Ông Đường nhìn Ninh Tú Phân che trán, đau đến há mồm, ông ấy cau mày: “Sao bà cứ hở chút là động tay động chân đánh mấy đứa nhỏ vậy?”
Bà Hạ hừ: “Ngọc không mài không sáng, người không đánh thì không giỏi lên được. Trước đây khi đi học lúc nào thầy cô cũng lấy roi đánh vào lòng bàn tay mà!”
Ông Đường cãi lại, đẩy kính mắt: “Dù gì bà cũng là người đi du học về, sao bà còn tin những lời này nữa chứ, Tiểu Ninh là học trò của tôi mà tôi còn chưa đánh.”
Bà Hạ tức giận trừng mắt: “Tiếp đi, lần nào là chuyện liên quan đến học trò của ông thì ông đều chống đối tôi, ông thiệt thòi chưa đủ hay sao, tôi kệ ông đấy!”
Bà ta nói xong thì dọn bát đũa ra ngoài rửa bát.
Ông Đường luôn “sợ vợ”, nhưng Ninh Tú Phân phát hiện lần này bà Hạ không mắng người.
Cô hơi lo lắng nhìn ông Đường: “Ông Đường…”
“Không sao đâu, bà ấy thế đấy. Ông tới tuổi này rồi, chưa biết chừng cháu lại là học trò cuối cùng của ông.” Ông Đường lắc đầu.
Ông ấy nhìn Ninh Tú Phân bằng ánh mắt ôn hòa: “Nếu cháu không sợ ông có dính líu với phần tử cải tạo thì nhất định ông sẽ cố gắng dạy dỗ cháu.”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Cháu đồng ý. Chỉ cần ông Đường, à không, chỉ cần thầy không chê em là được ạ!”
Đúng là quá tốt rồi, cô không ngờ mình có cơ hội được người thầy hàng đầu dạy dỗ cho!
Ông Đường nghe cô gọi mình là thầy thì ánh mắt ẩn chứa sự phức tạp và đau lòng, ông ấy thở dài: “Hay là cháu gọi ông Đường đi, nếu cháu gọi thầy thì sẽ có ảnh hưởng không tốt cho cháu.”
“Cháu không sợ.” Ninh Tú Phân lắc đầu.
“Cô không sợ, nhưng ông ấy sợ người khác gọi ông ấy là thấy. Trước đây ông ấy dạy một đám học sinh nuôi ong tay áo, vả cho ông ấy mấy phát.” Giọng nói của bà Hà từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Ninh Tú Phân sừng sờ, nhìn ông Đường khó chịu thì nhận ra ngay ông ấy bị đâm vào chỗ đau rồi.
Cô nghiêm túc thay đổi lại xưng hô: “Ông Đường, vậy sau này cháu xin nhờ vào ông ạ. Mong ông không chê cháu không có căn bản, chê cháu ngốc, vì cháu chưa từng học tiếng Anh, cũng quên hết ghép vần rồi, nhưng cháu vẫn muốn thi đại học.”
Tháng mười năm ngoái, kỳ thi đại học đã được khôi phục lại. Cô muốn năm sau thi, nếu không đậu thì học lại rồi thi tiếp!
Ông Đường nhìn cô cười vui vẻ: “Đứa bé ngoan, không sao. Tuy cháu vừa nát vừa ngốc nhưng ông cũng bệnh không xuống đất được, ông có nhiều thời gian lắm.”
Ninh Tú Phân: “Dạ…”
Cô vừa nát vừa ngốc cũng không được ông Đường an ủi, chẳng trách ông Đường cưới bà Hạ.
Miệng lưỡi hai người đều độc thật đấy.
Sau đó, ông Đường sang bên chiếu cói của mình mò mẫm, lầm bầm: “Ông nhận cháu làm học trò thì phải có lễ ra mắt, chỗ này không có gì cho cháu…”
Ninh Tú Phân vội vàng đứng dậy ngăn cản: “Cháu không nhận đồ của ông được đâu ạ.”
Sau đó, Ninh Tú Phân thấy trong tay ông Đường là một xấp bài thi gồm mười quyển sách.
“Bộ đề này là bộ đề nhập môn mấy nay ông làm cho cháu, coi như lễ ra mắt, cháu làm bài xong đã rồi về.”
Ninh Tú Phân: “Chuyện này… Sao mà tự nhiên thế nhỉ?”
Chuyện gì vậy?
Cô vừa mới đồng ý làm học trò thì đã được nhận quà ra mắt là đề thi nhập môn? Cô chưa ôn tập gì hết mà!
Ông Đường nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi, cô đành nhận lấy bộ đề, tuy mỗi quyển không nhiều lắm nhưng có tận mười quyển.
Chết người thật! Biết vậy đã nói về nhà suy nghĩ thêm chút!
Cuối cùng cô cũng cảm nhận được tâm tình đám học sinh cấp ba khi nhận quà là “Đề tham khảo đề thi đại học” hay “Bí mật Hoàng Cương” rồi.
Ông Đường lấy một cái đồng hồ quả quýt cũ nát ra, nghiêm túc nói: “Thời gian thi là hai tiếng, bắt đầu.”
Ninh Tú Phân thấy mình bị xoay đến im lặng, cô đành lấy bút ra, bắt đầu thi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ninh Tú Phân dần chìm đắm trong bài thi, nhưng cô càng viết càng nóng vội.
Trong hai tiếng đồng hồ, có đến nửa thời gian là cô vò đầu bứt tai, vắt óc suy nghĩ.
Ông Đường dịu dàng nhìn cô thi, ánh mắt ấy nóng rực mà nghiêm khắc, làm cô thấy gai gai sau lựng.
Hai tiếng sau, cô nộp bài trong lo sợ.
