Nhìn những giọt nước mắt ướt đẫm trong lòng bàn tay, cơn giận của Vinh Cẩm Thiêm khi nghe cô nói anh đi mà yêu người khác bỗng nhiên biến mất.
Anh nhắm mắt lại, thả cô ra.
Vinh Cẩm Thiêm chán nản, nghiêng người nằm xuống, ôm cô vào lòng: “Anh xin lỗi, vợ, em đừng khóc… là anh không tốt.”
Cô khóc khiến anh cảm thấy khó chịu.
Ninh Tú Phân cắn môi, vẫn không thể thoát được: “Anh thả em ra!”
Cô cuộn người, lấy tay lau nước mắt, lạnh lùng nói:
“Anh không cần phải xin lỗi em, là do em không hiểu chuyện. Em đã không cảm thông cho tình bạn vĩ đại của anh. Đáng lẽ em không nên hỏi. Anh đúng hết, chỉ có em là sai thôi. Em muốn về nhà!”
Trước đây cô đã nghe một chuyên gia tâm lý nói, khi cãi nhau hãy ngồi xuống nói chuyện, nếu tức giận cũng đừng nói những lời khó nghe khiến người khác tổn thương.
Cãi nhau cũng là một cách để các cặp đôi trao đổi với nhau.
Trong cuộc đời mình, cô vẫn luôn tuân theo nguyên tắc này…
Nhưng trong chuyến đi từ Thượng Hải đến Bắc Thành, sự nhẫn nại của cô đã cạn kiệt.
Bây giờ cô cảm thấy rất ấm ức, không có chỗ để trút giận, rất muốn tát anh thêm cái nữa!
“Đứng lên, buông em ra!”. Ninh Tú Phân dùng khuỷu tay huých mạnh vào sườn anh.
Vinh Cẩm Thiêm nhịn đau, ôm chặt cô vào lòng, vùi mặt vào cổ cô thì thầm:
“Cuộc sống của anh ở đại viện lúc đầu rất khó khăn. Bố anh nghĩ rằng anh là một công tử ăn chơi. Những người khác trong đại viện cũng cho là như vậy và mắng mỏ anh. Anh thường xuyên bị đánh đập, bắt nạt”.
Mắt Ninh Tú Phân đỏ lên, không ngừng giãy giụa: “Sao anh lại nói với em những chuyện này? Em không muốn nghe!”
Vinh Cẩm Thiêm không buông tay, tiếp tục nói: “Anh biết võ, lúc không nhịn được thì anh đánh lại, bọn họ đánh không thắng anh nên tìm bố anh tố cáo …”
Ninh Tú Phân không nói gì: “…”.
Vinh Cẩm Thiêm tiếp tục nói: “Bố anh vừa nghe họ tố cáo, sẽ không hỏi chuyện mà mắng anh trước, dù sau đó anh có giải thích thì vẫn bị đánh.”
Ninh Tú Phân ngắt lời anh: “Được rồi, những chuyện này em đều biết, anh không cần tỏ vẻ đáng thương, nếu anh không muốn nói thì sẽ có người đến nói cho em biết thôi .”
Nếu nghe người khác nói, có phải anh sẽ trách cô nghe họ nói đúng không?
Cô giễu cợt nói: “Nếu anh không vui thì em sẽ về Thượng Hải ngay bây giờ!”
Vinh Cẩm Thiêm lặng im, mặc kệ cô có tức giận hay không cũng không cho cô cử động, anh bình tĩnh nói: “Anh nói cho em biết một chuyện, chuyện này chưa ai nói với em…
“Trước đây anh đã kể với em, Hà Tô sẽ nói giúp anh, nhưng bà ta càng nói thì anh càng bị đánh. Sau này anh học được cách bỏ chạy.”
Anh dừng lại: “Lúc bị bố đánh anh sẽ trốn vào bụi cây trong sân. Có một lần trời mưa rất to, trên người anh có vết thương, dính mưa cả đêm anh bị sốt và ngất đi, chính là chị Diệp Thu đưa anh về.”
Ninh Tú Phân giãy dụa, nhưng vẫn không nhúc nhích được, cô không quay đầu lại.
