Trên đường đi, lái xe jeep cố tình đi qua một số điểm tham quan, để Ninh Tú Phân ngắm những địa danh nổi tiếng của Bắc Thành.
Cuối cùng, họ đến một khu nhà tập thể yên tĩnh trong đơn vị.
Sau khi vượt mấy lần kiểm tra, đăng ký và xác nhận, họ mới được vào.
Mấy chàng trai cũng không còn ồn ào náo nhiệt nữa, trở nên im lặng hơn nhiều.
Xe dừng trước một căn nhà nhỏ hai tầng, Trần Thần xuống xe trước, gọi mấy người mang theo hành lý đi vào.
Trước cửa đã có hai người phụ nữ hơn 50 tuổi với mái tóc ngắn ngang vai đứng đợi từ sớm.
Một người có khuôn mặt trông rất giống Trần Thần, toàn kiểu lông mày rậm với đôi mắt to, người kia thì đeo tạp dề, ăn mặc giản dị.
Vừa nhìn thấy Trần Thần, họ vội vàng tiến đến chào đón, người phụ nữ giống Trần Thần ôm lấy cậu ấy: “Thằng nhóc này, con cũng biết đường về à!”
Trần Thần cười hì hì, quay sang nhìn Ninh Tú Phân mỉm cười: “Chị dâu nhỏ, đây là mẹ tôi, cô cứ gọi là dì Tiền.”
Ninh Tú Phân biết lần này đến Bắc Thành sẽ ở nhà của Trần Thần, nhưng không ngờ nhà cậu ấy lại ở trong khu nhà tập thể!
Cô sững sờ một chút, nhanh chóng bình tĩnh lại, nở nụ cười rạng rỡ với mẹ Trần Thần: “Cháu chào dì Tiền, mấy ngày này làm phiền dì rồi ạ.”
Nói xong, Ninh Tú Phân đưa món quà trong tay cho bà ấy.
Dì Tiền nhìn Ninh Tú Phân, mới đầu bà ấy còn bất ngờ, sau đó không kìm được sự thích thú.
“Aiza, cô gái này xinh xắn thật đấy, nhìn vào là thấy vui vẻ ngay! Còn tặng quà làm gì, đừng khách sáo !”
Ninh Tú Phân nhạy bén nhận ra sự ngỡ ngàng thoáng qua trên khuôn mặt dì Tiền khi nhìn vào mặt mình.
Cô thầm đoán, xem ra mình và Diệp Thu giống nhau phết nhỉ?
Tuy nhiên Vinh Cẩm Thiêm chưa bao giờ thể hiện ra điều này.
Với tính cách của anh- một người thẳng tính có lẽ thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình giống Diệp Thu.
Bà ấy lại nhìn sang Vinh Cẩm Thiêm bên cạnh, ra vẻ quở trách nói:
“Thằng nhóc Thiêm này, dì nghe lão Trần và Trần Thần kể cháu đã lấy vợ rồi, kết hôn hơn hai năm mới chịu về thăm đám già này.”
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm nở một nụ cười bất lực: “Dì Tiền ạ, cũng do cháu bận rộn công việc quá.”
“Thôi nào, mẹ, đừng đứng đây nói chuyện nữa, cơm đã nấu xong chưa?” Trần Thần cười đùa ôm vai mẹ mình.
Dì Tiền liếc cậu ấy một cái: “Ăn, ăn, ăn, con chỉ biết ăn thôi, bao giờ được như Cẩm Thiêm dẫn con dâu về nhà rồi mới được cười đùa tí tửng biết chưa!”
Dì giúp việc đứng bên cạnh bà ấy lau tay vào tạp dề, cười nói: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi, không để các cháu bị đói đâu.”
Trần Thần lại quay sang ôm vai dì giúp việc: “Vẫn là thím Ba tốt nhất, thương con nhất.”
Thím Ba là người giúp việc cho nhà Trần Thần, cũng là người chăm sóc Trần Thần từ nhỏ.
Dì Tiền lắc đầu: “Thím Ba cứ cưng chiều nó đi!”