Ông Đường cau mày chấm điểm cho cô: “Ngữ văn 71 điểm, toán học 24 điểm, chính trị 58 điểm, sử địa 59 điểm, lý hóa 39 điểm, tiếng Anh 12 điểm.”
Ninh Tú Phân càng nghe, cúi đầu càng thấp, với tư cách là một sinh viên kém, cô chỉ thiếu mỗi bước không chui xuống gầm bàn.
Trong kì thi đại học mới khôi phục lại năm ngoái, có hơn năm triệu bảy trăm thí sinh tham gia thi, chọn hai triệu bảy trăm ba mươi thi sinh, cô như vậy đúng là…
Ông Đường thở dài: “Nhìn tổng thể thì ngữ văn của cháu tạm được, điểm các môn xã hội như sử địa thì cao hơn lý hóa, còn tiếng Anh chỉ có 12 điểm.”
Ninh Tú Phân nhỏ giọng nói: “Cháu… Cháu chỉ được học chữ cái, còn thêm chút chào hỏi như hello, how are you…”
Vì trước đây cô chăm con nhỏ nên nghe con học tiếng Anh, cũng may những năm bảy mươi, tám mươi vừa mới khôi phục lại thi đại học thì không cần thi tiếng Anh.
“Tuy bây giờ thi đại học không thi tiếng Anh nhưng có rất nhiều tài liệu học thuật tiên tiến viết bằng tiếng Anh nên cháu phải chăm chỉ học nhé.” Ông Đường nói.
Ninh Tú Phân gật đầu như giã tỏi: “Cháu nhất định sẽ cố gắng ạ!”
Ông Đường đi du học về nên chắc chắn tiếng Anh rất giỏi!
Ông Đường thấy cô nghe lời thì nhíu mày phân tích tiếp: “Nhưng tổng thể các môn tự nhiên của cháu kém hơn các môn xã hội lắm. Nếu cháu muốn thi vào đại học Y thì phải học tự nhiên, còn cháu thi kinh tế có thể học xã hội, khối kinh tế thì kiêm cả tự nhiên và xã hội.”
Ninh Tú Phân hơi chần chờ, nhưng vẫn ỉu xìu gật đầu nói: “Cháu học tự nhiên rất kém, từ nhỏ đã học không được rồi. Trước đây cháu được cả một trăm điểm ngữ văn, nhưng khoa học tự nhiên thì… Thầy bảo cháu không có khiếu học khoa học tự nhiên.”
Ông Đường đẩy kính mắt, trách cứ: “Sao thầy cháu nói như vậy với học trò được, ông thấy thầy giáo không tốt mới dạy học trò không giỏi được mới đúng.”
Ninh Tú Phân nhìn ông Đường tự tin thì cười: “Vâng.”
Sau này ông Đường dạy cô rồi mới cảm nhận được rào cản lớn này, thứ gọi là “tài năng” ấy mà, có người trời sinh không có thì đúng là không có thật.
“Nói chung thì ông sẽ giúp cháu học tất cả các môn tự nhiên lẫn xã hội, dạy cháu phát triển toàn diện đức thể mỹ, thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại, trở thành nhân tài của tổ quốc!”
Ông Đường nắm tay, đôi mắt già nua giờ này hưng phấn tỏa sáng đằng sau cặp kính mắt cũ kỹ, dường như ông ấy đã tìm lại mục tiêu sống cuối cùng.
Ninh Tú Phân nghe xong muốn khóc, vỗ vỗ tay ông ấy: “Ha ha… Đúng là một mục tiêu vĩ đại ạ!”
Thấy ông Đường chuẩn bị coi cô là em bé, khích lệ con nít, gọi là “dỗ em”.
Em bé hồ lô có bảy đứa, còn cô chỉ có một đứa thôi, ông Đường chỉ dỗ mỗi mình cô.
Mong là ông Đường không mong một tên học ngu như cô có “Thất chí” gì đó.
“Được rồi, ngày mai tan làm xong thì qua đây, ông sẽ giải đề cho cháu rồi mình lập kế hoạch ôn tập!” Ông Đường vỗ bàn quyết định.
Ninh Tú Phân: “Dạ…”
Ông Đường, ông hưng phấn quá, làm cháu sợ đấy…
Nhưng đây là đường mình chọn, có bò cũng phải bò cho hết.
Ninh Tú Phân đã hiểu rõ điều này từ khi bắt đầu.
Cô muốn sống một cuộc sống, ban ngày làm việc, ban đêm học hành, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Cô lết thân thể dở sống dở chết ra cửa, đi được hai bước đã thấy bà Hạ ôm chậu rửa mặt đi tới.
“Chào bà ạ.” Ninh Tú Phân giơ tay bắt chuyện.
Bà Hạ hừ một tiếng, không đáp lại cô.
Ninh Tú Phân nở nụ cười bất đắc dĩ, quay người đi tiếp.
Cô lại đi chưa được hai bước, bà Hạ đột nhiên nhảy đến trước mặt cô, nhét vào trong tay cô một thứ: “Cầm lấy đi, đừng có đi nửa đường rồi té chết hại ông nhà tôi đau lòng.”
Ninh Tú Phân sững sờ, cô cúi đầu nhìn đèn pin trong tay mình, đây là đèn quân dụng, chắc là Vinh Cẩm Thiêm cho bọn họ.
Cô cười: “Cảm ơn bà ạ.”
“Cút cút cút, ai là bà cô.” Bà Hạ kiêu ngạo ngẩng đầu.
Nhưng bà ta vừa ngẩng lên đã thấy sắc mặt tái nhợt của cô, bà ta nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân hồi lâu: “Sao nhìn cô đuối thế?”