Anh nói: “Sống ở nông thôn lâu như vậy, nếu cháu không biết nấu ăn sẽ bị chết đói. Với lại cháu đã kết hôn rồi, cũng phải làm việc nhà, sau này có con cũng không thể để một mình vợ chăm con.”
Sau khi chính thức trở thành vợ chồng, con thỏ lông xoăn này đã nói:
Sau này nếu muốn có con, nếu anh không trông con, không giúp đổi tã, không giúp tắm rửa cho con thì cô sẽ không sinh.
Anh rất vui khi cô đồng ý sinh con, anh có thể trông con, nếu không trông được thì thuê giúp việc hỗ trợ.
Nghe Vinh Cẩm Thiêm nói như vậy, dì Tiền nhìn về phía Ninh Tú Phân khen ngợi: “Vẫn là Tiểu Ninh biết dạy dỗ.”
Trước dạy con, sau dạy chồng.
Thái Tuế kiêu ngạo, khó bảo mà bị cô dạy “ngoan” đến như vậy.
Nghĩ thế, bà cũng không cần lo sợ rằng đôi vợ chồng trẻ sẽ bị chia rẽ nữa.
Mấy người đi đến sau nhà, Ninh Tú Phân bê lên một rổ rau, cười nói: “Cháu làm sao dạy được anh ấy, chúng ta rửa rau đi.”
Nói xong, Ninh Tú Phân ngồi xổm xuống, bắt đầu rửa rau.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, nói nhẹ nhàng: “Cùng nhau rửa đi.”
Sau đó anh cũng ngồi xổm xuống rửa rau cùng Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân không từ chối anh giúp mình.
Mọi người rửa rau được một lúc thì nghe thấy Trần Thần gọi lớn: “Đội trưởng, chị dâu, mọi người xem chúng em mang những thứ tốt đến này!”
Một lát sau liền thấy Trần Thần và mấy binh sĩ vui vẻ khiêng mấy chiếc lồng sắt đi vào.
Ninh Tú Phân nhìn thấy trong lồng sắt có mấy con thỏ béo, gà rừng và mấy con rùa không biết mọi người lấy từ đâu.
Trần Thần mang theo cái lồng sắt chứa con thỏ béo đến trước mặt NinhTú Phân, cười khúc khích: “Chị dâu, chị nhìn xem có giống chị không, đội trưởng nói ăn rất mềm và ngon!”
Mặc dù anh không hiểu vì sao chị dâu lại ăn ngon, chẳng lẽ đội trưởng đã cắn trộm thịt chị dâu?
Ninh Tú Phân đang nhìn chằm chằm con thỏ béo, chưa phản ứng kịp: “Tôi ăn ngon?”
Ý nói cô giống thỏ rừng, ăn rất ngon?
Mấy cậu binh sĩ bên cạnh nghe vậy liền nhìn về phía Vinh Cẩm Thiêm trêu ghẹo.
Ái chà chà, đội trưởng thế mà nói chị dâu ăn mềm với ngon!
Ninh Tú Phân giờ mới phản ứng kịp, khuôn mặt cô đỏ bừng trừng mắt nhìn Vinh Cẩm Thiêm, cầm lồng thỏ đi sang bên cạnh.
Tên khốn này, ngày nào cũng nói nhăng nói cuội sau lưng cô!
Vinh Cẩm Thiêm đang mổ cá, sắc mặt lập tức đen thui, một tay cầm dao, một tay túm cổ áo Trần Thần: “Cậu không phải rất nhớ mẹ sao, dì Tiền đang chờ cậu hỗ trợ đấy, còn không đi đi!”
Cái thằng ngốc này, nói chuyện sao lại không suy nghĩ gì cả!
Trần Thần bị lôi đi lảo đảo, gãi gãi đầu: “Hả? Nhớ mẹ…… À, em rất nhớ mẹ, em đi trước nhé?”
Mấy năm nay cậu ta sống ở khu vực nói tiếng Quảng Đông nên nói chuyện đều là tiếng Quảng Đông!
Dì Tiền tình cờ nghe được, bà tức giận nắm tai Trần Thần, vừa đi vừa mắng: “Con là đồ ngốc, ta muốn ôm cháu trai chắc phải đợi kiếp sau.”
Trần Thần bịt tai, cúi đầu kêu lớn:“Mẹ! Mẹ! Mẹ nhẹ một chút!”
Vinh Cẩm Thiêm vội vàng đi theo Ninh Tú Phân: “Anh giúp em xử con thỏ!”
Mấy binh sĩ ở phía sau hét lên: “Đội trưởng, con thỏ đáng yêu như vậy, sao có thể ăn thịt thỏ!”
Ninh Tú Phân xấu hổ, giơ chân đạp Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm bị đá một cái, trừng mắt nhìn về phía bọn họ: “Đám nhãi ranh các cậu là do cường độ huấn luyện chưa đủ đúng không?”
Nghe vậy mấy binh sĩ vội quay đầu bỏ chạy: “Dì Tiền, đội phó Trần, chúng em tới giúp đây!”
Sau khi đuổi hết những người xem náo nhiệt, anh đưa tay cầm lấy lồng sắt từ tay Ninh Tú Phân nói: “Để anh, việc này anh làm quen rồi, em đứng bên cạnh lấy chậu nước cho anh là được.”
Vừa nói anh vừa cầm dao, mở lồng sắt ra chuẩn bị bắt con thỏ béo bên trong.
“A Thiêm, tìm được Đông Đông rồi, cậu đi cùng tôi một chuyến đi.”
Giọng nói của Diệp Viễn đột nhiên vang lên.
