Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân nhìn anh ta, hờ hững hỏi: “Nhưng tại sao người sống phải tranh với người chết?”
Hướng Tam sửng sốt, cười khẩy: “Là không tranh hay là tranh không nổi?”
Ninh Tú Phân cụp mắt cười khẩy: “Có một số người, đến cả mối quan hệ giữa người sống và người chết cũng không hiểu rõ, cứ luôn tự cho là đúng rồi làm trò hề nhảy nhót mà không tự biết, bản thân muốn nhìn trò hề của người khác, nhưng không biết rằng mình mới là người hề nhất.”
Có thể công tử Vinh sống rất chó, nhưng có một điều… anh là một người cực kỳ có trách nhiệm và không bao giờ nói dối!
Anh đã nói rằng không thích Diệp Thu, thì là không thích Diệp Thu.
Đây cũng là lý do mà cô vẫn luôn cố gắng để bản thân không quá bận tâm đến việc Vinh Cẩm Thiêm đáp lại đủ kiểu trò hề của Diệp Đông.
Giữa anh và Diệp Thu không có tình cảm nam nữ, dù thế nào thì Diệp Đông và đám người này cũng chỉ là tự nói tự nghe, ngoài việc thực sự làm cô ghê tởm ra thì chẳng có gì.
“Vậy sao?” Hướng Tam nheo mắt, tay đút vào túi quần, bước tới gần cô.
Âu Minh Lãng đứng ra che trước người Ninh Tú Phân, dùng ánh mắt lạnh lùng mà cảnh giác nhìn Hướng Tam: “Hướng Tử Anh, anh muốn làm gì.”
Hai chàng thanh niên nhìn như sinh viên đại học đi cùng cậu ta cũng bước tới trước một bước, họ hơi căng thẳng nhìn chằm chằm vào đám côn đồ lưu manh này.
Ngoại trừ Âu Minh Lãng đã từng học một năm tại Học Viện Hàng Không, thì họ là những thư sinh yếu đuối, không giỏi đánh nhau, nhưng bảo vệ các cô gái thì chắc chắn phải làm!
Hướng Tam cười khẩy, đánh giá từ trên xuống dưới Âu Minh Lãng đang đứng chắn trước mặt mình…
“Họ Âu… Con trai cục trưởng Âu, mấy người Văn đại viện các người rảnh rỗi ha, lại thích xen vào chuyện của Võ đại viện này à?
Trước đó, anh ta đã điều tra tin tức về Ninh Tú Phân từ trên xuống dưới, tất nhiên là có ấn tượng về Âu Minh Lãng.
Một là vì xuất thân của cậu thanh niên này, hai là vì cậu ta và Ninh Tú Phân cùng nhau tự kinh doanh.
Người thuộc gia đình công chức chính thức nhưng lại ra làm kinh doanh cá nhân thì sẽ làm mất mặt cha mẹ cả, huống chi là nhà họ Âu.
Nhưng cậu con trai này làm thế mà gia đình cậu ta chẳng có ý kiến gì.
Âu Minh Lãng lạnh lùng nhìn anh ta: “Có câu nói có oán trả oán, có thù báo thù, anh không đụng được Vinh Cẩm Thiêm, thì lại đụng đến cô gái vô tội, anh có còn là đàn ông nữa không?”
Hướng Tam nheo mắt lại: “Chậc chậc, thằng nhóc con, thích bảo vệ hàng nhái đến thế à…”
Âu Minh Lãng không khách sáo dùng giọng Thượng Hải mắng thẳng: “Thằng khốn! Mày đừng có lên cơn điên, tao không biết hàng thật hàng nhái của mày là cái quái gì, đầu óc mày có vấn đề à!”
Kinh gia và tiểu gia Thượng Hải đấu khẩu với nhau.
Những người khác ở bên cạnh không nói gì.
Sắc mặt Hướng Tam trở nên u ám, trong mắt lóe lên vẻ ác ý, đột nhiên nhìn về phía Ninh Tú Phân sau lưng Âu Minh Lãng: “Kích động thế ư? Nghe nói các người là bạn học cấp ba, thế nào, thật sự có tình cảm sao?”
