Trần Thần nghĩ vậy bèn đứng dậy đi theo Ninh Tú Phân.
Ai ngờ vừa đứng lên, trước mắt đã xuất hiện một bóng người mập mạp.
Cậu ấy cúi đầu thấy chị Chương bưng một bát mì xào đến cho mình, cười tủm tỉm nhưng lại nhìn cậu ấy chằm chằm: “Em gái nhà tôi kết hôn có chồng rồi, cán sự Trần, cậu đừng phạm sai lầm về đạo đức đó.”
Trần Thần: “…”
Cách chị gái cười nhìn cậu ấy khiến cậu ấy sợ.
Cậu ấy đón lấy bát mì xào từ tay chị Chương, cười khô khốc: “Ha ha… Chị nói gì vậy, đạo đức của tôi khá cao thượng đấy.”
Chị Chương nhướng mày: “Vậy sao còn không ngồi xuống ăn mì đàng hoàng đi?”
Vì thế dưới ánh mắt sáng ngời của chị Chương, cậu ấy ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu gắp mì trong bát lên ăn.
Thôi xong, chị Chương coi cậu ấy là kẻ lưu manh mất rồi!
Trần Thần buồn rầu.
Đội trưởng bảo cậu ấy điều tra Ninh Tú Phân, cậu ấy đã điều tra xong hết mọi thông tin về cô rồi, chỉ còn thiếu việc tiếp xúc trực tiếp.
Nhưng ngay từ đầu đã bất lợi.
Thành phần của chị Chương là bần nông đời thứ tám được ông cha truyền lại, gia cảnh rất tốt, công việc và cuộc sống hàng ngày cũng không vấn đề gì, không giống như cấp trên của Ninh Tú Phân.
Trần Thần vừa gắp mì, vừa hạ quyết tâm.
Không được, cậu ấy phải tìm cách khác để tiếp xúc với Ninh Tú Phân!
Nếu cậu ấy nhớ không nhầm thì lát nữa Ninh Tú Phân sẽ đi tìm xe về thôn, cậu ấy phải tranh thủ thời gian đuổi kịp cô.
Dù cô gái đó là người được phái tới bởi kẻ thù không đội trời chung của anh Vinh, hay thực sự là một đặc vụ hoặc chỉ là người vô tội, cậu ấy sẽ điều tra rõ ràng.
…
Ninh Tú Phân không ngờ mình vừa thoát khỏi một “cán bộ” có cách hành xử khá kỳ quặc ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, lại gặp phải chuyện này khi đang đi vệ sinh.
“Mấy người muốn gì?”
Trong con hẻm nhỏ, cô bị người ta vây kín trước sau, Ninh Tú Phân cảnh giác và tức giận dựa lưng vào vách tường, nhìn về phía mấy tên lưu manh đang đi về phía mình.
Một gã đàn ông trông gần bốn mươi tuổi cắt tóc húi cua bước đến gần cô, mỉm cười kỳ dị lộ ra bộ răng cửa vàng khè…
“Vợ à, cuối tuần nào em cũng lên huyện bán hàng, rồi lại đến chợ đen bán nữa, chắc cũng nhiều tiền với phiếu, lại đây, đưa cho chồng em nào.”
Ninh Tú Phân cứng đờ, lùi về sau một bước, ôm chặt túi vải trước ngực mình.
Cô đã rất cẩn thận rồi, biết không nên khoe của cải ra ngoài, thường xuyên dọn hàng sớm, cũng không đi đường vắng.
Ngay cả khi đi vệ sinh cũng chọn nhà vệ sinh công cộng gần con đường đông người qua lại nhất.
Nhưng vẫn bị đám du côn này theo dõi, chắc chắn chúng đã theo dõi cô không chỉ một lần, âm mưu từ lâu mới ra tay!
Lúc này, có hai người đàn ông bước ra từ nhà vệ sinh, phát hiện cảnh tượng ở cửa, hơi khó hiểu nhìn họ.
Ninh Tú Phân thấy vậy vội hô to với họ: “Cứu tôi, cứu tôi với, bọn chúng định cướp!”
Cô vừa hét lên, gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi kia đưa tay đẩy mạnh cô một cái: “Con đàn bà khốn nạn dám bỏ chồng theo trai, để tao xem ai dám giúp mày!”
Ngoài gã tóc húi cua kia, mấy gã lưu manh khác cũng hùng hổ quát.
“Nhìn gì mà nhìn, vợ bỏ chạy, hai vợ chồng anh trai tụi tao đang đánh nhau, mau tránh ra!”
“Nhìn cái gì, muốn ăn đòn không?”
Cứ thế, giờ đây không chỉ những người ra khỏi nhà vệ sinh bị đuổi đi mà cả những người muốn vào nhà vệ sinh cũng bị mấy tên lưu manh khác đuổi đi ngay đầu hẻm.
Không ai muốn dính dáng vào chuyện nhà người khác.
Ninh Tú Phân bị đẩy ngã xuống đất, mông đau điếng.
Cô nhịn đau dựa vào tường đứng dậy, nghiến răng nói: “Tiền với phiếu tao cho mày hết, mày để tao đi!”
Gã tóc húi cua kia nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt u ám, bỗng cười khà: “Vợ à, em nói gì thế, tiền là của nhà ta, em cũng là vợ của anh mà.”
