Hiện giờ Hướng Tử Anh chỉ mới là nghi phạm, cộng với thân phận đặc biệt, lại không phải phần tử nguy hiểm, nên cảnh sát mới cho phép anh ta nói chuyện một phút.
Giờ thấy anh ta phách lối ngang ngược, cảnh sát dẫn đầu nhíu mày: “Dẫn đi!”
Hướng Tử Anh bị cảnh sát mặc thường phục áp giải đi.
Ninh Tú Phân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hướng Tử Anh, sắc mặt lạnh lùng, ồ, xem ra có người đã sớm chuẩn bị “quà” cho cô ở Bắc Thành rồi.
Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng đấy à? Vậy nên mới vô duyên vô cớ có ác ý như vậy với cô.
Có vẻ như Bắc Thành thực sự là nơi diễn ra Hồng Môn Yến rồi.
Tâm trạng tốt đẹp lúc đầu tan biến tức thì, khi A Hoàn đến, cô ấy có thể cảm nhận được tinh thần của Ninh Tú Phân đang downmood.
“Chị sao vậy?” A Hoàn có chút lo lắng.
Ninh Tú Phân im lặng một lát, bỗng hỏi cô ấy: “Nếu chị hỏi em về tình hình gia đình anh trai em, liệu có phải là chị đang hỏi điều kiêng kị không nên hỏi không? Hay là chị nên hỏi anh ấy trước.”
A Hoàn nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu, bấy lâu nay cô ấy vẫn luôn biết cô là người rộng rãi, vui vẻ, cố gắng phấn đấu như một tia nắng nhỏ.
Nhưng bây giờ, cô lại cẩn thận dè dặt, đắn đo, sợ hãi… sợ phạm phải điều cấm kỵ của anh trai.
Yêu một người, vì quá quan tâm người ấy, nên mới cẩn thận như vậy sao?
A Hoàn nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: “Ninh Ninh, chị là vợ của anh trai em, theo lẽ thường, những chuyện này anh ấy vốn dĩ phải nói rõ ràng với chị, chị cứ hỏi anh ấy đi, nếu anh ấy nổi giận, em sẽ đánh anh ấy cho chị!”
“Em định đánh anh cái gì?” Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh hai người.
Ninh Tú Phân và A Hoàn cùng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người cao ráo mặc áo khoác chất liệu vải Oxford đang đứng bên cạnh.
A Hoàn cười gượng gạo, lập tức buông tay, nịnh nọt nói: “Không có gì, không có gì, cái gì nhỉ, Tiểu Ninh có chuyện muốn nói với anh, chị ấy nhớ anh lắm, thấy chưa, xa thế này mà chị ấy vẫn muốn đến đón anh!”
Tiếp đó, cô ấy nhét chìa khóa vào tay Ninh Tú Phân: “Đưa chìa khóa cho chị này, em tìm đồng chí ở đồn công an sân bay tán dóc đây, lần trước bọn họ lén lút nướng khoai lang sau lưng sở trưởng, ngon lắm!”
Nói xong, A Hoàn xoay người chạy một mạch.
Ninh Tú Phân: “…”
Ôi chao, cô nhóc này lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng nữa, đúng là bad girl mà!
Vừa rồi còn thề thốt sẽ ra mặt giúp cô cơ đấy!
Vinh Cẩm Thiêm rũ mắt nhìn cô, thấy Ninh Tú Phân vẫn đang ngây người, anh dùng một tay xách hành lý, một tay lưu loát lấy chìa khóa từ trong tay cô: “Đi nào, trở về thôi.”
Ninh Tú Phân gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Vinh Cẩm Thiêm ra bãi đỗ xe.
Vinh Cẩm Thiêm cất hành lý vào cốp xe, sau đó lên xe, đợi Ninh Tú Phân cùng lên, khởi động xe chạy về thành phố.
Anh lướt nhìn Ninh Tú Phân đang ngồi yên tĩnh bên cạnh: “Sao vậy, không phải có chuyện muốn nói với anh à?”
