Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô em gái gầy gò như cây sậy ngây người nhìn mình, khẽ cau mày hỏi: “Sao vậy, ngã đau lắm à? Có bị thương không?”
Nói xong anh bước xuống cầu thang.
Vinh Triều Bắc nhìn anh đi xuống lắc đầu, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng: “Em… em không đau, cũng không bị thương…”
Thấy vậy, Vinh Cẩm Thiêm gật đầu: “Ừm, vậy em nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, anh quay người định bước lên lầu hai.
Vinh Triều Bắc đột nhiên lo lắng lên tiếng: “Anh… Đông Đông ngã là do nó bướng bỉnh… không liên quan đến anh… đến chị dâu… đến anh… Bố không nên giận.”
Cô ấy lo lắng nói năng lộn xộn, câu trước chả liên quan gì đến câu sau.
Tuy nhiên, Vinh Cẩm Thiêm vẫn hiểu ý cô bé. Phức tạp nhìn Diệp Đông.
Anh vốn ghét cay ghét đắng mẹ con Hà Tô, càng không có chút cảm tình nào với đứa em gái cùng cha khác mẹ này.
Hơn nữa, từ nhỏ cô ấy đã nhút nhát, Hà Tô lại còn không cho cô ấy đến gần anh, cứ như sợ anh sẽ dạy hư con gái bà ta vậy.
Cho đến một ngày, anh vô tình phát hiện Vinh Triều Bắc trốn một góc len lén nhìn anh cho Diệp Đông kẹo mà nuốt nước miếng thèm thuồng.
Lúc đó anh mới biết, vì muốn con gái theo đuổi nghiệp múa nên Hà Tô không cho Vinh Triều Bắc ăn no dù cô ấy chỉ mới vài tuổi.
Càng không cho ăn kẹo vì sợ mập lên sẽ không thể múa ba lê được nữa.
Nhìn đứa trẻ gầy gò ốm yếu thèm thuồng nhìn chằm chằm vào viên kẹo trên tay Diệp Đông, Vinh Cẩm Thiêm không khỏi động lòng thương.
Anh nhớ đến cậu em trai Vinh Hướng Đông được cung phụng như hoàng tử nhỏ, bỗng cảm thấy cô bé này thật đáng thương.
Có một người mẹ “mong con thành phượng” như vậy thì thà là không có còn hơn.
Anh cũng không rõ tâm trạng mình lúc đó thế nào mà lại tiện tay đưa cho cô ấy một viên kẹo.
Cô ấy nắm chặt viên kẹo, đôi mắt ánh lên niềm vui sướng và hạnh phúc.
Dù hơn Diệp Đông một tuổi nhưng trông còn gầy gò hơn, cô ấy rụt rè nói với anh: “Cảm ơn anh.”
Từ đó về sau, mỗi lần có được kẹo từ người khác hoặc dùng phiếu đổi lấy kẹo, ngoài việc chia cho bạn học và bạn bè, anh đều chia thêm cho Vinh Triều Bắc vài viên.
Cho đến một ngày anh phát hiện Vinh Triều Bắc đều không được ăn số kẹo anh đã cho, mà bị dì Từ vứt vào thùng rác.
Anh không đưa kẹo cho và phớt lờ cô ấy, khi ấy anh còn thấy Triều Bắc rưng rưng nước mắt.
Sau đó Hà Tô chạy đến kéo cô bé đi ngay, còn trách mắng Vinh Triều Bắc không nghe lời đi chọc tức anh trai.
Vinh Văn Vũ tức giận mắng anh ỷ lớn hiếp bé, bắt nạt khiến em gái khóc.
May mà anh chạy nhanh nếu không đã bị ăn đòn rồi.
Từ đó về sau, anh không còn quan tâm đến Vinh Triều Bắc nữa.
Không ngờ hôm nay, Vinh Triều Bắc lại nói với anh những lời này.
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên “ừm” một tiếng.
