Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Một câu nói đã khiến bầu không khí trở nên cực kỳ ngượng ngùng.
Diệp Đông cứng đờ người, đôi mắt đỏ hoe nhìn Ninh Tú Phân.
Tất cả mọi người có mặt không ngờ rằng Ninh Tú Phân sẽ nói thẳng như vậy!
Ninh Tú Phân chậm rãi gõ lên mặt bàn: “Tôi cho cô một lời khuyên nhé, cô có thể nói với anh Cẩm Thiêm rằng tôi không xứng với anh ấy, cô có thể thay chị gái chăm sóc anh ấy cả đời.”
“…” Mọi người trố mắt nhìn nhau, có người kinh ngạc, có người khiếp sợ, có người ngạc nhiên, nhưng ở đây ai cũng đủ thông minh để hiểu, không có một ai lên tiếng.
Ninh Tú Phân nhìn Diệp Đông cong mắt, cười nhạt: “Em không phải đối thủ của chị đâu em gái ạ! Phụ nữ với nhau, cô không cần phải đến gây phiền phức cho tôi đâu!”
Thích chơi theo kiểu bạch liên hoa ngây thơ ngoan cường hả?
Cô học được một điều từ Đinh Lan – người bạn cùng phòng siêu ngầu của mình trong năm nay. Điều đó là…
Không muốn chơi trò chơi cùng những người như thế này thì cứ lật bài ngửa là được!
Những lời nói thẳng thắn như vậy khiến mọi người xung quanh không biết nên khuyên can như thế nào, Lục Tòng Quân há miệng rồi lại ngậm miệng.
Cuối cùng Diệp Đông cũng phản ứng lại, đỏ bừng cả mặt, cô ta đột ngột đứng lên: “Cô đang nói cái gì vậy… Tôi… Tôi không có ý nghĩ như vậy với anh trai, sao cô có thể sỉ nhục tôi, sỉ nhục chị gái tôi như vậy chứ…”
“Được rồi, được rồi, biết là cô không có rồi.” Ninh Tú Phân bắt chước giọng điệu của Diệp Đông khi nãy, vẻ mặt bất lực và dung túng.
Muốn lật tẩy trò bạch liên hoa ngoan cố thì nên nói gì đi chứ?
Đương nhiên là…
Ninh Tú Phân mỉm cười dịu dàng hỏi: “Là tôi hiểu lầm cô rồi phải không, xin lỗi nhé, tôi chỉ đùa thôi mà, Đông Đông là đứa trẻ rộng lượng, chắc sẽ không tức giận đâu nhỉ?”
Diệp Đông cứng đờ, trước ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh, cô ta đột nhiên rơi nước mắt.
Cô ta “òa lên” khóc lớn: “Cô… sao cô có thể bắt nạt người khác như vậy?”
Lục Tòng Quân bắt đầu thấy đầu đau như búa bổ, vội vàng đứng dậy dỗ dành Diệp Đông: “Được rồi, được rồi, Đông Đông, chị dâu nhỏ của em chỉ nói đùa thôi mà.”
Ôi trời đất ơi! Cô gái được Vinh Cẩm Thiêm để mắt tới, sao có dễ bị bắt nạt cơ chứ!
Nhưng Diệp Đông là đứa con gái cưng của nhà họ Diệp, nếu cô ta thật sự bị bắt nạt ở chỗ anh ấy thì bố mẹ cô ta sẽ tìm anh ấy tính sổ cho mà xem!
Diệp Đông tủi thân muốn chết, cô ta khóc sướt mướt, nghẹn ngào: “Cô quá đáng quá rồi, cô sỉ nhục tôi thì thôi, tại sao lại sỉ nhục cả chị gái tôi!”
Các chị ngồi gần đó chỉ có thể đứng dậy vây quanh Diệp Đông an ủi cô ta, dù sao đây cũng là cô gái nhỏ nhất trong đại viện này.
Ninh Tú Phân vẫn ung dung ngồi uống trà.
Diệp Đông không vui thì cô ấy vui.
Trong lúc nói chuyện, cửa bỗng mở ra, Vinh Cẩm Thiêm đứng trước cửa, hơi cau mày nhìn tình hình trước mặt: “Có chuyện gì vậy?”
