Vinh Cẩm Thiêm giảm tốc độ xe, ánh mắt lạnh lùng u ám cũng trở nên dịu dàng: “Em sẽ thích họ.”
Anh hơi ngừng lại: “Những chuyện này lẽ ra anh nên nói với em trước, chỉ là dạo này bận quá, hơn nữa cũng cảm thấy chẳng phải là người quan trọng gì…”
Ninh Tú Phân: “…”
Ồ được rồi, hóa ra trong mắt anh, bố và mẹ kế không phải là những người quan trọng.
Cô mỉm cười bất lực: “Em rất vui vì em là người quan trọng đối với anh, nhưng những chuyện này em lại chẳng biết gì cả, lỡ gây ra chuyện thì không hay.”
Vinh Cẩm Thiêm ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi em.”
Ninh Tú Phân lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Hướng Tam chúc cho tình yêu của chúng ta bền chặt, vậy chúng ta nhận lời chúc phúc của hắn ta thôi.”
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt lại, nắm chặt tay cô, lạnh lùng nói: “Hiếm khi cái miệng chó của hắn có thể nôn ra một câu tiếng người.”
Ninh Tú Phân nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêng nghiêng của anh, đôi mắt long lanh cũng không nhịn được mà cong lên.
…
Ở trạm xe lửa, A Hoàn và Trần Thần giúp họ mang hành lý lên xe.
Bà hai Ninh lưu luyến nắm lấy tay Ninh Tú Phân: “Con gái ngoan, nhớ về sớm nhé.”
Bà ấy chỉ mới đoàn tụ với con gái út, sao có thể nỡ để con gái đi như vậy.
Trái tim Ninh Tú Phân như được sưởi ấm, cô vươn tay ôm lấy eo bà ấy, nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ một tháng thôi, con sẽ trở về ngay, mẹ đừng lo lắng.”
Cảm giác được mẹ lo lắng khi cô đi xa, đúng là rất đặc biệt.
Vinh Cẩm Thiêm đứng một bên, điềm đạm chân thành đảm bảo: “Người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Ninh.”
Bà hai Ninh nhìn Vinh Cẩm Thiêm, không biết là vui hay không vui, chỉ gật đầu: “Mẹ chỉ có một người con gái này, giao cho con chăm sóc nó đấy.”
Anh cả Ninh đứng một bên lạnh mắt nhìn cảnh bịn rịn lưu luyến này, khoanh tay: “Nghe nói con gái ở đại lục đến nhà chồng phải làm việc nhà?”
Ninh Tú Phân hoang mang, anh trai nhà mình sao lại đột nhiên nói chuyện này?
Anh cả Ninh lạnh lùng nói: “Em… Ninh Tú Phân, tới đó em phải chú ý chừng mực, lần đầu tiên đến nhà bố mẹ chồng không được chủ động làm việc nhà, nếu đã làm thì sẽ phải làm cả đời đấy, bàn tay ngọc ngà của tiểu thư nhà họ Ninh không phải dùng để làm việc nhà.”
Ninh Tú Phân vừa ngạc nhiên vừa buồn cười:“… À, vâng ạ.”
Anh trai mình thế mà cũng biết chuyện này cơ à?
Nhưng mà nghĩ thì cũng đúng, chính phủ Hồng Kông tuy nói Tây hóa là Tây hóa, nhưng xét về truyền thống, cũng vẫn mang đậm nét phong kiến cổ hủ.
Ví dụ như con dâu nhà quyền quý phải sinh vài con trai mới được ngừng sinh tiếp …
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng mỉa mai: “Chuyện này không cần phiền anh cả Ninh lo lắng, tiểu thư Tra làm việc nhà ở nhà họ Ninh, còn Ninh Ninh chỉ đi cùng tôi trở về nhà làm khách, đương nhiên là không giống nhau.”
Anh cả Ninh cũng cười lạnh một tiếng: “Haha…”
Nhà họ Ninh còn cần Tra Mỹ Linh làm việc nhà sao? Đương nhiên là không rồi!
Ninh Tú Phân nghe họ vô duyên vô cớ ăn miếng trả miếng chỉ vì chuyện kỳ quặc này, có chút buồn cười, nhưng cô vẫn cố nhịn.
“Em biết rồi, nhưng điều kiện của nhà A Thiêm cũng không tệ đâu, vẫn có dì giúp việc.” Ninh Tú Phân kéo tay mẹ mình.
Bà hai Ninh cũng quái lạ liếc nhìn con trai cả của mình, hiểu ý mà vẫy tay: “Được rồi, tới giờ các con lên xe rồi.”
Anh cả Ninh nhìn Ninh Tú Phân đi về phía Vinh Cẩm Thiêm, có phần không cam tâm mà hừ lạnh một tiếng, con ngốc này, đến việc Vinh Cẩm Thiêm lừa anh trai mình thế nào cũng không biết!
Chỉ biết bênh vực người ngoài, đúng là thà sinh ra miếng thịt xá xíu còn hơn!
Ninh Tú Phân khẽ ho một tiếng:“Anh trai, cái đó… Chị Hồng Ngọc, chính là bạn học của em ấy, làm phiền anh quan tâm chị ấy một chút, nhà chị ấy cũng làm trong lĩnh vực tài chính, bản thân chị ấy cũng có nhiều năm kinh nghiệm làm việc ở ngân hàng, có thể hoàn thành tốt dự án.”
Tháng này lại vừa đúng vào đợt nghiệm thu dự án nước giải khát có ga.
Có lẽ chị Hồng Ngọc sẽ thường xuyên gặp anh trai, mong rằng chị ấy sẽ thuận lợi nhận được học bổng!
Anh cả Ninh nhìn cô, khẽ cười: “Em đúng là trọng tình trọng nghĩa với bạn bè quá nhỉ.”