Ninh Tú Phân cong đôi mắt to đen láy như quả bồ đào, nhìn anh ta cười: “Đừng nghĩ ai cũng như mình, dù sao thì không phải ai cũng giống như kỹ sư Hướng, còn có thể thèm muốn cả em dâu tương lai.”
Điểm này như là vảy ngược của Hướng Tam, mặt anh ta sa sầm xuống, giơ tay lên định túm lấy cổ Ninh Tú Phân: “Cô dám nói thêm một câu về Diệp Thu nữa thử xem!”
Âu Minh Lãng đã có phòng bị từ trước, giơ tay lên nắm lấy cánh tay của Hướng Tam, quát lớn: “Hướng Tam, mẹ nó mày bị điên à!”
Đồ khốn này thực sự là nói động tay là động tay!
“Tên họ Hướng kia, anh làm gì vậy!” Giọng nói của A Hoàn đột nhiên vang lên sau lưng Ninh Tú Phân.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Hướng Tử Anh bị một người đẩy mạnh một cái.
Anh ta loạng choạng không đứng vững, suýt ngã ngồi bệt xuống, mấy người đàn ông đi theo anh ta vội vàng đỡ anh ta dậy.
A Hoàn hung hăng xắn tay áo chỉ vào mũi Hướng Tử Anh mắng: “Sống không muốn sống nữa rồi à, dám động tay động chân với Ninh Ninh trước mặt tôi!”
Hai người đàn ông cao to vạm vỡ, mặc áo cộc tay màu đen, quần dài màu xanh quân đội cũng xông vào, đứng cạnh đó nhìn chằm chằm Hướng Tử Anh.
Hướng Tam được những người bên cạnh đỡ, đứng thẳng dậy, ánh mắt lướt qua A Hoàn và Âu Minh Lãng, nhìn chằm chằm vào Ninh Tú Phân.
Anh ta giơ tay phủi phủi lớp bụi vô hình trên tay áo: “Tôi không nói mình là đàn ông tốt, nhưng ai dính vào họ Vinh thì sẽ gặp xui xẻo, đơn giản vậy thôi.”
Anh ta nhe răng cười nham hiểm: “Nhưng mà, tôi là người biết điều, nếu không muốn gặp xui xẻo thì ly hôn đi!”
Nói xong, Hướng Tam đút tay vào túi, dẫn người đi ra ngoài cổng.
A Hoàn là người nóng tính, định xông lên đánh người: “Gây chuyện rồi muốn đi là đi sao?”
Nhưng Ninh Tú Phân lại ngăn A Hoàn lại nói: “A Hoàn, muốn ra tay cũng không nên ra tay ở đây.”
A Hoàn cũng là quân nhân ra chiến trường từ năm mười mấy tuổi, ra tay luôn rất tàn nhẫn, lần trước chỉ với ba chiêu đã suýt bẻ gãy cổ anh Lý.
Hướng Tam và đám côn đồ kia cũng không làm gì quá đáng với cô.
Nhưng dù gì thì những kẻ côn đồ như vậy cũng có chút thế lực.
Bình thường thấy con cái ở nhà không học hành, lêu lổng ngoài phố thì khó chịu, nhưng nếu A Hoàn thực sự đánh đám người này trước mặt nhiều người như vậy thì Hướng gia và gia đình của đám côn đồ kia chắc chắn sẽ không tha cho A Hoàn.
A Hoàn nhẫn nhịn, nắm chặt rồi lại mở tay ra: “Chết tiệt, sớm muộn gì em cũng sẽ trùm bao tải lên đầu nó, đánh cho bố nó không nhận ra nó luôn!”
Hiển nhiên Hướng Tam vẫn nghe thấy, anh ta nhìn A Hoàn đầy thách thức và nói: “Mày thử xem? Mày sợ à?”
A Hoàn suýt nữa thì ba máu sáu cơn: “Mẹ kiếp…”
Ninh Tú Phân nhẹ nhàng kéo A Hoàn lại: “Chúng ta là con người, không đánh nhau với lũ lợn, lũ lợn sẽ kéo em xuống ngang hàng với nó, còn cố tình làm bẩn em, cứ để bọn nó tự ăn cứt của nó là được.”
