Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Chương 429: Muốn làm vợ của anh ấy cũng là bình thường
Anh yêu cầu bọn họ xin lỗi, nên Diệp Viễn cảm thấy khó chịu, nên mới để cô bé này đến trước mặt mọi người làm người khác khó xử đúng không?
Diệp Đông mím môi: “Em còn chưa trách anh lần trước đánh ngất em đưa em lên xe đâu, vậy mà anh lại trách anh em. Anh chỉ cần nói cho em biết anh có đưa em về hay không thôi.”
Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh nói: “Em đừng ăn chậm như học sinh tiểu học thế, ăn nhanh lên”.
Sau khi đưa Đông Đông về anh phải tìm Diệp Viễn nói chuyện.
Diệp Đông xấu hổ, đẩy tay Vinh Cẩm Thiêm: “Đó không phải vì khi còn nhỏ, là chị đút cho em hoặc anh đút cho em, nên em mới ăn chậm!”
Vinh Cẩm Thiêm bỏ tay cô ra.
Ninh Tú Phân nghe chuyện, lạnh nhạt uống một ngụm trà.
Cô bé mưới mười bảy, nói chuyện ngây thơ, thật không làm người nghe chán ghét được.
Chỉ là lời nói ra… Vị trà hơi nhạt.
Nhưng sau đó, Điệp Đông ngoan ngoãn, thành thật ngồi ăn.
Thấy thế, những người khác lại bắt đầu chuyện trò cười nói.
Vinh Cẩm Thiêm thấy trong bát Ninh Tú Phân không có gì bèn gắp cho cô một miếng vịt quay.
Diệp Đông nhìn thấy, vội vàng cầm bát lên: “Anh ơi, anh gắp giúp em mấy miếng vịt quay đi”.
Đĩa vịt quay đặt ở một bên bàn, Vinh Cẩm Thiêm lấy đĩa vịt để trước mặt cô rồi nói: “Em tự gắp đi”.
Ninh Tú Phân nhìn Diệp Đông, cô không để ý đến Diệp Đông nữa, trò chuyện với Lục Tòng Quân.
Cô nói về những thay đổi chính sách gần đây, trong đó có một số chính sách ngoại thương.
Lục Tòng Quân thấy cô gái trước mặt còn trẻ nhưng khi nói về chính sách, vấn đề thời sự thì rất là am hiểu.
Còn hơn cả người làm việc trong Bộ Ngoại thương như anh, đặc biệt là các chính sách mở rộng thị trường nước ngoài.
Anh không tùy hứng nói chuyện nữa, mà cùng Ninh Tú Phân nói rất nhiều chuyện mà anh có thể tiết lộ.
Lục Tòng Quân cũng phát hiện, Ninh Tú Phân rất có bản lĩnh:
Ngoài sự hiểu biết, cô gái này còn là người biết lắng nghe.
Dù người khác có nói gì, cô cũng lắng nghe và trao đổi, cô không giả vờ mình hiểu.
Cô ấy khiến mọi người cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với cô ấy. Mọi người có thể nhanh chóng hòa hợp với cô ấy, tự nguyện trở thành bạn bè.
Chẳng trách Vinh Cẩm Thiêm nói cô vợ nhỏ của cậu ta rất thích hợp làm tiểu gian thương, dễ khiến người ta mất cảnh giác.
Lục Tòng Quân hỏi nhỏ: “Em có từng nghĩ sau khi tốt nghiệp đại học sẽ đến làm việc ở Bộ Ngoại thương không? Em thực sự rất thích hợp cùng người khác đàm phán phát triển thị trường. Hàng năm Bộ Ngoại thương đến đại học Phục Đán tuyển người!”.
Người như cô, chính là vũ khí bí mật khi đàm phán với người nước ngoài!
Vinh Cẩm Thiêm đang nghe Diệp Đông báo cáo thành tích, nghe thấy điều này, anh nhìn Lục Tòng Quân nhướn mày.
Tiểu tử này thật mơ mộng, vậy mà định chào mời vợ anh.
“Nếu chị em còn sống, thì bây giờ chị ấy đang ở Bộ Y tế, ngồi đây đùa giỡn với mọi người rồi”.
Thấy Vinh Cẩm Thiêm dồn mọi sự chú ý vào Ninh Tú Phân, Diệp Đông bỗng nhiên rầu rĩ thở dài.
Nhắc đến Diệp Thu, mọi người lại im lặng.
Đặc biệt là Diệp Đông trông giống như Diệp Thu thứ hai đang ngồi ở đó, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Chỉ khác là làn da của Diệp Thu khô ráp vì nắng do hàng năm cô ấy đi hỗ trợ nhiều nơi.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhin cô: “Đông Đông, sau này những nơi người lớn tụ tập, em đừng có đến nữa”.
Diệp Đông rầu rĩ nói: “Anh Cẩm Thiêm, em không còn là một đứa bé nữa …”
Vinh Cẩm Thiêm cau mày, đang định nói chuyện thì có người phục vụ từ ngoài cửa đi vào, thì thầm vào tai anh điều gì đó.
Vinh Cẩm Thiêm đứng dậy đi ra ngoài, nhìn Lục Tòng Quân: “Anh trông chừng Đông Đông thật kỹ, ăn xong thì đưa nó về”.
Lục Tòng Quân sửng sốt: “A, không phải cậu đưa về sao? Chiều nay anh có việc phải làm ở Bộ rồi!”