Nói rồi, bà ấy kéo tay Ninh Tú Phân đi vào nhà
“Ông già nhà dì dẫn theo đám con trai vào rừng làm việc rồi, nhà cũng vắng lắm, cháu và thằng nhóc Thiêm đến Bắc Thành rồi thì cứ yên tâm ở lại đây, dì đã chuẩn bị mọi thứ rồi, cứ tự nhiên như ở nhà mình.”
Ninh Tú Phân bị dì Tiền nhiệt tình kéo đi tham quan khắp căn nhà hai tầng.
Sau đó, cô và Vinh Cẩm Thiêm được sắp xếp ở trong một căn phòng rộng rãi sáng sủa, được dọn dẹp vô cùng gọn gàng, ấm cúng.
Thậm chí còn có cả nhà vệ sinh riêng!
Đây vốn là phòng của Trần Thần, nhưng từ sau khi Trần Thần đi lính, căn phòng này cũng để không nên dì Tiền bèn cải tạo lại nó!
Bà ấy hy vọng sau này con trai và con dâu sẽ ở đây, nhưng tiếc là căn phòng này đã để trống quá lâu rồi!
Trần Thần bị mẹ mình nhét vào căn phòng làm việc nhỏ bên cạnh nhà bếp, tủi thân vô cùng.
Dì Tiền còn lén lút kéo tay cô nói:
“Hai vợ chồng ở đây, coi như nhả chút vía cho bà ấy, biết đâu sau này con trai bà ấy sẽ dẫn con dâu, lẫn cháu trai, cháu gái về đây.”
Ninh Tú Phân vừa xấu hổ vừa thầm bật cười, giờ cô mới hiểu tính cách ngay thẳng của Trần Thần giống ai.
Mặc dù mới đến Bắc Thành rất mệt, nhưng cả ngày hôm nay rất vui vẻ, đến tối họ còn sôi nổi ăn lẩu thịt dê.
Thời gian đẹp đẽ luôn trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Tú Phân thay một chiếc váy đoan trang hơn, mái tóc dài xoăn cũng được tết thành hai bím tóc, mang theo quà cùng Vinh Cẩm Thiêm đi xe đến một khu nhà tập thể khác gần đó.
Khoảng cách rất gần, đi bộ cũng chỉ mất mười phút
“Em mặc thế này có ổn không?” Vào đến khu nhà tập thể, Ninh Tú Phân không yên tâm chỉnh chỉnh chiếc váy, nhỏ giọng hỏi Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm mỉm cười, nắm lấy tay cô: “Em mặc gì cũng đẹp.”
Dì Tiền cũng xuống xe theo, cười nói: “Tiểu Ninh trông xinh thế này thì mặc gì cũng đẹp.”
Vinh Cẩm Thiêm cố ý mời bà ấy đi cùng để điều hòa không khí giữa mọi người với nhau, buổi gặp mặt sẽ càng tốt hơn.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, loáng cái đã đến nơi.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn căn nhà nhỏ kiểu Liên Xô cổ kính trang nghiêm ẩn mình giữa những tán cây hoa, anh trầm mặc một lúc, chuẩn bị đi gõ cửa.
Nhưng anh mới đi được hai bước, cửa đã bất ngờ được mở ra.
Một bóng người thanh mảnh trong chiếc váy dài xếp ly màu xanh lam và áo sơ mi trắng đang đứng trước cửa.
Cô ta ngẩng mặt nhìn anh, sửng sốt một hồi, vẻ mặt kích động: “Anh…”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, cả người cứng đờ, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng đầy kinh ngạc: “…Chị…”
Trong khoảnh khắc đó, hốc mắt anh bất giác ửng đỏ, cứng đờ nhìn người trước mặt: “Chị Diệp Thu?”
Người con gái cũng không nén được đỏ cả mắt, lao vào lòng anh, nghẹn ngào: “Cuối cùng anh cũng trở về rồi! Em đã đợi anh rất lâu rồi đấy!”
Vinh Cẩm Thiêm vươn tay, chầm chậm đặt lên vai cô ta, anh cúi đầu nhìn người trong lòng, sắc mặt vừa đau thương vừa vui mừng:“Chị Diệp Thu… chị vẫn còn sống.”
Ninh Tú Phân đứng sau lưng anh, trầm mặc không nói lời nào.