Một câu nói đã trấn an được A Hoàn, Âu Minh Lãng và đám người kia ngây người ra, sau đó không nhịn được cười phá lên: “Câu này đúng là có lý!”
Ngay cả đám đàn em của Hướng Tam cũng muốn cười, suýt thì nhịn không nổi mà méo mặt.
Hướng Tam lạnh lùng liếc nhìn đám đàn em của mình, sau đó nhìn Ninh Tú Phân một cách nham hiểm, đột nhiên anh ta cũng cười: “Cô mà còn ở bên cạnh Vinh Cẩm Thiêm thì nhớ giữ cái miệng hỗn láo của mình cho tốt, nếu không, sớm muộn gì tôi cũng cắt cái miệng đó của cô.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Âu Minh Lãng.
Âu Minh Lãng cảnh giác siết chặt nắm tay, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Hướng Tam.
Ai ngờ, Hướng Tam liếc xéo cậu ta, cười khẩy một tiếng: “Chậc, thân thiết vậy mà không gọi một tiếng chị, xem ra là có chút hoang dã nhỉ, Vinh Cẩm Thiêm biết không đây? Hừ!”
Nói xong, anh ta vênh váo dẫn người đi.
Âu Minh Lãng nhìn Ninh Tú Phân, vẻ mặt không thay đổi giơ máy ảnh trong tay lên: “Đi thôi, đừng vì loại người đó mà làm hỏng tâm tình của mình, chúng ta đi chèo thuyền ở công viên Bắc Hải thôi! Bắc Thành cũng là quê của tôi, chúng ta cùng đi chụp ảnh đi!”
Ngày nay việc có một chiếc máy ảnh phim là một điều hiếm hoi và chèo thuyền để chụp ảnh là một hoạt động thời thượng.
Ninh Tú Phân day day huyệt thái dương: “Tôi muốn về ngủ.”
Ăn một bữa cơm mà phải đấu trí đấu dũng, cô thực sự rất mệt.
Ở Thượng Hải đấu trí đấu dũng là vì công việc, đó là vì buôn bán, dù là bị tên gián điệp Đường Quân bắt cóc thì cũng coi như là cống hiến cho đất nước.
Ở Bắc Thành mà vì những chuyện vặt vãnh này thì thật là đau đầu.
Đặc biệt là những người này có thế lực không dễ chọc vào, không giống như khi ở quê…
Thôi thì coi như cô hiểu biết nông cạn vậy. Cô thực sự rất nhớ những lúc xé rách mặt nhau ra, đánh nhau, ném phân vào nhau, túm tóc nhau chửi nhau thoải mái…
A Hoàn vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô: “Đi đi, chúng ta đi dạo, chèo thuyền chụp ảnh thay đổi tâm trạng nào. Sống không phải là dày vò sao! Đợi khi chết đi, chị muốn ngủ bao nhiêu năm cũng được!”
Âu Minh Lãng: “…”
Mọi người: “…”
Ninh Tú Phân: “… Em đúng là biết cách an ủi người khác.”
Cô thực sự phục A Hoàn, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc và ánh mắt quan tâm bên cạnh, tâm trạng của Ninh Tú Phân đã tốt hơn nhiều: “Được rồi, vậy chúng ta ra ngoài hít gió hồ giải vận xui, vận động một chút!”
Bài hát “Let’s Swing the Oars” nói về việc chèo thuyền ở Công viên Bắc Hải!
Một nhóm người đông đúc đi thuyền dạo chơi tại công viên Bắc Hải.

Bệnh viện Bắc Đại.
Tiếng khóc nho nhỏ và tiếng la hét đau đớn của thiếu nữ vang lên trong phòng cấp cứu một hồi lâu rồi mới ngừng lại.
Không lâu sau, hai bóng người cao lớn bước ra khỏi phòng cấp cứu.
“Đông Đông sao rồi?” Bảy tám người cùng xúm lại trước cửa phòng cấp cứu.
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì, mặt không biểu cảm lấy gạc thấm cồn lau vết máu trên tay mình.
Lục Tòng Quân thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì nghiêm trọng, chụp X-quang thì thấy bị nứt xương chân, không cần phẫu thuật nhưng phải bó bột, trán khâu bảy tám mũi, phải theo dõi xem não có bị ảnh hưởng không.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!