Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Mặc dù Ninh Tú Phân đã có sự chuẩn bị trước, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn rất khó chịu, ngột ngạt.
Cô vô cảm nhìn Diệp Đông: “…”
“Đông Đông, đây là chị dâu của em, cô ấy không giống ai cả, đừng nói bậy bạ.” Vinh Cẩm Thiêm cau mày, nắm lấy tay Ninh Tú Phân.
Diệp Đông kinh ngạc nhìn Ninh Tú Phân, sắc mặt kỳ quặc lại khó chịu.
Sau đó, cô ta quay sang nhìn Vinh Cẩm Thiêm, chỉ vào Ninh Tú Phân run rẩy hỏi: “Anh, chị gái đã đi rồi, lẽ nào anh cho rằng cô ta có thể thay thế chị gái ư?”
Khuôn mặt Vinh Cẩm Thiêm tối sầm lại: “Đông Đông, xin lỗi!”
“Đông Đông, ngậm miệng lại, em đang nói bậy bạ gì vậy!” Diệp Viễn cau chặt mày, lên tiếng trách mắng.
Diệp Đông cắn môi, nước mắt bỗng chốc dâng đầy trong mắt, cô ta nhìn Vinh Cẩm Thiêm
“Anh Cẩm Thiêm, bao nhiêu năm qua anh không về lần nào, vậy mà vừa về đã vì cô ta mà mắng em, trước đây anh chưa bao giờ mắng em cả, anh đã thay đổi rồi, chị gái nhất định sẽ rất buồn!”
Nói xong, cô ta lườm Ninh Tú Phân một cái, giậm chân bỏ chạy.
Ninh Tú Phân nheo mắt, khẽ cười mỉa mai, thì ra đây chính là “món quà” mà nhà họ Hướng đã chuẩn bị sao?
Một Diệp Đông giống hệt Diệp Thu?
Nếu Diệp Thu còn sống, rất có khả năng chỉ coi Vinh Cẩm Thiêm là em trai, mọi chuyện nói rõ ràng là xong.
Nhưng em gái của Diệp Thu… Diệp Đông, có vẻ như cô gái nhỏ này đã coi Vinh Cẩm Thiêm là vật sở hữu của chị gái mình rồi.
Có khi…
Là vật sở hữu của riêng cô ta.
Ninh Tú Phân nhìn Vinh Cẩm Thiêm, anh đang thất thần nhìn theo Diệp Đông rời đi, lông mày nhíu chặt.
Anh sững sờ, hốc mắt vẫn còn ửng đỏ nhàn nhạt… đó là dấu vết còn lại sau kích động vì tưởng Diệp Thu sống lại.
Ninh Tú Phân nhẹ nhàng gọi anh: “Vinh Cẩm Thiêm…”
Anh quay sang nhìn Ninh Tú Phân, ánh mắt phức tạp: “…”
Họ chưa kịp nói gì thì Diệp Viễn đã áy náy nói lời xin lỗi với Ninh Tú Phân: “Vị đồng chí này, thật xin lỗi, tôi tên là Diệp Viễn, em gái tôi bị chiều hư mất, mong cô đừng để trong lòng.”
Ninh Tú Phân thấy Diệp Viễn không gọi mình là em dâu, mà chỉ lịch sự gọi cô là đồng chí.
Cô gật đầu, không tự ti cũng không kiêu ngạo nói: “Không sao, em gái của Cẩm Thiêm cũng chính là em gái của tôi.”
Dì Tiền cũng nắm lấy tay Ninh Tú Phân, trách móc: “Diệp Viễn, cậu lớn hơn Cẩm Thiêm hai tháng, cũng là anh trai, cũng nên gọi một tiếng em dâu mới phải chứ.”
Diệp Viễn không trả lời, chỉ cười hỏi: “Có phải Trần Thần cũng trở về rồi không, dì Tiền à, ông cụ nhà cháu cũng nhớ thằng nhóc kia lắm!”