Vì đàn ông, vì bạn bè, có thể bất chấp gọi anh ta là anh trai, còn sau lưng thì “anh cả Ninh”, “anh cả Ninh”.
Ninh Tú Phân mỉm cười ngọt ngào với anh: “Anh trai nói đúng, làm người phải có tình có nghĩa, hơn nữa em cũng có cổ phần trong đó, coi như cũng là vì bản thân em thôi.”
Lúc này Ninh Bỉnh Vũ mới nhàn nhạt đáp: “Được rồi, coi như em còn biết quan tâm đến công việc, đàn ông có thể không đáng tin cậy, nhưng tiền bạc và công việc luôn luôn là chỗ dựa vững chắc cho em.”
Ninh Tú Phân gật đầu lia lịa.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng đứng nhìn, xem ra anh cả Ninh này vẫn còn ghim anh, lúc nào cũng muốn khiến anh phải khó chịu.
Tạm biệt người nhà họ Ninh xong, Vinh Cẩm Thiêm dẫn Ninh Tú Phân lên xe.
Tiếng còi xe lửa vang lên, ầm ầm rời khỏi ga.
Bà hai Ninh buồn bã nhìn theo đuôi tàu: “Giá như sớm tìm được con gái út, nó cũng sẽ không phải lấy chồng lúc còn đi học, còn có thể tìm một người biết rõ gốc gác, cho dù chọn người ở rể cũng tốt.”
Bà ấy cực khổ lắm mới tìm lại được con gái út, nhưng con gái lại không thể ở bên cạnh mình thêm vài năm.
Ninh Bỉnh Vũ biết tâm tư mẹ mình, an ủi bà: “Điều kiện của gia đình Vinh Cẩm Thiêm chắc hẳn cũng không tệ, nghe nói bố anh ta cũng có chút địa vị ở Bắc Thành .”
Thực ra anh ta không biết rõ lai lịch cụ thể của Vinh Cẩm Thiêm, nhưng có thể phụ trách dự án lớn như vậy, lại xuất thân từ quân đội, khí thế hẳn là không đơn giản.
Bà hai Ninh suy nghĩ một lúc: “Họ Vinh, có lẽ là người nhà họ Vinh, nhưng nhánh chính và chi thứ đã tan rã từ lâu, giờ cũng chỉ như người bình thường thôi.”
Bà ấy im lặng một lúc, rồi tự cười nhạo: “Nói ra thì, con trai dì Chu của con nếu không mang họ bà ấy, có lẽ cũng sẽ mang họ Vinh, rốt cuộc đàn ông nhà họ Vinh tốt ở điểm nào mà cứ khiến con gái đều đâm đầu vào.”
Ninh Bỉnh Vũ ôm vai mẹ mình: “Em gái lấy chồng ở đại lục, nhưng dự án của chúng ta đã hoàn thành xong, sau này chắc chắn có thể thường xuyên qua lại đại lục. Nếu mẹ muốn, một năm đến Thượng Hải ở với em gái một thời gian cũng được.”
Bà hai Ninh chỉ thở dài: “Chúng ta về thôi, con cũng đang bận mà.”
…
Trên đường đến Bắc Thành, Ninh Tú Phân tựa như đứa trẻ thấy điều mới lạ, kiếp trước cô chưa đến phía Bắc bao giờ.
Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm Thành, Đại Đường Trường An… chỉ được thấy trên báo chí và truyền thông.
Bắc Thành của thập niên 80 sẽ trông như thế nào?
Chắc vì có “ba người đàn ông cao to” đi cùng nên suốt cả đường đi rất thuận lợi, không gặp phải trộm cắp hay chuyện vớ vẩn nào.
Nhiều nhất cũng chỉ là dừng một lúc để nhường đường cho đoàn tàu đột ngột xuất hiện, sau đó suôn sẻ đi hai ngày thẳng đến Bắc Thành.
Ninh Tú Phân nghĩ thầm có lẽ chuyến đi Bắc Thành này cũng sẽ suôn sẻ thôi nhỉ.
Đến ga, có hai chiếc xe jeep đã đợi sẵn.
Năm sáu người đàn ông cao lớn, chân dài, mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, vừa nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm đã lao tới ôm chặt anh.
Một nhóm người thanh niên mừng đến phát khóc, phấn khích muốn nhảy cả lên người Vinh Cẩm Thiêm.
Ninh Tú Phân bật cười, chờ đến khi Vinh Cẩm Thiêm chịu không nổi nữa, kéo cô lại: “Tới ra mắt chị dâu của mấy cậu đi!”
Ngay lập tức, nhóm trai tráng mới chú ý đến hoá ra cô gái nhỏ xinh đẹp, kiều diễm trong chiếc váy liền màu vàng tơ đứng cách đó không xa, lại chính là…
“Chị dâu đẹp quá!”
Năm sáu chàng trai bá vai lét lút nhìn nhau, đồng loạt mỉm cười với Ninh Tú Phân.
Họ đã sớm nghe phó đội trưởng Trần Thần kể chuyện đội trưởng có vợ rồi!
(Phó đội trưởng Trần Thần giữ vị trí của đội trưởng là để chờ đội trưởng quay về)
Ninh Tú Phân cũng không phải là người chưa từng trải qua cảnh đời, nhưng khi bị nhiều trai đẹp nhìn chằm chằm như vậy, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, lúng túng kéo tay Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm vừa bực mình vừa buồn cười, quát lớn: “Được rồi, người nào người nấy đã làm trung đội trưởng, đại đội trưởng rồi mà chẳng nghiêm túc gì cả!”
Mấy chàng trai cười toe toé, tranh nhau giúp họ xách đồ, cùng nhau lên xe jeep.