lắng.”
Vinh Cẩm Thiêm không thể nói rõ cảm giác trong lòng chỉ gật đầu: “Vâng, cháu ra sân đợi, dì vào nghỉ ngơi trước đi ạ.”
“Mẹ, mẹ đi ngủ đi, con ở đây với đội trưởng.” Trần Thần cũng lên tiếng.
Dì Tiền còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chuyện của đôi trẻ cứ để chúng tự giải quyết.
Bà ấy dứt khoát quay vào bếp lấy mấy quả trứng gà ra tráng một đĩa bánh trứng hành, rồi lấy thêm hai chai Mirinda mang ra cho hai chàng trai.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn đĩa bánh trứng thơm phức và chai nước mát lạnh, giống như món quà ấm áp quen thuộc của mẹ, tâm trạng cũng dịu lại: “Cảm ơn dì.”
“Thằng bé này, ăn đi cháu, dì đi ngủ đây.” Dì Tiền mỉm cười hài lòng rồi xoay người đi vào nhà.
Trần Thần ngồi xuống cạnh Vinh Cẩm Thiêm.
Cậu ấy cầm đũa “cạch” một tiếng mở nắp chai nước ngọt, nhanh nhẹn đưa cho Vinh Cẩm Thiêm, cười nói: “Đội trưởng, anh đừng lo, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, chị dâu sẽ không bỏ anh đâu.”
Tay Vinh Cẩm Thiêm đang cầm chai nước chợt khựng lại: “Cậu nhận ra chúng tôi cãi nhau cũng giỏi đấy.”
Trần Thần được khen thì mừng rỡ, vừa mở nắp chai nước vừa cười hì hì: “Đó là đương nhiên, nói thật lòng thôi mà, em theo sau chứng kiến hai người hợp rồi tan, cãi nhau suốt hai năm nay, cũng tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu chứ!”
Bình thường vác A Hắc với A Bạch chạy khắp núi đồi thao trường, cậu ấy cũng phải biết rút kinh nghiệm và trở nên thông minh hơn chứ!
Vinh Cẩm Thiêm liếc xéo cậu ấy một cái, nhấp một ngụm nước ngọt: “Thế à, không nhận ra đấy.”
“Đó là bởi vì anh lúc nào cũng tỏ vẻ nham hiểm, cười cười nói nói, nhưng chỉ cần mặt mũi sa sầm như ăn phải đồ thiu là em biết ngay chị dâu lại cho anh ăn hành rồi. Còn bây giờ trông anh táo bón thế này, chắc chắn là đang cãi nhau với chị dâu, đang nghĩ cách dỗ dành người ta đây mà!”
Nói xong, Trần Thần vui vẻ ăn bánh trứng hành: “Tay nghề làm bánh trứng hành của mẹ ngày càng tiến bộ rồi!”
Vinh Cẩm Thiêm cố nhịn, thản nhiên gắp một miếng trứng ăn.
Bài thơ con thỏ lông xù hay lẩm bẩm quả nhiên rất đúng ——
Người khác giận dữ ta mặc kệ, tức giận sinh bệnh chẳng ai thèm, cuộc đời như một vở kịch, có duyên mới gặp gỡ…
Trần Thần vừa ăn bánh trứng vừa uống nước ngọt: “Đội trưởng, anh yên tâm, chị dâu là người dám làm dám chịu, đã dám chọn yêu quái như anh thì chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với mọi khó khăn trong cuộc sống rồi. Đã chọn nhầm hố xí, thì dù có hôi thối đến đâu cũng phải đi cho xong chứ!”
Vinh Cẩm Thiêm bỗng chẳng thèm ăn miếng trứng vàng ươm hơi cháy xém trên đĩa nữa.
Anh hít sâu…
Nghĩ lại thấy cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt thật không đáng.
Mình mà tức chết thì ai thèm quan tâm, chi bằng bớt giận bớt làm khổ bản thân.
“Bốp!” Vinh Cẩm Thiêm không khách khí gõ mạnh vào đầu Trần Thần.
Anh lạnh lùng nói: “Cậu mới là hố xí ấy! Cút về phòng đi, đừng ép tôi bắt cậu chạy vượt chướng ngại vật hai mươi vòng quanh sân!”
Trần Thần ôm đầu ấm ức vội vàng nhảy dựng lên…
“Sao lại đánh em, rõ ràng trước đây anh huấn luyện bọn em cũng nói đã vào đội thì không có đường lui, đã chọn nhầm hố xí, thì dù có hôi thối đến đâu cũng phải đi cho xong mà!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!