Vinh Cẩm Thiêm nhướng mà lạnh lùng nói: “Lần trước bố còn muốn chia rẽ con với Ninh Tú Phân, bây giờ lại ra vẻ bênh vực cô ấy, bố không thấy mâu thuẫn sao? Hơn nữa chuyện của con và Ninh Tú Phân liên quan gì đến Diệp Đông?”
Vinh Văn Vũ nhìn Vinh Cẩm Thiêm, lại bắt đầu cảm thấy đau đầu: “Cái thằng nhóc này thật không biết suy nghĩ…”
Ông ta liếc nhìn thư ký Khâu: “Tiểu Khâu, lấy cho tôi một cuốn sách về trận Stalingrad.”
Thư ký Khâu lo lắng nhưng nhìn thấy mặt lãnh đạo đen hơn đít nồi đành thở dài, đi đến thư phòng nhỏ mà Ninh Tú Phân từng ở.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Vinh Văn Vũ, thản nhiên nói: “Bố rốt cuộc muốn nói gì, với khả năng của bố không lý nào lại không biết chuyện này không liên quan đến Ninh Tú Phân, bố đừng kiếm chuyện với cô ấy nữa.”
Vinh Văn Vũ sợ lại nổi giận khi nhìn thấy vẻ mặt chết tiệt kia của anh, bèn xoay người chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ –
“Bố thấy cô gái đó lai lịch không rõ ràng, không thích hợp làm vợ con, nhưng con đã kiên quyết chọn cô ấy, thì không nên cho Diệp Viễn và Diệp Đông hy vọng hão huyền, khiến xảy ra vụ việc Đông Đông bị thương!”
“Con cho Đông Đông hy vọng gì chứ?” Vinh Cẩm Thiêm cau mày lạnh lùng nói.
Lần trước, ông già này cứ hỏi anh có ý gì với Diệp Đông không?
Như thể anh đang ve vãn cô ta vậy, thật là kỳ lạ!
Vinh Văn Vũ tức giận quay người lại nhìn chằm chằm anh: “Đừng nói với bố là con không biết lúc trước con bảo vệ Diệp Thu như vậy, ai cũng nghĩ con và Diệp Thu có gì đó!”
“Ngay cả ông cụ Diệp cũng đã tính đến chuyện sau khi con thăng chức trong quân đội sẽ đính hôn với Diệp Thu, nếu Diệp Thu không mất, cuộc hôn nhân này…”
“Cuộc hôn nhân này cũng sẽ không xảy ra, giữa con và chị Diệp Thu chỉ là tình cảm chị em, nếu không con đã không nghe theo sự sắp xếp của bố, đính hôn với Tần Hồng Tinh rồi!”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng cắt ngang lời ông ta.
Anh lạnh nhạt nói: “Nếu bố muốn nói chuyện năm đó, con không có gì để nói!”
Vinh Văn Vũ thấy anh không muốn nhắc lại chuyện cũ, không hiểu sao lại chợt nhớ đến cảnh tượng lúc trước khi ông ta và người đó chia tay.
Ánh mắt ông ta trầm xuống, vậy mà lại không nổi giận, chỉ mím chặt đôi môi nghiêm nghị: “Bố biết hai năm nay con cố tình lan truyền tin tức ly hôn với người vợ ở quê là để bảo vệ con bé.”
Ông ta khựng người: “Nhưng người ngoài không biết, chú Diệp từng nói với bố con đã ly hôn rồi, nếu quay về Kinh Thành làm việc có thể suy nghĩ đến Đông Đông một chút!”
Nghe vậy, tim Vinh Cẩm Thiêm như lỡ mất một nhịp, cau mày nói: “Sao chú Diệp có thể nói ra những lời như vậy?”
Chú Diệp suy đoán về chuyện giữa anh và Diệp Thu còn có thể hiểu được, nhưng lại nhắc đến chuyện hôn nhân của anh với Diệp Đông, trong khi Diệp Đông chỉ là một đứa trẻ!
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng hỏi: “Chưa nói đến việc Diệp Đông chỉ là một đứa trẻ, chúng con còn cách nhau một thế hệ, chỉ nói riêng việc con đã ‘ly hôn’, nhà ai lại để con gái rượu gả cho một người đàn ông ‘đã từng ly hôn’?”
Vinh Văn Vũ không chút cảm xúc nhìn anh trầm giọng hỏi: “Con nói xem, là do đâu mà chú Diệp lại nghĩ như vậy?”
