Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Đột nhiên, “ầm” một tiếng, Vinh Cẩm Thiêm nghe thấy sau lưng có thứ gì đó lăn xuống cầu thang.
Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm vô thức ngoái đầu lại, thì thấy Diệp Đông chạy quá nhanh, không cẩn thận nên ngã lăn từ trên cầu thang xuống.
“Đông Đông!” Lục Tòng Quân tái mặt.
“Đông Đông!” Vinh Cẩm Thiêm vội vàng quay lại, đỡ lấy cô ta.
Diệp Đông ngã lăn quay, nằm bẹp dưới chân cầu thang, cô ta cảm thấy đầu nóng ướt, sờ lên trán thấy toàn là máu.
Phút chốc cô ta khóc như mưa, ôm đầu gào thét: “Đau quá! Đau quá! … Anh Cẩm Thiêm!”
Vừa nói, tay kia của cô ta hoảng hốt nắm lấy cánh tay Vinh Cẩm Thiêm.
Mọi người xung quanh ai nấy cũng kinh ngạc, hốt hoảng.
Nhìn thấy đầu Diệp Đông bị vỡ một mảng, máu đang từ khe hở năm ngón tay chảy ra, Vinh Cẩm Thiêm cau mày, hỏi: “Còn đau ở đâu không?”
“Anh Cẩm Thiêm, em đau khắp người, đau lắm!” Thiếu nữ vừa khóc vừa trốn vào lòng Vinh Cẩm Thiêm, nhưng chỉ cần động đậy, cô ta lại đau đến mức thở không ra hơi, đờ đẫn tại chỗ.
Nghe thấy tiếng động, những người còn lại lần lượt đi xuống, thấy Diệp Đông như vậy thì không khỏi lo lắng…
“Đông Đông!”
“Chảy máu rồi!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Đông Đông!” Lục Tòng Quân định đỡ Diệp Đông, nhưng Diệp Đông hoàn toàn không để ý đến anh ta.
Diệp Đông tủi thân ngẩng đầu nhìn Vinh Cẩm Thiêm, chỉ túm chặt lấy tay áo sơ mi của anh: “Anh Cẩm Thiêm… Em nghe lời anh, anh đừng giận em được không? Anh đã hứa với chị là sẽ chăm sóc em thật tốt mà.”
Vinh Cẩm Thiêm cau mày: “Được rồi, đừng nói nữa!”
Lục Tòng Quân sốt ruột đến mức muốn nhảy dựng lên: “Đừng nói nữa, cậu đưa Đông Đông đến bệnh viện trước đã!”
Trong đại viện, lão Diệp rất được kính trọng, đến cả chú Vinh cũng phải gọi lão Diệp một tiếng tiền bối, cha mẹ nhà họ Diệp là những người chiến đấu tuyến đầu ở căn cứ Nam Hải.
Cô con gái út duy nhất của nhà họ Diệp lại xảy ra chuyện ở tiệc của anh trai mình, nếu thật sự xảy ra chuyện không may gì, không chỉ người nhà họ Diệp, bố mẹ anh cũng sẽ không tha cho anh!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Diệp Đông ngã đến nỗi không đứng dậy được, trán chảy đầy máu. Trước mắt anh đột nhiên hiện lên hình ảnh Diệp Thu nằm trong quan tài.
Mặc dù người trang điểm đã chỉnh trang dung mạo cho Diệp Thu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết rách và vết máu trên đầu.
Anh nhắm mắt lại, mặt tái mét, cúi xuống ôm ngang eo Diệp Đông, bế cô ta đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua Ninh Tú Phân, anh trầm giọng nói: “Anh đưa Đông Đông đến bệnh viện trước, để A Hoàn đưa em về.”
Ninh Tú Phân không biểu cảm gì gật đầu: “Được.”
Nói xong, Vinh Cẩm Thiêm bế Diệp Đông bước nhanh ra ngoài.
Lục Tòng Quân vội vàng đuổi theo, chuẩn bị lái xe đến bệnh viện.
Những người khác cũng sốt ruột đuổi theo.
Ninh Tú Phân đưa mắt nhìn một đám người đưa Diệp Đông đi như đưa bảo bối.
Cô cúi xuống, nhìn vết máu trên mặt đất, hơi bồn chồn.
Rốt cuộc Diệp Đông ngã một là thật hay giả? Nếu là giả, thì cô gái này đúng là quá tàn nhẫn.
“Kẽo kẹt…!” Cô nghe thấy tiếng đẩy cửa sổ trên đầu.
Cô ngẩng đầu lên, thấy một bóng người ở cửa sổ một phòng riêng khác trên tầng hai đang hút thuốc, cười như không cười nhìn mình.
Gương mặt đó không phải Hướng Tam – Hướng Tử Anh thì là ai.
Ninh Tú Phân nheo mắt lại, lần trước là trùng hợp, vậy lần này còn là trùng hợp nữa không?
Trên đời này, có quá nhiều sự trùng hợp thì chính là cố ý.
Diệp Đông đến phá tiệc đón gió tẩy trần của cô, Hướng Tam đóng vai trò gì trong vở kịch này?
