Ninh Tú Phân bị anh kéo lại, cô nhăn mặt.
“Vinh Cẩm Thiêm, buông ra! Anh làm em đau!”
Vinh Cẩm Thiêm giật mình thả tay cô ra.
“Đừng tới gần em!” Ninh Tú Phân lạnh lùng quay người đi ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó, anh đưa tay từ phía sau ôm lấy eo cô: “Đừng giận mà, em định đi đâu vậy? Đã muộn lắm rồi!”
Ninh Tú Phân giãy giụa càng mạnh hơn: “Anh thương Diệp Thu như thế mà cô ấy mất rồi, anh còn biết thương em gái người ta cơ mà, anh thích thì xuống âm phủ tìm cô ấy đi! Tìm em làm gì!”
Chẳng phải không cho cô nhắc đến Diệp Thu sao?!
Vậy cô cứ nhắc đấy! Cô nhắc đấy! Thì làm sao!
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng ôm chặt cô vào lòng, giữ chặt cánh tay đang vùng vẫy: “Đừng giận mà…Anh chỉ là trả nợ thôi, đây là anh nợ nhà họ Diệp!”
Mặc dù không nói rõ, nhưng Ninh Tú Phân đã hiểu.
Đôi mắt cô đỏ lên, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nợ thì người đó trả, em có nợ cô ấy đâu sao em phải chịu ấm ức chứ! Anh buông tay ra!”
Tên khốn này ỷ mình có sức khoẻ phải không?!
Ninh Tú Phân quay lưng về phía anh, hai tay bị anh giữ lại, cô co người lại, dùng cùi chỏ huých thật mạnh vào nách anh.
Vinh Cẩm Thiêm không phòng bị, bên nách bị đánh trúng đau rên lên: “Hức…”
Cô dùng những chiêu thức anh dạy cô để chống lại anh?!
Thấy cô sắp thoát ra, Vinh Cẩm Thiêm dứt khoát dùng tay giữ eo cô lại, ấn vào huyệt đạo nào đó trên eo cô.
Eo Ninh Tú Phân tê rần, cô ngã xuống, Vinh Cẩm Thiêm đè cả người cô giường: “Đừng cử động!”
Ninh Tú Phân nằm trên giường, mông và eo bị người anh đè xuống, không thể cử động.
Cô tức giận không nhịn được mà chửi: “Anh đang bắt gián điệp à, không được nhúc nhích cái em gái anh! Có giỏi thì thả em ra, dùng bạo lực mà tính là đàn ông à?”
Thật đúng là xấu hổ, cho anh mặt mũi anh lại ức hiếp người!
Vinh Cẩm Thiêm dừng một chút, cúi đầu nhẫn nại nói: “Em đừng vu oan cho anh, đây gọi là giam giữ, không phải bạo lực, anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, huống chi là vợ anh. Nếu em không bỏ chạy anh sẽ thả em ra!”
Ninh Tú Phân không để ý tới anh, cố gắng vùng vẫy.
Đang loay hoay, cô chợt nhận ra có thứ gì đó đang chọc vào sau lưng mình.
Cô tức giận bật cười: “Chó Vinh, anh đúng là con chó! Anh không thấy xấu hổ à!”
Vinh Cẩm Thiêm đen mặt, vừa khó chịu lại vừa xấu hổ.
Anh chỉ là không muốn cô ấy bỏ chạy, sợ làm cô ấy bị thương nên đã đẩy cô ấy xuống giường!
Cô luôn xoay đầu qua lại, anh luôn dễ dàng có phản ứng với cô. Đây cũng không phải là cố ý!
Vinh Cẩm Thiêm hơi lùi về phía sau, tránh cho mình chạm vào cô, tức giận nói lại: “Đây là phản ứng tự nhiên, em cứ nằm yên rồi nói tiếp!”
Anh vừa mới động đậy, Ninh Tú Phân tát vào mặt anh, sau đó xoay người từ dưới người anh chui ra: “Cút đi!”
Vinh Cẩm Thiêm bị tát choáng váng.
Khi anh cùng cô động phòng, hay khi hai người cãi nhau, cô cũng không tát vào mặt anh!
Anh tức giận sải chân, giơ tay kéo vai cô, kéo cô trở lại giường.
Anh lại dùng toàn thân đè lên cô, một tay đặt lên vai, đầu gối đặt lên bụng, ngăn không cho cô cử động.
Vinh Cẩm Thiêm dùng tay còn lại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu nhìn cô nói từng chữ :
“Diệp Thu là chị gái của anh, từ trước đến nay anh chỉ coi cô ấy như chị gái, cô ấy cũng chỉ coi anh như em trai. Bé gián điệp em là người phụ nữ duy nhất anh yêu trong những năm qua!”
Ninh Tú Phân không để ý tới anh, cố gắng vùng vẫy.
Anh tức giận cúi đầu ôm mặt cô, áp trán vào trán không cho cô cử động. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai mươi bảy năm qua, anh chỉ yêu em thôi!!”
Khuôn mặt Ninh Tú Phân bị giữ chặt, bị ép phải nhìn thẳng vào mắt anh, nghe anh nói như vậy, nhìn thấy đôi mắt nóng rực của anh.
Toàn thân cô cứng đờ, trong lòng chợt chua xót, cô bướng bỉnh ngoảnh mặt đi, nghẹn ngào nói: “Tình yêu của anh là khiến người mình yêu phải chịu đau khổ, vậy anh đi yêu người khác đi. Em chịu đủ rồi!”
Từ Thượng Hải đến Bắc Thành, anh dường như đã trở thành một con người khác!
Cô đã chịu đựng hết lần này đến lần khác, cho đến khi không thể chịu đựng được nữa!
“Đừng nói những lời tức giận như vậy!” Vinh Cẩm Thiêm sắc mặt đột nhiên tối sầm.
Cô ấy có thể gây rối với anh thế nào cũng được. Hôm nay là lỗi của anh, cô đã bị uỷ khuất, nhưng anh cảm thấy rất tức giận khi cô bảo anh đi yêu người khác!
Ninh Tú Phân không nhìn anh, lạnh lùng nói: “Em không có gì để nói với anh cả, dù sao thì mọi chuyện liên quan đến Diệp Thu đều quan trọng hơn em, anh thả em ra!”
Chẳng lẽ có mình anh tức giận? Cô không tức giận chắc?
Vinh Cẩm Thiêm tức giận: “Vậy anh có thể nói, trong mắt em công việc và tương lai quan trọng hơn anh đúng không? Lúc trước em chọc tức anh như vậy, cuối cùng không phải là anh cúi đầu xin lỗi em sao?”
Anh chưa bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai trong đời và cô là người đầu tiên!
Thấy Ninh Tú Phân không để ý tới mình, Vinh Cẩm Thiêm tức giận đưa tay sờ sờ mặt cô, nhưng bàn tay anh lại dính đầy nước.
Anh sững sờ nhìn xuống cô gái bên dưới, thấy khuôn mặt đầy nước mắt.
Vinh Cẩm Thiêm cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, run rẩy.