Vinh Cẩm Thiêm đã đi ra cửa, Diệp Đông bỗng nhiên không vui.
Ninh Tú Phân nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Đông, khẽ thở dài, không thèm để ý tới việc cô ta đang giả vờ.
Cô thản nhiên tiếp tục chủ đề trước đó đang nói với Lục Tòng Quân: “Tạm thời em không có ý định đến Bắc Thành làm việc ạ”.
Làm công chức tại các đơn vị cấp tỉnh, cấp bộ là một chức vụ tốt mà kiếp trước cô mơ ước.
Lục Tòng Quân sờ mũi, hơi tiếc nuối: “ Thế thì thật đáng tiếc”.
Ninh Tú Phân nhìn Diệp Đông đang muốn nói chuyện Lục Tòng Quân cái chuyện gì đó. Chỉ đoán thôi cũng biết chắc là cô ta không muốn Lục Tòng Quân đưa về.
Thật trùng hợp, cô cũng không muốn ngồi chung xe với Diệp Đông tý nào.
Cô chỉ nói: “Lại nói tiếp, nước ta còn yếu về tài chính, Bộ Ngoại thương của chúng ta có thể cử sinh viên ra nước ngoài học tập một số phương pháp tài chính ở các nước tư bản, tránh cho bị người nước ngoài lợi dụng nhược điểm của chúng ta để bắt nạt chúng ta”.
Lục Tòng Quân đang để ý đến Diệp Đông, nhưng một câu nói của Ninh Tú Phân lại thu hút sự chú ý của anh.
Anh hứng thú hỏi: “Như thế là thế nào?”
Hầu hết mọi người đang công tác là con cháu trong đại viện. Cho nên họ rất nhạy cảm về chính trị, có kiến thức rộng rãi.
Mọi người nghe Ninh Tú Phân nói chuyện thì rất hứng thú.
Ninh Tú Phân nói ngắn gọn mấy chuyện liên quan đến khủng hoảng kinh tế.
Điều đó khiến cho đám con cháu trong đại viện cảm thấy hào hứng. Nói chuyện có dẫn chứng rõ ràng, đồng thời thảo luận sôi nổi về triển vọng tương lai, phê phán và bàn luận về thực tiễn của chủ nghĩa tư bản.
Không ai quan tâm Diệp Đông đang làm gì.
Diệp Đông lạnh lùng, những người được gọi là anh chị em này chỉ nghe bà cô già kia nói thôi!
Nhưng cô một chữ cũng không hiểu, cũng không tham gia được. Rõ ràng người phụ nữ này cố ý!
Ninh Tú Phân cảm giác được ánh mắt tức giận của Diệp Đông, đây là lần thứ hai cô nhìn thẳng vào Diệp Đông, nở nụ cười lạnh lùng.
Cô ta thích chơi chiêu ghê tởm trong bữa tiệc chào đón cô phải không?
Vậy đừng trách cô phản kích để cô ta nhận lại sự ghê tởm!
Diệp Đông nheo mắt lại, giả vờ ngây thơ hỏi: “Chị Ninh Tú Phân, chị nói có vẻ rất chính nghĩa, vậy tại sao bố mẹ chị lại phần tử gián điệp xấu xa?”
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Lục Tòng Quân mặt lạnh lùng, anh cau mày nhìn Diệp Đông: “Đông Đông, không được nói lung tung!”
Đây là những thông tin nội bộ, Diệp Đông căn bản không hiểu gì cả!
Diệp Đông lẩm bẩm: “Nhưng em nói không sai mà, em nghe được ở nhà chú Vinh, cha mẹ chị ấy là phần tử gián điệp xấu xa, người ta nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng…”
“Em nói đủ chưa? Họ chỉ là cha mẹ nuôi của chị mà thôi”. Ninh Tú Phân lạnh lùng nói.
Diệp Đông bĩu môi: “Chị ơi, sao chị hung dữ thế? Em chỉ thấy lạ thôi”.
Ninh Tú Phân thấy nàng xin lỗi nhẹ nhàng như vậy, thấp giọng nói: “Em thích nghe lén như vậy, vậy thì em phải biết, vụ án gián điệp mà em nói là chị lập công đấy. Nếu em cảm thấy không hài lòng với kết quả của cảnh sát Thượng Hải, em có thể tìm họ để hỏi rõ”.
Một số điều nên nói rõ ràng thì tốt hơn.
Diệp Đông nhìn cô, cau mày nói: “Em không nghe lén, đừng mắng em. Làm sao em biết được chị vì lập công mà tố cáo bố mẹ nuôi chứ?”
Cô dừng lại, mắt đỏ hoe nhưng bướng bỉnh: “Em có thể xin lỗi chị vì vừa rồi em đã nói sai! Em còn nhỏ, không biết nói chuyện, em xin lỗi!”
Diệp Đông chủ động xin lỗi nễn những người xung quanh cũng không biết nói gì nữa. Mọi người tập trung ăn cơm.
“Đông Đông đừng khóc nữa. Chị dâu của em cũng chưa nói gì em mà”. Lục Tòng Quân thực sự rất đau đầu.
Anh sắp chết rồi, Vinh Cẩm Thiêm mau quay lại đi. Hai bên anh đều không đắc tội nổi!
Ninh Tú Phân nhìn Diệp Đông, đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói: “Đông Đông, em không cần phải xin lỗi, nếu em muốn thay thế chị gái em, làm vợ anh Cẩm Thiêm cũng là chuyện bình thường”.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!