Ninh Tú Phân trầm mặc một lúc, cô thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu mới có thể cố gắng hết sức không đề cập đến chuyện của Diệp Thu.
“Chuyện cậu ba Hướng bị cảnh sát ở Bắc Thành bắt đi, là do anh làm à?” Cô suy nghĩ một lúc, quyết định chọn một chủ đề an toàn hơn.
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu: “Đúng vậy, anh đi Thành Đô cũng vì chuyện này, anh đã hứa với em, trước khi chúng ta đến Bắc Thành, anh sẽ giải quyết xong chuyện này.”
Ninh Tú Phân thắc mắc: “Anh em nhà họ Hướng tuy tàn nhẫn, nhưng không giống mấy kẻ vội vàng hấp tấp.”
Bọn họ đã mấy lần ra tay ở Thượng Hải, nhưng không bao giờ để bị nắm được đằng chuôi.
Những chuyện như tham ô thời này, không bị xử lý bằng các biện pháp nghiêm khắc thì cũng sẽ bị đưa ra xử bắn.
Vinh Cẩm Thiêm xoay vô lăng, khẽ cười: “Mấy năm trước đây, đại phong trào đã nuôi dưỡng ra một số kẻ trắng trợn không biết điểm dừng, có gì mà chúng không dám làm chứ.”
Anh im lặng một lúc: “Nhưng mà em nói đúng, chúng làm việc rất thận trọng, hơn nữa cũng không thèm tham ô ở những nơi như này.”
Ninh Tú Phân khẽ trừng mắt: “… Hả?!!”
Vinh Cẩm Thiêm cười nhẹ: “Nhưng cũng không oan cho hắn, lam lãnh đạo chịu trách nhiệm quản lý mà làm ăn lôm côm, nếu hắn ta không phải là người nhà họ Hướng, thì cũng chẳng có được kết cục tốt đẹp đâu, chẳng qua anh chỉ khiến hắn gánh mãi tội danh này, không thể nào thoát khỏi kể cả khi có người nhúng tay vào.”
Anh ngập ngừng: “Ngược lại anh còn muốn xem thử hắn ta còn có bản lĩnh vươn tay đến Thượng Hải phá hoại hay không? Cứ coi như đó là báo ứng cho những việc tốt mà chúng đã làm trong mấy năm qua!”
Nói xong, Vinh Cẩm Thiêm mím chặt thành một đường cong sắc bén.
Từng lần bị sỉ nhục và phản bội chìm đắm trong vũng bùn những năm ấy…
Cảm giác vô vọng khi không nhìn thấy ánh sáng, không biết những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc, như một đầm lầy cát chảy đang dần nuốt chửng linh hồn.
Anh có thể buông bỏ, nhưng không có nghĩa là sẽ quên.
Huống hồ anh em nhà họ Hướng còn dám ra tay với thỏ con lông xoăn, suýt chút nữa đã lấy mạng cô!
Đôi mắt đẹp đẽ âm u của Vinh Cẩm Thiêm nhuộm màu hung hãn, năm ngón tay siết chặt vô lăng, đè nén cơn thịnh nộ trong lòng.
Ninh Tú Phân thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay anh, an ủi: “Em không sao, chỉ cần giải quyết được chuyện này là được rồi.”
Cô nhìn vào đường nét khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Vinh Cẩm Thiêm, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, hôm nay khi em đến đón anh, Hướng Tam nói anh ta đã chuẩn bị một bất ngờ cho em và anh ở Bắc Thành, chỉ e đó chẳng phải là điều tốt đẹp gì.”
Vinh Cẩm Thiêm nghe vậy, ánh mắt càng thêm sâu thẳm và lạnh lẽo: “Ừ, anh muốn xem thử nhà họ Hướng kia đang muốn làm gì, đừng lo, anh sẽ bảo vệ em.”
Ninh Tú Phân nhìn anh, mỉm cười: “Ừm.”