Dì Tiền dường như cũng không nhận ra Diệp Viễn không trả lời bà ấy, bà ấy cười vui vẻ: “Được thôi, ngày mai dì sẽ bảo thằng khỉ kia đến nhà cháu thăm ông cụ Diệp!”
Nói xong, dì Tiền kéo tay Ninh Tú Phân, rồi quay sang nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Đi nào, Cẩm Thiêm, dì đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn bay ra từ nhà cháu rồi!”
Vừa nói, bà vừa nhét tay Ninh Tú Phân vào tay Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân vẫn đang im lặng, chủ động đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay khác nắm lấy túi quà trong tay cô:“Đi nào, vợ à, chúng ta vào trong thôi.”
Ninh Tú Phân cũng mỉm cười: “Vâng.”
Cần gì phải bận tâm, cô không tin Vinh Cẩm Thiêm sẽ thích cô gái nhỏ đó.
Nhìn Vinh Cẩm Thiêm dắt Ninh Tú Phân vào nhà, dì Tiền thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vàng đi theo vào.
Chuyện này giày vò bà ấy thật mà!
Diệp Viễn nhìn họ nắm tay nhau bước vào, vẻ mặt thờ ơ, khẽ thở dài: “Vinh Cẩm Thiêm thật hồ đồ.”
A Hoàn liếc anh ta một cái: “Tôi thấy anh mới hồ đồ, nghĩ linh tinh gì thế! Anh ba Diệp!”
Nói xong, cô ấy đút tay vào túi quần đi theo vào nhà.

Vừa bước vào nhà, Ninh Tú Phân đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen, để tóc rẽ ngôi, mặc áo sơ mi cộc tay làm bằng sợi tổng hợp, mang quần tây đứng trong phòng khách.
Bên cạnh còn có một người phụ nữ tầm 40 tuổi ăn mặc giản dị, tóc cắt kiểu Lưu Hồ Lan, trông khá giống thư ký.
Rất rõ ràng, họ đã nhìn thấy những gì xảy ra ở cửa trước.
Trong lúc Ninh Tú Phân đang đoán xem họ là ai, thì đã có người bước tới chào hỏi.
“Cẩm Thiêm, về rồi à? Lãnh đạo đang ở trên tầng hai chờ cậu.” Thư ký Khâu tiến đến, ôn tồn nói.
Vinh Cẩm Thiêm khẽ gật đầu, đúng mực đáp: “Được.”
Vinh Cẩm Thiêm dẫn Ninh Tú Phân đi lên tầng.
Bỗng nhiên, người thư ký nữ đeo kính tầm 40 tuổi thình lình lên tiếng: “Lãnh đạo chỉ muốn gặp Vinh Cẩm Thiêm, những người không liên quan khác không được lên.”
Ninh Tú Phân khựng lại, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của thư ký nữ.
Người không liên quan mà dì thư ký này nhắc đến là đang nói về cô chứ gì?
“Vợ tôi không phải là người không liên quan, nếu ông ta không muốn gặp vợ tôi, vậy tôi cũng không cần lên đó nữa.” Vinh Cẩm Thiêm không đợi Ninh Tú Phân lên tiếng, đã lạnh lùng nói.
Ninh Tú Phân nhìn dì thư ký kia, khẽ nhướng mày: “Vậy thì, tôi, người không liên quan này, có thể lên được không?”
“Cô…” Sắc mặt người thư ký nữ trung niên đó trở nên khó coi.
Không ngờ Ninh Tú Phân, một cô gái nhỏ từ thôn quê bon chen lên thành phố, lại dám lớn lối khiêu khích bà ta.
Thư ký Khâu lạnh lùng quan sát một lúc, mới thản nhiên lên tiếng: “Dì Từ, nhà bếp đang bận rộn, dì có thể qua đó xem thử cơm trưa đã được chuẩn bị đến đâu rồi không? “
Sắc mặt dì Từ thay đổi, nhưng thư ký Khâu là thư ký cơ mật số một bên cạnh thủ trưởng, các nhân viên khác đều phải nghe theo sự sắp xếp công việc của anh ta.