Hướng Tam cười toe toét vẫy tay chào cô, toàn là sự hả hê không hề che giấu: “Chậc, không phải là Ninh cố vấn của chúng ta đây ư? Sao lại ngồi một mình ở đây thế này?”
Ninh Tú Phân không để ý đến anh ta, quay người đi ra ngoài.
Nhưng cô còn chưa ra khỏi sân, thì giọng nói của Hướng Tam đã vang lên sau lưng cô: “Đi nhanh vậy làm gì, ban ngày ban mặt, quán ăn này cũng đông đúc lắm, tôi cũng không ăn thịt cô được.”
Ninh Tú Phân nhìn Hướng Tam và mấy nam thanh niên hôm qua mới gặp vây quanh như mấy tên lưu manh.
Cô không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn thẳng vào Hướng Tam: “Có chuyện gì?”
Cô khá tò mò, anh ta chặn cô lại để làm gì? Xem trò hề ư?
Hướng Tam nhìn cô từ trên xuống dưới: “Nhìn xem, bộ dáng thô tục này rất thích hợp với cô, rất dễ bắt chước người khác.”
Ninh Tú Phân cười khẩy lạnh lùng: “Những kẻ nhà quê không có gu thẩm mỹ là như vậy đấy.”
Lần đầu tiên Hướng Tam bị người ta chế giễu là nhà quê, anh ta nheo mắt: “Người đàn ông của cô đi cùng cô gái khác bỏ cô lại một mình ở đây, gu đàn ông của cô cũng ‘tốt’ nhỉ.”
Ninh Tú Phân mất kiên nhẫn chỉ vào vũng máu bên cạnh: “Nào ra đây, anh ngã lăn xuống cầu thang, đầu bị va đập thủng một lỗ, tôi cũng sẽ từ bi mà đi cùng anh, đưa anh đến bệnh viện, anh thấy thế nào?”
Hướng Tam nghẹn họng, nhưng cũng không tức giận, anh ta cợt nhả: “Thế nào, cô còn tâm trạng mà đá xéo thế, xem ra cô rất ‘hài lòng’ với món quà của tôi nhỉ?”
Ninh Tú Phân khựng lại, cũng bắt chước Hướng Tam, đánh giá anh ta: “Hướng Tam, tôi vẫn luôn rất tò mò, anh nói vì chuyện của em trai anh mà ghét Vinh Cẩm Thiêm, tôi hiểu.”
Hướng Tam nhìn Ninh Tú Phân mồm mép lanh lợi, anh ta nheo mắt, con đàn bà này miệng chó không nhả được ngà voi.
Đúng là…
Ninh Tú Phân cong môi như rất tò mò: “Nhưng mấy ngày nay, anh cứ vô cớ gọi tôi là hàng nhái, rõ ràng anh để ý đến Diệp Thu hơn, vậy rốt cuộc anh trả thù và gây chuyện vì ai? Anh trai anh có biết anh có suy nghĩ khác với chị dâu không?”
Hướng Tam đột nhiên tối sầm mặt, quát lớn cắt ngang lời cô: “Ninh Tú Phân!”
“Đừng có lớn tiếng như vậy, tôi nghe thấy rồi, anh thích xem trò hề lắm mà, trò hề cũng xem xong rồi, không cần tiễn tôi đâu.” Ninh Tú Phân ngoáy lỗ tai, quay người đi ra cổng.
Nhìn anh ta, cô thấy phiền, ra ngoài đợi A Hoàn cho rồi.
A Hoàn đi tìm xe không mất nhiều thời gian, ngay gần đây thôi.
Bỗng nhiên mấy thanh niên đi lên vây quanh Ninh Tú Phân, cười hề hề: “Ồ, chị dâu nhỏ, đừng đi nhanh thế.”
“Ninh Tú Phân… Các người làm gì vậy!” Một giọng nam trong trẻo đột nhiên vang lên.
Trước cổng, một anh chàng đẹp trai phong cách Hàn Quốc mặc áo sơ mi ngắn tay họa tiết hải quân, dẫn theo hai nam thanh niên bước vào.
Ninh Tú Phân sửng sốt, nhìn ba người đi vào cổng: “Âu Minh Lãng? Sao cậu lại ở đây?”
Chàng trai cười: “Chẳng phải đang nghỉ hè sao, tôi về thăm ông bà nội, nghe nói cậu đang ăn cơm ở đây, tôi đến tìm cậu!”
Nói xong, ánh mắt cậu ta lịch sự lướt qua người Hướng Tam: “Sao thế, có người gây chuyện sao?”
Ninh Tú Phân liếc nhìn Hướng Tam, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, kỹ sư Hướng thật sự rảnh rỗi, không có việc gì làm thì thích theo đuôi tôi, ai biết thì bảo anh ta là kẻ thù của tôi, ai không biết còn tưởng anh ta là người theo đuổi tôi.”
Hướng Tam khoanh tay, cười lạnh: “Ninh Tú Phân, bớt khua môi múa mép tự dát vàng lên mặt mình đi, người sống mãi mãi không thể tranh được với người chết, đã nghe câu này chưa?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!