“Chị ấy và anh cả nhà họ Hướng là tự do yêu đương. Chị ấy mới đính hôn, chị ấy là tài năng trẻ nhất của bệnh viện quân y, còn dự kiến được chuyển về Bộ Y tế. Chị ấy có một lương lai rộng mở…”
Giọng Vinh CẩmThiêm khàn khàn khi nói những lời này… Hô hấp khó khăn.
“Chị ấy vừa nghỉ phép, chỉ vì chăm sóc anh nên chị ấy mới tổ chức chuyển đi đó…”
Ninh Tú Phân im lặng, không vùng vẫy nữa.
Qua mô tả của anh, hình ảnh của Diệp Thu hiện lên trong đầu cô.
Cô ấy như ánh sáng mặt trời, có năng lực, có sự thấu hiểu, kiên định… Một cô gái có thể trị được bầy sói kiêu ngaọ, khó thuần ớ đại viện.
Cô đã gặp Hướng tam – Hướng Tử Anh, anh ta là một kỹ sư, nhưng bên trong anh ta là một con sói hung dữ, ngỗ ngược.
Vinh Cẩm Thiêm hít sâu, nghẹn ngào nói tiếp: “Nhưng trong chuyến đi đó, vì một số lý do mà anh bị lạc với cả đoàn, chị Diệp Thu đã tìm thấy anh. Sau đó, bọn anh gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn, nên bị kẹt ở ngoại thành cả đêm…”
Ninh Tú Phân chờ anh nói tiếp, nhưng anh không nói nữa, cô nghe thấy tiếng thở gấp ở đằng sau.
Thấy anh im lặng không nói gì, cô quay lưng về phía anh, bình tĩnh hỏi: “Đêm đó xảy ra chuyện gì vậy? Anh chưa từng kể cho ai biết chuyện gì xảy ra đêm đó sao? Diệp Thu đã mất nhiều năm như vậy rồi.”
Với cái tính cố chấp của anh, có lẽ nhà họ Diệp cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với Diệp Thu.
Tất cả những gì cô biết là, không lâu sau khi trở về thì Diệp Thu hủy bỏ hôn ước với con trai cả của nhà họ Hướng. Sau đó anh Hướng bỏ đi phương Nam.
Và một loạt phản ứng dây chuyền xảy ra sau đó… Diệp Thu mất khi đi cứu viện sau trận động đất, nhà họ Diệp mất đi đứa con ưu tú nhất mà họ dốc lòng bồi dưỡng.
Nhà họ Hướng cũng mất đi đứa con yêu quý nhất của mình. Từ đó, nhà họ Diệp và nhà họ Hướng như nước với lửa, Vinh Cẩm Thiêm cũng bị ép phải xuất ngũ và đày xuống nông thôn…
Thời thế thay đổi, nhà họ Diệp vẫn giữ vững như ban đầu nhưng họ Hướng đã dần thay đổi.
Ninh Tú Phân không diễn tả được tâm trạng lúc này của mình, cô cảm thấy tất cả như trời xui đất khiến, giống như có bàn tay số phận đang khuấy đảo tất cả.
Vinh Cẩm Thiêm ôm chặt cô, vùi mặt vào mái tóc dài mềm mại của cô, hít thật sâu.
Lúc này anh mới buồn bã nói: “Ninh Tú Phân, anh…anh đã thề với chị Diệp Thu, sẽ không nói chuyện đêm đó với bất kỳ ai. Anh xin lỗi… Ninh Tú Phân, đây là việc duy nhất anh có thể làm cho chị Diệp Thu.”
Giọng anh lạnh lùng trầm uất…
“Đông Đông nhìn rất giống chị Diệp Thu. Nhất thời anh còn tưởng rằng chị Diệp Thu chưa chết. Anh tưởng như mọi chuyện chưa xảy ra. Nếu không phải vì anh, chị ấy đã không chết…”
Giọng anh đầy ắp sự chán ghét và đau khổ.
Có lẽ đây là điều gần với sự thật nhất mà anh có thể nói với cô.
Ninh Tú Phân cảm nhận được đôi tay run rẩy đang ôm mình.
Không biết vì cái gì, cô lại nhớ đến ánh mắt đỏ hoe của anh khi nhìn thấy Diệp Đông.
Có lẽ, người đàn ông phía sau cô lúc này cũng đang đỏ mắt, muốn ôm cô để tìm sự bình yên.
Kiếp trước cô đã trải qua cảm giác hối hận như này rất nhiều lần.
Bây giờ cô có thể hiểu được cảm giác của Vinh Cẩm Thiêm.
Cô được tái sinh, có cơ hội để đền bù những tiếc nuối của mình.
Nhưng hàng nghìn hàng vạn người trên thế giới này chỉ có thể mang theo những tiếc nuối của bản thân mà tiến về phía trước…
Không thể quay trở lại.
Bây giờ, cô không còn cảm thấy đau lòng như lúc thấy anh vì Diệp Thu mà mất bình tĩnh.
Ninh Tú Phân không nói nữa, cụp mắt xuống, tự cười nhạo mình.
Cô thật là vô dụng, anh mới chỉ nói vài câu… Thế mà cô lại mềm lòng, lại còn cảm thấy đau lòng.
Trái tim giống như bị người phía sau nắm chặt.
Đồng hồ trên tường kêu tích tắc, Ninh Tú Phân để mặc anh ôm cô.
Đến khi cảm thấy người phía sau đã bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng nói: “Vinh Cẩm Thiêm, anh buông em ra.”
Vừa nói xong, cô cảm thấy mình bị siết chặt lại.
“Ninh Tú Phân… Đừng có mơ…” Giọng anh khàn khàn.
“Em muốn đứng dậy uống nước. Anh định ôm em như thế này đến bao giờ?”, cô lạnh lùng hỏi.
Vinh Cẩm Thiêm im lặng một lúc, mới buông cô ra.
Khi Ninh Tú Phân ngồi dậy, cảm giác được có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Nếu cô chạy, anh sẽ đưa tay kéo cô lại.
Vinh công tử đúng là tên chó má.
Ninh Tú Phân rót một cốc trà, ngồi vào bàn bình tĩnh nói: “Vinh Cẩm Thiêm, chúng ta là vợ chồng, nhưng em không muốn vì anh nợ ân tình của người khác mà họ có thể cười nhạo em.”
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu: “Anh biết…”
Ninh Tú Phân đặt cốc xuống, ngước mắt nhìn anh, lạnh lùng nói:
“Anh không hiểu, em nói trước, cho dù là Diệp Viễn hay Diệp Đông, nếu bọn họ không lễ phép với em thì anh cũng đừng trách em không nể mặt anh!” Cô không phải là người rộng lượng, cô vì anh mới phải chịu đựng thôi. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Vinh Cẩm Thiêm cảm thấy nhẹ nhõm. Cô… Đã chịu tha thứ cho anh rồi?