Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Hai người theo chân nhau về căn phòng nhỏ cạnh chuồng bò.
Bầu không khí lúc đó đột nhiên trở nên lúng túng, họ không biết phải nói gì.
Ninh Tú Phân đứng dậy đi tắm: “Tôi đi tắm trước đây.”
Cô ôm quần áo đi tắm rửa.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng lưng của cô, môi dưới giật giật, anh đứng dậy đến bên cạnh bàn lấy cơm ra.
Sau khi Ninh Tú Phân tắm nước lạnh xong ra ngoài, cô thấy Vinh Cẩm Thiêm đang ăn, cô vừa lau tóc vừa buồn bực: “Anh chưa ăn cơm tối à?”
Vinh Cẩm Thiêm bưng bát, tiện tay gắp vài món vào bát cơm: “Ừ, chưa ăn.”
Ninh Tú Phân ngạc nhiên, ngồi xuống: “Tôi thật sự không biết bà cụ gọi tôi qua để nhận thầy nên không nói với anh tiếng nào, làm lỡ giờ ăn cơm của anh.”
Giờ nghĩ lại, lúc đó bà Hạ bỗng gọi cô tới cầm đồ này đồ nọ, chắc là trước đó ông Đường đã nói chuyện nhận cô làm học trò với bà ta rồi.
Vinh Cẩm Thiêm bưng bát, anh hơi khựng lại: “Không sao, tính cách bà Hạ vậy đó.”
Anh nhếch miệng: “Cô không cần khách sáo với tôi thế, không giống cô.”
Ninh Tú Phân ngớ người, thầm nói: “Anh đã móc mỉa tôi sao? Rõ ràng tôi rất lễ phép và khách sáo với người khác, trừ phi người đó không khách sao, không lễ phép với tôi trước thôi.”
Vinh Cẩm Thiêm cười khẽ, đôi mắt sau kính lóe lên: “Tốt lắm, tiếp tục phát huy.”
Ninh Tú Phân: “Cái giọng điệu lãnh đạo này…”
Được thôi, người ta sau này đúng là lãnh đạo lớn thật.
Cô lấy khăn quay về cửa sổ lau tóc, ho nhẹ một tiếng: “Chuyện đó… Sau này kệ bà Hạ đi, anh nói qua loa vài tiếng là được rồi, đừng có tranh luận tích cực như thế với bà.”
Gió đêm thổi tới mang theo mùi cây cỏ, sượt qua mái tóc dài ẩm ướt của Ninh Tú Phân.
Mùi hương tươi mát và thanh thuần trên người thiếu nữ mới tắm rửa xong lượn trên chóp mũi Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng lưng cô, bỗng nhiên hơi mất tập trung: “Ừ, cô nói chuyện tránh thai sao?”
Ninh Tú Phân đỏ mặt, vội vàng nói: “Ừ, nhưng bà và ông không biết gì hết. Sau này kệ bà đi, bà nói gì anh cũng đừng tranh luận. Chúng ta không làm gì hết, chỉ là quan hệ hợp tác thôi.”
Vinh Cẩm Thiêm bỏ đũa xuống, tự nhiên cảm thấy hơi buồn bực: “Ừ, chúng ta có làm gì đâu.”
Anh bỗng đứng dậy bưng bát rời khỏi phòng.
Người đàn ông đang nói chuyện bỗng bưng bát bỏ đi, Ninh Tú Phân hơi khó hiểu.
“Sao thế nhỉ?” Cô buồn bực, sao người này lúc vui lúc buồn thế.
Chắc lãnh đạo là thế, không ai đoán được tâm tình.

Những ngày sau, gần như một tuần sáu ngày Ninh Tú Phân đều đến nhà ông Đường học.
Dù ông Đường là người du học về nhưng cách dạy học sinh của ông ấy vẫn hơi lạc hậu.
Mỗi lần Ninh Tú Phân mất tập trung hay học không được thì ông ấy đều lấy roi đánh vào lòng bàn tay.
Nhưng ông ấy không đánh mạnh, Ninh Tú Phân cũng cắn răng nhẫn nhịn. Đúng là mấy môn lý hóa cô học ngu lắm.
Lòng bàn tay bị đánh sưng, lúc làm ruộng cô đều học công thức, nhưng tuần nào cũng trượt bài kiểm tra hàng tuần, tiến bộ rất chậm.
Ngữ văn, chính trị, sử địa của cô cũng không tiến bộ nhanh lắm.
Ông Đường hết cách.
Ông ấy dạy bù cho Ninh Tú Phân suốt hai, ba tháng. Đã sắp qua năm mới rồi, cô vẫn không thể thi được bảy mươi điểm tiếng Anh, khoa học tự nhiên thì miễn cưỡng đạt yêu cầu.
Lúc này ông ấy mới nhận ra mình đã dạy cho một kẻ bẩm sinh ngu khoa học tự nhiên, đành phải từ bỏ lý hóa, tập trung vào toán.
Học lệch thôi, hết cách.
Ban ngày Ninh Tú Phân làm việc, buổi tối học thêm, ngày nào cũng vậy làm quầng thâm dưới mắt càng lúc càng đen.
Chủ nhật cô còn đến nhà khách trên huyện để giao thịt lợn rừng Vinh Cẩm Thiêm bắt được cho Chương Nhị.
Có gà mái, thỏ, nai, và đôi khi còn có một loại sói quý hiếm trong rừng.