Vinh Cẩm Thiêm và Vinh Văn Vũ nhìn nhau một lúc lâu, sắc mặt vốn dĩ bình tĩnh của anh dần trở nên lạnh lùng, thậm chí còn có chút phức tạp và u ám: “Là ý của Diệp Viễn hay là ý của Diệp Đông?”
Lão già kia tuy đáng ghét, nhưng ông ta sẽ không nói dối.
Nhà họ Diệp luôn có phong cách dân chủ, chưa bao giờ can thiệp vào lựa chọn của thế hệ sau.
Nếu không phải là do thế hệ sau đề cập đến chuyện này trước, thì chú Diệp là kỹ sư cao cấp của căn cứ đặc biệt vô cùng bận rộn sao lại đi nói với ông già kia về một kế hoạch nghe có vẻ hoang đường như vậy!
Vinh Văn Vũ gõ lên mặt bàn, làm việc lạnh lùng nói: “Con không cần phải đi tìm lỗi của người khác, hãy tự suy nghĩ xem mình đã làm gì sai, có phải đã vô tình truyền tải thông tin sai lệch cho người khác hay không.”
Vinh Cẩm Thiêm cau mày theo bản năng phủ nhận: “Con chưa bao giờ nói những lời hoang đường như vậy…”
Nhưng ngay sau đó, anh đột nhiên nhớ đến những lời Ninh Tú Phân đã nói, vốn định nói gì nhưng nghẹn lại trong cổ họng.
“Bố không hài lòng lắm về gia cảnh không rõ ràng của cô vợ trước của con, có lẽ con cho rằng mình là người có trách nhiệm, trọng tình cảm, nhưng kiểu làm việc dây dưa không dứt khoát như vậy, chỉ khiến cho mọi người bị ảnh hưởng, thậm chí là cả tiền đồ của con!”
Vinh Văn Vũ chỉ lạnh lùng nói hiếm khi không nổi giận, thậm chí có thể coi là lời nói nặng lời nhưng lại đầy tâm tư.
Vinh Cẩm Thiêm không giống như trước đây không hề khách khí phản bác lại từng câu từng chữ.
Anh đứng đó một lúc lâu với vẻ mặt không chút cảm xúc, đột nhiên hỏi: “Vậy tại sao bố có thể dứt khoát như vậy, ngay sau khi mẹ sinh con ra không lâu, đã quyết định chia tay với mẹ, bởi vì lý trí của bố đã chiến thắng con tim sao?”
Vinh Văn Vũ sững người nổi gân xanh giật giật trên trán, nhìn Vinh Cẩm Thiêm một lúc rồi khàn giọng nói: “Những gì bố muốn nói đã nói xong rồi, con ra ngoài đi.”
Nói xong, ông ta đột nhiên đứng dậy, quay lưng lại, không nói chuyện với Vinh Cẩm Thiêm nữa.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng lưng của ông ta thì thản nhiên nói: “Năm con mười ba tuổi, sau khi trở về nước, bố nói rằng từ khi bước chân vào ngôi nhà này, con không được phép nhắc đến mẹ, phải quên đi tất cả những gì đã qua, giết chết con người của quá khứ. Và con đã làm được, nhưng bố cũng chưa bao giờ quên, bố thực ra là người chưa bao giờ buông bỏ quá khứ.”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi thư phòng một cách dứt khoát.
Vinh Văn Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng cao lớn của Vinh Cẩm Thiêm đã đi xa, ông ta đột nhiên nhắm chặt đôi mắt già nua đỏ hoe.
Cả người ông ta như già đi mười tuổi, vịn vào tường, khom người xuống, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang nắm chặt cửa sổ run rẩy.
“Lãnh đạo, ông không sao chứ!” Thư ký Khâu nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, vội cho người gọi bác sĩ của đội ngũ y tế.
Vinh Văn Vũ mệt mỏi lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ là… lần đầu không cãi nhau với thằng nhóc đó nên mệt mỏi, rất mệt mỏi.”
Trong lòng thư ký Khâu ngổn ngang trăm mối lo âu, lão lãnh đạo và Cẩm Thiêm có mối quan hệ bố con cực kỳ tệ, hai bố con ai cũng không nhịn ai, đối xử với nhau chẳng khác nào kẻ thù.
Lần này đã được coi là tiến bộ rồi, cho dù cuộc nói chuyện có mệt mỏi hay không, thì sau này… sẽ tốt hơn chứ?
Rõ ràng là cả hai đều rất quan tâm đến đối phương…
“Cậu giúp tôi liên lạc với vợ của thằng nhóc đó, nói tôi muốn gặp riêng.” Vinh Văn Vũ đột nhiên nói.