Vừa bước vào, Vinh Cẩm Thiêm đã nhìn thấy Diệp Đông đang khóc, nhưng anh lại nhìn Ninh Tú Phân đầu tiên.
Ninh Tú Phân bình tĩnh trả lời: “Không có gì, chỉ là em gái Diệp Đông đùa em, em cũng đùa lại thôi.”
Diệp Đông cất cao giọng, bước nhanh đến bên cạnh Vinh Cẩm Thiêm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nước mắt lưng tròng: “Anh Cẩm Thiêm! Cô ta sỉ nhục chị gái em!”
Vinh Cẩm Thiêm không vui: “Đông Đông, đừng nói linh tinh.”
Ninh Tú Phân không phải là người như vậy.
Thấy anh ấy không tin, Diệp Đông không kìm được nước mắt: “Anh, anh không tin em thì anh hỏi những người khác xem? Cô ấy nói chị gái và anh có quan hệ như vậy, còn nói em muốn thay thế chị gái thích anh, đây không phải là sỉ nhục chị gái thì là gì!”
Anh Cẩm Thiêm không thích người khác nhắc đến chị gái mình, càng không thích người khác nhắc đến mối quan hệ giữa họ!
Nhưng người phụ nữ này lại ngang ngược như vậy, trước mặt bao người mà lại nói mấy lời này.
Ninh Tú Phân đặt bát xuống, khẽ mỉm cười: “Tôi không có ý xúc phạm chị gái cô, tôi chỉ đang đùa với cô mà thôi, nếu trò đùa này làm cô không vui thì cho tôi gửi lời xin lỗi.”
Mọi người xung quanh nhìn nhau, cô gái phương Nam này, rõ ràng là trước đây khéo léo tám phương như vậy, nhưng thực ra lại là một quả hồng cứng, chẳng hề nể mặt ai.
Ninh Tú Phân đứng dậy, đặt tách trà xuống cười nhìn mọi người xung quanh: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã tiếp đón tôi và Cẩm Thiêm, hôm nay ăn rất ngon, sau này mọi người đến Thượng Hải hoặc Nam Ninh, nếu tôi còn ở đó, chắc chắn sẽ làm chủ nhà mời mọi người, tôi ăn no rồi, xin phép đi trước.”
Nói xong, cô quay người rời đi.
A Hoàn nhìn Ninh Tú Phân mở lời, không dám nói gì, nhưng nghe Ninh Tú Phân nói muốn đi, A Hoàn nhanh chóng lau miệng đứng dậy đi theo.
Vinh Cẩm Thiêm vươn tay ra kéo tay cô, cau mày: “Đợi đã, Ninh Tú Phân…”
Anh vừa ra ngoài lấy tin, trở về sao đã thành ra nông nỗi này rồi?
Ninh Tú Phân cười nhẹ: “Không sao, là đùa thôi, Đông Đông còn nhỏ, có thể mặt mũi mỏng, sau này em sẽ ít xuất hiện trước mặt em ấy, anh là anh trai thì ở lại ăn cùng Đông Đông rồi đưa em ấy về.”
Ở lại thêm nữa, mọi người sẽ mất hứng, cô nên đi trước thì hơn, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần và giữ thể diện cho anh rồi.
Nói xong, cô dùng sức khéo léo gỡ cổ tay mình ra khỏi tay anh: “Tôi và A Hoàn còn phải đi chỗ khác, có việc gì thì về nhà nói.”
A Hoàn vội vàng đi theo Ninh Tú Phân ra ngoài, đi ngang qua Vinh Cẩm Thiêm, nháy mắt ra hiệu với Vinh Cẩm Thiêm, rồi chạy biến mất.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Diệp Đông đang khóc, cau mày hỏi Lục Tòng Quân: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Lục Tòng Quân hơi đờ đẫn nhìn về phía Ninh Tú Phân, lại nhìn Vinh Cẩm Thiêm, vô tình thốt ra một câu:
“Chết tiệt, anh lấy đâu ra một người tài giỏi như vậy, cô ấy thực sự không cân nhắc vào đơn vị của chúng ta hoặc đơn vị chuyên giao tiếp với Bộ ngoại giao! Có thể đến thực tập trước mà!”