Chương Nhị rất khâm phục sự to gan của Ninh Tú Phân, đặc biệt sau khi biết cô có một ông chồng “thợ săn” thì cũng ra giá rất thích hợp.
Nếu nhà khách không mua hết thì Ninh Tú Phân sẽ đem ra chợ đêm bán, đổi tiền, đổi phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải.
Cô khá dư dả, cũng gọi là người có tiền trong thôn.
Nhưng cô vẫn chưa quên, lần nào vào thành phố cũng đến quán cơm quốc doanh mà chị Chương làm việc chơi, mang một chút đặc sản núi rừng cho chị Chương.
Những chuyện như báo ơn, không thể đợi lúc người khác cần mình mới làm được.
Chứ nói gì cô thật sự biết ơn chị Chương rất nhiều vì đã coi cô là em gái ruột của mình.
“Nói gì đó, tôi còn phải cảm ơn cô đã giải quyết vấn đề lớn cho cháu tôi kìa, sao để cô tặng ngược đồ cho tôi được.”
Chị Chương nhận đồ Ninh Tú Phân đưa, vừa trách vừa nói.
Nhưng chị ta vẫn cười híp mắt nhận đồ của Ninh Tú Phân, đem cất dưới quầy hàng, quay người đưa cho Ninh Tú Phân một bát mì xào thịt bằm và hành thái nhỏ, chị ta cho rất nhiều thịt.
Ninh Tú Phân cũng không khách sáo, cô cầm bát mì, cười nói: “Vậy chúng ta giúp đỡ nhau thôi ạ!”
Chiều không có ai đến ăn, nên chị Chương chiều cô như thế cũng không làm ăn ghen tỵ cả.
Hai người đang nói chuyện thì một bóng người cao lớn bước vào cửa, anh ta liếc thấy bát mì Ninh Tú Phân chất đầy thịt liền nói:
“Hừ, chị Chương này, bảo sao ngày nào tôi đến ăn mì cũng chẳng được bao nhiêu thịt, chị không công bằng gì cả.”
Chị Chương nghiêng đầu, cười với người đó: “Trợ lý Trần à, đây là em gái tôi. Mỗi tháng nó từ nông thôn lên đây thăm tôi một lần, anh nhìn nó ốm như thế, tôi cũng chỉ muốn chăm sóc nó một chút thôi, anh là cán bộ lớn ở thủ đô mà còn tính toán với một cô bé thôn quê sao?”
Ninh Tú Phân nhìn theo giọng nói thì thấy người đó đang mặc đồ lao động màu xanh lục đậm, đội mũ cao.
Người này có lông mày rậm, mắt to, vừa nhìn là biết người phía Bắc.
Thủ đô à…
Đó là quê của Vinh Cẩm Thiêm mà?
“Hừ, gì mà cán bộ thủ đô chứ, chỉ là tôi học một thời gian ở đơn vị trên thủ đô thôi, giờ được điều đến các tỉnh thành khác thôi.”
Người đàn ông cao lớn thấy Ninh Tú Phân nhìn anh ta thì nhấc túi lên, ngồi xuống trước mặt cô cười: “Cô là em gái của chị Chương à? Tôi tên Trần Thần, là trưởng đoàn kiểm tra tỉnh lỵ Ninh Nam.”
Ninh Tú Phân thấy anh ta tỏ ra thân thiết như thế thì trong lòng hơi buồn bực và cảnh giác.
“Chào anh.” Cô lễ phép gật đầu, không nói nhiều, cúi đầu ăn mì.
Đời trước trên ti vi có chiếu rất nhiều vụ án, không ít đàn ông lợi dụng vẻ ngoài hào nhoáng để lừa dối con gái hoặc là chơi không con gái nhà người ta.
Trần Thần thấy cô lạnh nhạt nhưng cũng không nản lòng: “Em gái Chương, cô ở thôn nào?”
Ninh Tú Phân liếc anh một cái, cô không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn.
Trần Thần thấy cô như thế thì hơi hết cách: “Tôi không phải người xấu đâu. Tôi phụ trách việc kiểm tra dưới thôn, nói chuyện với đồng hương trong địa phương cũng là việc của tôi, cô không tin thì hỏi chị Chương đi.”
Anh ta vừa nói vừa nhìn chị Chương: “Chị Chương, em gái nhà chị tưởng tôi là người xấu, chị giải thích hộ tôi với.”
Chị Chương cũng hơi lúng túng nhìn Ninh Tú Phân, không biết nói gì: “Tiểu Ninh, à thì… Trợ lý Trần không phải người xấu đâu.”
Trần Thần đúng là vẫn cái tính cũ, giờ thật sự gọi Ninh Tú Phân là em gái ruột chị ta rồi.
Ninh Tú Phân thấy chị Chương lúng túng, cô đặt đũa xuống, khẽ nói: “Tôi họ Ninh, là em gái nuôi của chị Chương, tôi là thanh niên trí thức tham gia vào đội sản xuất ở nông thôn chứ không phải người địa phương, anh có nói chuyện với tôi cũng không có ích đâu.”
Cô nói xong thì gật đầu với chị Chương: “Chị, em đi trước nhé.”
Sau đó, Ninh Tú Phân đeo ba lô quay người rời khỏi quán.
Trần Thần: “…”
Xem ra anh ta nhìn rất giống người xấu sao?
Được thôi, anh ta chính là “người xấu” nghe lệnh đại ca đi điều tra vợ đại ca.
Không thể để Ninh Tú Phân đi như thế được!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!