“Đó là lần đầu tiên anh gặp chị ấy. Chị ấy vừa mới ở trường y về nghỉ hè. Anh như con chó con, không có nơi nào để đi, chị ấy thấy anh bị thương nên giúp anh băng bó vết thương và giúp anh hạ sốt. Sau này, chính chị ấy đã dạy anh cách hòa nhập vào đại viện và không để người khác bắt nạt nữa”.
Vinh Cẩm Thiêm chậm rãi nói:
“Chị ấy bảo anh đừng chống đối với bố. Khoảng thời gian đó, mối quan hệ giữa anh và bố đã dịu đi rất nhiều. Mặc dù anh đã học cách chiến đấu và đánh bại tất cả tụi con trai trong đại viện, nhưng ngoại trừ mẹ anh, chị ấy là người duy nhất khiến anh cảm nhận được tình cảm của người thân…”
Ninh Tú Phân lạnh lùng nói: “Cho nên, lúc chúng ta hợp tác ở nông thôn, ở bên em làm anh cảm giác như ở bên Diệp Thu? Vậy thì em thật sự phải cảm ơn cô ấy nha!”
Khuôn mặt của Vinh Cẩm Thiêm tối sầm lại, cố nén giận:
Ninh Tú Phân, anh chưa bao giờ nghĩ em giống chị Diệp Thu. Có một thời gian em cư xử rất kỳ lạ, anh còn tưởng rằng em là gián điệp của địch cử tới!”
Anh cũng không định nói ra điều này, nhưng con thỏ lông xoăn này lại tức giận sắp nôn ra máu!
Vinh Cẩm Thiêm tức giận nói: “Mỗi hành động của em, anh đều cảm thấy có vấn đề, nếu không phải lúc đó không tự bảo vệ được bản thân, sợ tố cáo em sẽ bị nói là đồng lõa cấu kết với gián điệp thì em đã bị bắt đi thẩm vấn từ lâu rồi!”
Ninh Tú Phân dừng lại, hơi giật mình.
Không phải chứ, cô đã che giấu rất tốt mà!
Ngay cả những người thân thiết với cô như Mãn Hoa, Hoa Tử, ông Đường, bà Hạ và ngỗng trắng cũng không phát hiện ra…
Ninh Tú Phân cứng người, lạnh lùng nói: “Em có vấn đề gì, chính anh mới là người có vấn đề đấy, không cần ở đây nói gần nói xa!”
Mặc dù nói vậy nhưng cô cũng ngừng ngọ nguậy, không chế nhạo anh nữa.
Vinh Cẩm Thiêm không muốn nói nhiều về chuyện này, anh đã chấp nhận những chuyện “không bình thường” của cô rồi.
Anh chỉ muốn cô thành thật, không nói chuyện rời đi nữa, không bảo anh tìm người khác, anh không muốn nghe những lời này!
Anh tức giận không nghĩ gì được nữa, chỉ muốn bịt ngay miệng cô lại!
Thấy Ninh Tú Phân ngoan ngoãn, không còn giãy giụa và mỉa mai anh nữa, Vinh Cẩm Thiêm tiếp tục nói:
“Bởi vì ông Diệp rất được kính trọng, bản thân chị Diệp Thu cũng rất có năng lực, có thể nói được lũ con trai ở trong đại viện, nên cuộc sống của anh lúc đó tốt hơn rất nhiều. Bọn họ bị anh đánh bại hơn nữa còn bị đánh phải vào bệnh viện.”
Bố anh nhận được tố cáo, muốn bắt anh về anh. Chị Diệp Thu đã mời ông Diệp đến giúp đỡ, đích thân ông đã dăn dạy cho bố anh một bài học. Ông Diệp nói anh ngang ngược, cứng xương, nếu vào bộ đội nhất định trở thành người lính mạnh mẽ nhất.”
Vinh Cẩm Thiêm im lặng một lúc, giọng hơi phức tạp: “Mối quan hệ giữa anh và bố lúc đó là tốt nhất. Ông ấy nghe lời ông Diệp và bắt đầu lên kế hoạch đưa anh vào bộ đội. Khi đó, vì tương lai của anh, bố anh không đánh anh nữa”.
Anh dừng lại rồi nói: “Năm đó, vì muốn anh vui chơi cùng mọi người trước khi nhập ngũ, chị Diệp Thu đã tổ chức cho mọi người chuyến đi dã ngoại ở ngoại thành.”