Đù! Đù! Lần trước lãnh đạo của họ cũng làm vậy với những người nước ngoài đó, trên bàn đàm phán, từng lời từng chữ lịch sự mà tát thẳng vào mặt người ta, tát đến mức người ta không kịp phản ứng!
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Anh không nên tốn công hỏi thằng nhóc này!
Những người khác: “…”
Diệp Đông tức giận khóc lóc dậm chân: “Anh Tòng Quân, anh điên rồi phải không, sao anh lại đi giúp người ngoài bắt nạt em!”
Vinh Cẩm Thiêm liếc nhìn Diệp Đông, lạnh nhạt nói: “Đông Đông, em không nên ở đây, để Tòng Quân đưa em về, sau này đừng tùy tiện xen vào chuyện của người lớn!”
Nói xong, anh nhìn về phía Lục Tòng Quân và những người khác: “Buổi tối tôi sẽ đến chỗ mọi người uống rượu, địa điểm do mọi người quyết định.”
Nói xong, Vinh Cẩm Thiêm ra ngoài tìm Ninh Tú Phân.
Lục Tòng Quân hơi bất lực xoa mũi: “Được rồi, lần này anh chiều em vậy!”
Anh ấy đã nói chiều nay về đơn vị có việc, xem ra phải xin nghỉ rồi!
Nhưng biết làm sao được,ai bảo sau nhiều năm như vậy, hiếm lắm mới có dịp Vinh thiếu gia chịu về Bắc Thành, anh ấy cứ chiều đứa em này một lần vậy.
Diệp Đông không muốn ngồi xe của Lục Tòng Quân, cô ta dậm chân đuổi theo: “Anh Cẩm Thiêm.”
Lục Tòng Quân không cản được cô, chỉ có thể vội vàng đuổi theo: “Đông Đông!”

“Tiểu Ninh, đừng buồn nữa, Diệp Đông quá đáng rồi, sau này chị gặp một lần thì đấu một lần, em đi gọi xe, chị đợi em.” Vừa ra khỏi cửa, A Hoàn khí phách quyết định.
Ninh Tú Phân lắc đầu: “Thôi vậy, không phải Tiểu Trương lái xe đi rồi sao, tôi tự đi bộ, đi xe buýt về được, tôi không yếu đuối như vậy.”
A Hoàn gãi đầu, nói một cách khô khan: “Chuyện đó, em đoán họ cũng chỉ đi loanh quanh gần đây thôi, biết đâu quay đầu lại là thấy ấy chứ.”
Nói xong, cô ấy vội vàng xuống cầu thang, chạy ra ngoài: “Chị đợi em với!”
Cô ấy thực sự không giỏi trong chuyện nói dối! Vẫn nên gọi ngay hai tên vệ sĩ đang ăn ở gần đó về, cứ bảo vô tình gặp là được!
Ninh Tú Phân đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn cây long não trước mặt, thở dài.
Dù cô không khách khí làm Diệp Đông mất mặt, nhưng đó cũng là một bữa tiệc thịnh soạn bị phá đám, ai cũng không vui vẻ gì!
“Ninh Tú Phân, anh đưa em về.” Vinh Cẩm Thiêm đi xuống tầng hai, thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đứng ở đó.
Ninh Tú Phân thấy anh đuổi theo xuống, im lặng một lúc, lắc đầu: “A Hoàn đã đi lấy xe rồi, anh cũng đã nói rồi, nếu em ấy còn gây chuyện, em sẽ không nể mặt. Nhưng anh Lục và mọi người có lòng tốt, anh vẫn nên đi lên ăn cơm với anh Lục và mọi người trước đi.”
Lục Tòng Quân và những người khác không làm gì sai, chỉ tốt bụng đưa cô và Vinh Cẩm Thiên đi ăn mừng thôi.
Cả hai người họ cùng đi thì cuộc vui này cũng kết thúc.
Khuôn mặt điển trai của Vinh Cẩm Thiên không cảm xúc, anh cầm chìa khóa bước ra ngoài: “Anh đưa em về trước, tối nay anh hẹn họ đi uống rượu rồi.”
Nhìn thấy anh dứt khoát bước về phía mình, tâm trạng khó chịu của Ninh Tú Phân mới đỡ hơn một chút.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!