Anh nhìn khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của cô ấy trắng bệch hơn, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, lâu lắm anh mới kiên nhẫn như vậy, khẽ hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Vinh Triều Bắc cứng người, đôi môi mấp máy cuối cùng vẫn cúi xuống lắc đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Không…”
Vinh Cẩm Thiêm cau mày nhìn cô bé: “Vậy anh lên lầu đây.”
Vinh Triều Bắc không nói gì, bất động nhìn Vinh Cẩm Thiêm xoay người bước lên lầu.
Nhìn bóng lưng cao ráo của anh khuất sau bậc thang, Vinh Triều Bắc như người mất hồn, toàn thân xụi lơ.
Cô ấy ngồi thụp xuống dựa lưng vào tường, cúi đầu nhắm chặt mắt tự tát vào mặt mình mấy cái.
“Vô dụng… vô dụng… vô dụng quá… Tại sao không nói ra? Tại sao không nói ra chứ…”
Vừa rồi đầu óc trống rỗng, cô ấy chỉ muốn nói hết những gì mình nghe được cho anh trai biết.
Bố từng nói anh trai là người rất thông minh và tài giỏi, anh nhất định sẽ có cách phải không?
Nhưng mà…
Cũng chính trong khoảnh khắc đó, cô ấy bỗng nhiên nhớ đến mẹ, anh trai là người thân, nhưng mẹ cũng vậy…
Cô ấy đột nhiên câm như hến, nếu nói ra, anh trai nhất định sẽ tố cáo mẹ phải không?
Vinh Triều Bắc nhắm mắt lại, không nhịn được khóc.
Tại sao lại để cô ấy nghe được những chuyện đáng sợ đó chứ?
Cô ấy vốn đã không thông minh đầu óc kém cỏi bây giờ càng rối bời, không thể nào xử lý nổi nhiều chuyện như vậy.
Cô ấy chỉ biết… Mẹ thật đáng sợ… giống như những kẻ phản diện đầy mưu mô xảo quyệt trong phim ảnh vậy.
Cô ấy phải làm sao bây giờ?
“Triều Bắc, con đang làm gì ở đây vậy?” Giọng nói lạnh lùng của Hà Tô đột nhiên vang lên sau lưng Vinh Triều Bắc.
Vinh Triều Bắc giật bắn mình, cả người sợ hãi run rẩy kinh hãi nhìn Hà Tô.
Hà Tô nhìn vẻ mặt yếu đuối, hoảng loạn của con gái, cau mày khó chịu: “Con tiu nghỉu cho ai xem hả? Nhìn có ra dáng con gái của mẹ không vậy? Không được khóc!”
Vinh Triều Bắc rụt rè cúi đầu, không dám lên tiếng.
Hà Tô nhìn con gái như thế càng tức giận: “Sao? Vừa rồi mắng vài câu, con đã muốn đi mách bố con à? Hay là muốn đi lấy lòng ai hả?”
Bà ta biết Vinh Cẩm Thiêm vừa mới bước vào nhà, Triều Bắc chắc chắn đã gặp anh.
Nhìn Vinh Triều Bắc nhút nhát, sợ sệt, Hà Tô nhẫn nhịn, nhỏ giọng mắng:
“Sao mẹ lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch, đần độn như con chứ! Mau cút về phòng ngủ đi, ngày mai mà đến trường muộn thì con biết tay!”
Nếu không phải đây là sảnh lớn tầng một lúc nào cũng có người ra vào, thì có lẽ bà ta đã tức giận cầm cây trúc nhỏ đánh vào người Vinh Triều Bắc rồi.
Vinh Triều Bắc rụt người lấy tay che mặt, vừa khóc nấc vừa cúi đầu vội vàng rời đi.
Một bóng hình cao lớn lạnh lùng đứng ở góc khuất cầu thang tầng hai đã nhìn thấy hết mọi chuyện.
Anh khẽ nheo đôi mắt sâu thẳm khó đoán như đang suy tư điều gì.
Hà Tô đột nhiên ngẩng đầu nghi ngờ nhìn lên cầu thang tầng hai.
Hình như có người thì phải?
Bà ta đứng hình, rồi bước lên tầng hai.