Vinh Cẩm Thiêm khựng lại, nhìn về phía Ninh Tú Phân.
Nhìn thấy hành động này, trong lòng Diệp Viễn phức tạp.
Ninh Tú Phân đột nhiên đưa tay cầm lấy lồng thỏ từ tay Vinh Cẩm Thiêm: “Anh đi đi, đừng chậm trễ chuyện này, anh đưa cô bé về nhà đi.”
Vinh Cẩm Thiêm dịu dàng nói: “Được, anh đưa cô bé về rồi quay lại ngay.”
Nói xong, anh xoay người nói với Diệp Viễn: “Cậu đợi chút, tôi đi rửa tay rồi đi.”
Diệp Viễn gật đầu: “Cậu đi đi.”
Vinh Cẩm Thiêm xoay người vào nhà, chỉ còn lại Ninh Tú Phân và Diệp Viễn.
Ninh Tú Phân không muốn nói huyện cùng anh ta, bèn ngồi xuống tay cầm con thỏ, tay cầm dao thẳng tay cắt vào cổ họng con thỏ.
Diệp Viễn nhìn động tác nhanh nhẹn của Ninh Tú Phân hơi nhíu mày: “ Động tác của cô Ninh nhìn rất lưu loát.”
Ninh Tú Phân biết anh ta đang cảm thấy mình thô lỗ.
Cô cười lạnh lùng,bắt đầu lột da thỏ: “Đúng vậy, xuống nông thôn làm nhiều cũng quen rồi, lúc Vinh Cẩm Thiêm rảnh rỗi sẽ đi săn, làm sạch lông dê. Chúng tôi cùng nhau làm việc, nếu không sẽ chết đói, lịch sự, nho nhã không thay được cơm, anh Diệp chắc không hiểu được cảm giác khi đói bụng là thế nào đâu.”
Nếu cô nhớ không nhầm thì thời điểm đó nhà họ Diệp chẳng bị ảnh hưởng gì.
Diệp Viễn nhìn cô, bình tĩnh nói: “Có một số người gặp nạn chỉ là trong thời gian ngắn thôi, rồng ở trong vực sâu, ao nhỏ không giữ được, nếu cố giữ sẽ chỉ làm bản thân mình bị thương mà thôi.”
Ninh Tú Phân vừa lột da vừa nói: “ Tôi không biết mọi chuyện nên không có ý kiến, không biết anh Diệp đã nghe từng qua những lời này chưa, là ao hay là biển, cũng không tới lượt anh đánh giá.”
Diệp Viễn nhướng mày: “ Cô Ninh, cô không chứng kiến quá khứ của Cẩm Thiêm, cho nên cô không biết……”
“Anh Diệp có thời gian đứng đây cùng tôi nói chuyện này, không bằng khuyên anh ấy bỏ tôi đi, anh có dám không?”
Ninh Tú Phân cười lạnh, bỗng nhiên “Loảng xoảng” cô đem con thỏ đang lột da trong tay ném xuống chậu nước.
Thật là buồn cười, bố của Vinh Cẩm Thiêm cũng chưa ở trước mặt cô nói cái gì.
Đến lượt anh ta ở trước mặt cô lải nhải sao?
Mặt Diệp Viễn bị máu loãng bắn lên đầy mặt.
Anh ta xấu hổ lùi mấy bước: “Cô… Cô, sao cô lại làm như vậy!”
Nhưng thấy Ninh Tú Phân cầm con dao trong tay, ngoại hình mềm mại thanh tú giờ lại làm người sợ hãi.
Diệp Viễn sợ hãi im miệng.
“Làm sao vậy?” Vinh Cẩm Thiêm từ trong nhà đi ra.
Ninh Tú Phân tức giận nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Vinh Cẩm Thiêm, bạn anh không thích em, em cũng không thích anh ta, chúng ta vẫn là ít gặp mặt thì tốt hơn.”
Nói xong, cô xoay người xách theo con thỏ đi vào phòng bếp.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn Diệp Viễn: “Cậu nói gì với Ninh Tú Phân?”
Diệp Viễn lấy khăn lau mặt, không nhịn được hỏi: “Cậu thích cô gái thô lỗ này ở điểm gì thế, trừ khuôn mặt ra, cô ấy hoàn toàn khác với chị gái tôi!”
Sắc mặt Vinh Cẩm Thiêm ngay lập tức xụ xuống: “Cô ấy và Diệp Thu không có bất kỳ quan hệ gì, cô ấy là cô ấy!”
Thấy Vinh Cẩm Thiêm nắm chặt nắm tay, Diệp Viễn yên lặng nhìn anh: “A Thiêm, cậu vì một nữ nhân mà đánh tôi sao?”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn khuôn mặt quen biết từ bé, nhớ lúc trước cậu ta nhỏ bé yếu đuối vẫn can đảm đứng trước mặt anh hét lớn bảo vệ người nhà.
Anh hít sâu một hơi: “A Viễn, chúng ta là anh em, Ninh Tú Phân là vợ tôi, cậu có thể không thích cô ấy, nhưng là…”
Diệp Viễn lạnh lùng ngắt lời: “Tôi không có không thích cô ấy, đối với tôi cô ấy chính là người xa lạ mà thôi, tôi đối người xa lạ không có chán ghét hoặc yêu thích, cái tôi không thích chính là cậu lại thay đổi hình tượng vì một người phụ nữ!”
Nói xong Diệp Viễn quay người bước ra ngoài: “Cô ấy không thích Đông Đông, nếu cậu không muốn đi tìm Đông Đông thì đừng đi.”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Diệp Viễn đi xa, cuối cùng vẫn bước đi theo.