Lòng Ninh Tú Phân kinh hãi, không, là sởn tóc gáy, mấy tên khốn này không chỉ muốn cướp tiền mà còn định bắt cô luôn.
Bọn họ còn kiêm luôn cả buôn người!
Thấy mấy tên lưu manh giũ bao tải ra, Ninh Tú Phân run rẩy, như thể sợ hãi mà cởi túi xách ra: “Cho… Cho mày đó, thả… Thả tao đi đi.”
Ngay sau đó, ánh mắt gã tóc húi cua sáng lên, thầm mắng một tiếng con đàn bà ngu xuẩn.
Gã cười khà khà, đưa tay cầm lấy túi vải của Ninh Tú Phân.
Nhưng sau đó, gã bỗng hét toáng lên: “Á…”
Hóa ra không biết từ lúc nào Ninh Tú Phân đã móc một cây kéo lớn ra, cánh tay gã bị Ninh Tú Phân chọc thủng một lỗ, máu chảy ào ạt ra ngoài.
Gã cũng đau đến mức hét toáng gọi bậy: “Á… Bắt con điếm này lại cho tao.”
Ngay sau đó Ninh Tú Phân trở tay rải chút tiền xu và tiền giấy xuống đất, ném túi vải ra xa: “Cho tụi mày hết đấy, ai lấy được là của người đó.”
Cảnh tưởng thoáng chốc trở nên hỗn loạn, mấy gã lưu manh ở gần vội đỡ lấy gã tóc húi cua.
Vài tên lưu manh ở đầu hẻm thấy tiền bay tán loạn thì ngồi xổm xuống nhặt lên theo bản năng, một tên sốt ruột muốn đi nhặt túi vải kia.
Ninh Tú Phân nhắm chuẩn thời cơ, đột nhiên vùi đầu lao ra ngoài hẻm nhỏ.
Đối phương bị húc một cú, còn chưa kịp ngăn cản thì cô đã lao ra khỏi hẻm rồi.
Gã tóc húi cua vừa đau vừa tức, phẫn nộ quát to: “Nhặt cái chó gì, bắt nó lại cho tao!”
Đau chết mất thôi, đợi bắt được con khốn đó rồi, gã sẽ hấp tập thể ả ta, đánh gãy chân ả, cắt đứt đầu lưỡi, chọc mù mắt rồi bán sau!
Nhưng lúc này Ninh Tú Phân đã thở hồng hộc, cầm kéo chạy ra khỏi hẻm nhỏ.
Cuối cùng mấy gã lưu manh cũng phản ứng lại, chừa một người ở lại nhặt túi vải và tiền, gã tóc húi cua dẫn theo hai người còn lại đuổi theo cô.
Người qua đường không biết chuyện gì xảy ra, nhìn cảnh tượng này.
Gã tóc húi cua sợ Ninh Tú Phân nói ra câu gì gây bất lợi với gã nên hô to trước: “Con đàn bà khốn nạn bỏ chồng bỏ con, cuỗm hết tiền chữa bệnh của mẹ tao rồi muốn chạy à?”
“Không phải! Tôi không liên quan gì đến gã ta, bọn họ là lũ buôn người, mong mọi người báo cảnh sát.” Ninh Tú Phân thở hồng hộc, vốn định xin giúp đỡ lại phát hiện ánh mắt người xung quanh nhìn cô mang theo nghi ngờ, hoang mang, còn có cả chán ghét.
Người vây xem do dự, không ai muốn đến gần, chỉ xì xào bàn tán.
“Thật hay giả vậy?”
“Chuyện nhà người ta, đừng xen vào.”
“Con đàn bà kia điên điên khùng khùng, còn cầm kéo dính máu nữa, đừng qua đó.”
…
Gã tóc húi cua kia phấn chấn hẳn lên, cũng nói ngay: “Không sai, đầu óc con mụ này có vấn đề, còn lén tôi chạy trốn, đâm tôi bị thương nữa. Mọi người đừng tới gần, mụ điên đả thương người khác không phải chịu trách nhiệm gì đâu!”
Gã nói xong, đám người vây xem tản ra một tí.
Khoảnh khắc đó, Ninh Tú Phân không thể tin nổi, đây là những năm bảy mươi khi nếp sống người dân còn chất phác, kêu một tiếng bắt trộm là mọi người đến giúp đỡ ngay.
Nhưng tại sao… Chỉ cần lấy danh nghĩa người chồng, cho dù là giả thì người vây xem cũng nghĩ rằng “đó là chuyện nhà người ta” đầu tiên, không một ai đến giúp cô thế này?
Một người xa lạ, chỉ cần tự xưng là chồng cô, nói cô có vấn đề, khoác lên danh nghĩa hôn nhân là có thể đánh cô, lôi kéo cô đi ngay giữa đường…
Ninh Tú Phân vừa chạnh lòng vừa căm hận.
Gã tóc húi cua và mấy người đàn ông cản cô lại, nhìn vẻ tứ cố vô thân của cô, gã tóc húi cua cười dữ tợn với cô: “Con đàn bà khốn kiếp, mày chạy nữa đi?”
Gã tốn hơn nửa tháng, sao có thể để con đàn bà này chạy được?