Bà ta chỉ có thể lạnh lùng quét mắt nhìn Ninh Tú Phân một cái: “Được.”
Nói xong, dì Từ quay người bỏ đi.
Thư ký Khâu gật đầu xin lỗi Ninh Tú Phân, xoay người ra hiệu mời cô cùng lên lầu.
Vinh Cẩm Thiêm nắm tay Ninh Tú Phân đi lên lầu, nhàn nhạt nói: “Em không cần để ý đến bà ta, dì Từ là thư ký của Hà Tô.”
Lúc này Ninh Tú Phân mới hiểu ra, tại sao nữ thư ký trung niên này lại không ưa mình.
Người của mẹ kế Vinh Cẩm Thiêm, làm sao có thể ưa nổi cô cơ chứ.
Hai người được thư ký Khâu dẫn đến trước cửa phòng làm việc.
Ninh Tú Phân có thể cảm nhận được dù cho Vinh Cẩm Thiêm đang im lặng, trông có vẻ thờ ơ, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô lại dần siết chặt hơn.
Lực tay mạnh đến mức khiến cô cảm thấy hơi đau.
Cô nhẹ nhàng nắm lại tay anh, cào nhẹ vào lòng bàn tay anh để trấn an, nhỏ giọng nói: “Em ở đây.”
Vinh Cẩm Thiêm khựng lại, vẻ mặt cứng nhắc và lạnh lùng trên khuôn mặt anh dịu đi đôi chút.
“Lãnh đạo, Cẩm Thiêm đã về.” Thư ký Khâu mở cửa ra.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng lưng trầm tĩnh đứng bên cửa sổ, thoáng chốc hốt hoảng.
Hình ảnh người bố trong ký ức của anh dường như luôn cao lớn uy nghiêm, lạnh lùng, nghiêm khắc, khiến người ta không thể nào gần gũi, y như một pho tượng.
Nhưng bao nhiêu năm xa cách, khi gặp lại bố mình, nhìn thấy những sợi tóc bạc trên mái tóc của bố, anh bỗng phát hiện thì ra bố đã…
Già đi rất nhiều, dường như cũng thấp đi không ít…
“Cuối cùng con cũng chịu về rồi, rong ruổi bên ngoài đủ rồi sao?” Vinh Văn Vũ quay người lại, nhìn chằm chằm vào người con trai mà ông từng tự hào nhất.
Đôi tay ông ta để sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, lộ ra sự kích động trái ngược hoàn toàn với vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt
Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt nói: “Con về hay không, quan trọng sao…”
Anh còn chưa nói hết lời, một giọng nói dịu dàng uyển chuyển đã vang lên: “Lão Vinh, Vinh Cẩm Thiêm hiếm khi mới về nhà, ông ít mắng con đi!”
Ninh Tú Phân nhìn theo tiếng nói, thấy một bóng hình yểu điệu với mái tóc uốn ngang vai, mặc váy liền quần màu xám, đang bưng bình trà bước vào.
Khuôn mặt tinh tế, xinh đẹp và trưởng thành đầy quyến rũ của người phụ nữ khiến Ninh Tú Phân không khỏi kinh ngạc.
Cái cảm giác hào phóng tự nhiên này của mẹ kế, quả thật là một phong cách hiếm thấy ở Trung Quốc vào thời đại này.
Hà Tô dường như cảm thấy thú vị trước ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tú Phân, mỉm cười đầy thích thú: “Đây là vợ của Cẩm Thiêm à, quả là một cô gái xinh đẹp!”
Đây chính là nha đầu suýt chết lần trước.
Chẳng qua cũng chỉ có vậy, thật không biết Vinh Cẩm Thiêm nhìn trúng cô ta ở điểm nào.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!