Nhưng khi lên đến nơi, cầu thang lại trống không.
Hà Tô đoán có lẽ là bà ta đã nghĩ nhiều, đành tiếp tục đi lên, đến tầng hai thì bị thư ký thứ hai của tổ thư ký mỉm cười chặn lại.
“Chị Hà Tô, lãnh đạo đang nói chuyện với Cẩm Thiêm, chắc là cần chút thời gian, hay là chị về phòng nghỉ ngơi trước?”
Hà Tô bất đắc dĩ thở dài, khẽ cau mày nhìn về phía thư phòng của Vinh Văn Vũ ở cuối hành lang –
“Vừa rồi Cẩm Thiêm lên lúc nào vậy, tôi chỉ là hơi lo lắng cho sức khỏe của lão Vinh, nhỡ đâu hai bố con họ lại cãi nhau…”
Người thư ký thứ hai hiểu ý gật đầu: “Phu nhân yên tâm, không sao đâu, thư ký Khâu đang ở bên trong, nhìn chung thì tâm trạng lãnh đạo vẫn ổn định, hôm nay bác sĩ Lưu trực cũng ở phòng nghỉ ngơi trên tầng hai.”
Hà Tô lạnh lùng nheo mắt khi không nhận được câu trả lời chắc chắn như mong muốn là Vinh Văn Vũ có vẻ vẫn ổn định.
Bà ta chưa bao giờ có thể nhúng tay vào những người xung quanh Vinh Văn Vũ, từ tổ thư ký đến tổ y tế được
Nhưng nghĩ lại, Vinh Triều Bắc cùng lắm cũng chỉ là cứng đầu, cứ khăng khăng cho rằng Vinh Cẩm Thiêm là anh trai của mình, rồi nói vài câu bênh vực thì cũng không có vấn đề gì lớn.
“Được rồi, vậy tôi về phòng trước, có chuyện gì thì bảo người ta gọi tôi.” Bà ta ân cần dặn dò.
Người thư ký thứ hai gật đầu: “Vâng ạ.”
Hà Tô đành phải rời khỏi tầng hai.
Trong thư phòng
Vinh Văn Vũ nhìn đứa con trai trước mặt với vẻ mặt lạnh nhạt, đôi lông mày rậm cũng cau-
“Cái mặt này của con là sao? Bố gọi con lên nói chuyện, con lại ra vẻ mặt như sắp bị tra tấn trong nhà tù Tứ Xuyên và nhà giam quân đội Quan Đông vậy.”
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Con thà vào nhà tù Tứ Xuyên và nhà giam quân đội Quan Đông còn hơn.”
Vinh Văn Vũ tức méo mặt: “Con…!”
Thằng nhóc thối tha này ý muốn nói nó còn ghét ông ta hơn cả quân Nhật và bọn phản động hay sao?
Thư ký Khâu bên cạnh vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Vinh Văn Vũ.
Vinh Văn Vũ hít sâu xua tay: “Không nói mấy chuyện đó nữa, bố hỏi con chuyện hôm nay là thế nào, tại sao Diệp Đông lại bị ngã như vậy, tại sao con không đỡ con bé?”
Vinh Cẩm Thiêm vẫn thản nhiên: “Chẳng phải mọi người có mặt ở đó đều nhìn thấy rồi sao.”
Nhìn vẻ mặt “bố muốn nghĩ sao thì nghĩ” của Vinh Cẩm Thiêm, Vinh Văn Vũ suýt chút nữa thì tức chết: “Cái thằng nhóc thối tha này…”
Khụ khụ khụ! Lãnh đạo bớt giận, bớt giận! Thư ký Khâu vội vàng chạy tới đỡ Vinh Văn Vũ.
Vinh Văn Vũ nhìn vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc của con trai cả, hít sâu đẩy thư ký Khâu ra: “Bố hỏi con định làm gì, mấy hôm trước con còn ra vẻ đã có vợ không thèm động đến ai, mà bây giờ con với Diệp Đông lại là sao đây, có ra thể thống gì không?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!