Sau đó cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời không biết phải nói gì, A Hoàn vẫn chưa trả lời cô việc liệu có thể hỏi chuyện gia đình của anh hay không…
Vinh Cẩm Thiêm nhìn vẻ trầm mặc của cô, anh bỗng vươn tay ra nắm lấy tay cô: “A Hoàn nói em có chuyện muốn nói với anh, anh đoán, chắc hẳn không phải là vấn đề vừa rồi phải không?”
Ninh Tú Phân suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Em sắp đến Bắc Thành, nhưng em vẫn chưa biết rõ tình hình cụ thể về gia đình anh, anh có thể nói với em không? Em sợ đến lúc đó em chẳng biết gì cả, sẽ gây ra chuyện.”
Anh chưa bao giờ chủ động đề cập đến chuyện của gia đình của mình, cô chỉ biết anh có một người mẹ kế, gia đình không hòa thuận, mối quan hệ giữa Vinh Cẩm Thiêm với bố anh ta rất tệ.
Vinh Cẩm Thiêm im lặng một lúc.
Ninh Tú Phân cũng trầm mặc theo, cô rũ mắt, tỏ vẻ như thể không quan tâm: “Nếu không thể nói thì thôi.”
Anh không muốn nói, vậy thì thôi.
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên lên tiếng: “Không có gì không thể nói cả, mẹ anh sinh anh không lâu thì rạn nứt quan hệ với bố, bà đưa anh sang Anh, sau đó bố anh đến đoàn văn công xem biểu diễn, rồi quen biết người vợ hiện tại của ông ta.”
Anh dừng lại một chút: “Sau đó, họ kết hôn và sinh con, mẹ kế anh họ Hà, tên là Hà Tô, bà ta sinh cho bố anh một trai một gái, anh không có mối quan hệ tốt với bà ta, cũng vì vậy mà mối quan hệ với bố cũng tệ đi.”
Ninh Tú Phân thấy anh sẵn sàng nói chuyện, cô thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: “Sau khi anh trở về, người mẹ kế này có đối xử tốt với anh không?”
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt lại, cười hờ hững
“Anh không quen với cuộc sống trong nước, cách nói chuyện và hành xử của anh khác với mọi người, là một kẻ lập dị, vì vậy những đứa trẻ trong đại viện đều không thích anh, chúng chửi rủa sau lưng anh, thậm chí còn đánh anh… nhưng lúc đó chỉ có bà ta đối xử tốt với anh, từ đó tất cả mọi người trong đại viện đều cho rằng bà ấy rất thương anh.”
“Chỉ là bà ta càng đối xử tốt với anh, bố lại càng không thích anh, cho rằng anh không tốt với em trai em gái mình, không biết phải trái, thích đánh nhau, vô dụng, suốt ngày chỉ biết gây rắc rối.”
Anh cong môi cười: “Lúc đó bất cứ chuyện gì xảy ra trong nhà cũng là lỗi anh, anh làm gì cũng sai, vì vậy, anh đã làm theo ý họ – hung hăng, gây rối, không về nhà, trốn học, ít nhất nhờ vậy mà không ai dám đánh anh nữa.”
Ninh Tú Phân nghe mà trong lòng thấy khó chịu vô cùng, nắm chặt tay anh: “Mọi chuyện đã qua rồi…”
Bà mẹ kế kia đã dùng thủ đoạn khiến bố của Vinh Cẩm Thiêm cảm thấy con trai cả của mình là một đứa không ra gì.
Mà bố anh cũng không có nhiều thời gian dành cho con trai cả của mình, đang ở tuổi thiếu niên nổi loạn đã mất đi người mẹ yêu thương mình.
Sau khi trở về nước, anh cũng dần mất niềm tin vào những người xung quanh, trở nên phản nghịch hơn, dùng sự phẫn nộ và gai nhọn để bảo vệ bản thân.
Vinh Cẩm Thiêm nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, khẽ nói: “Đúng vậy, mọi chuyện đã qua rồi, sau khi trở về, em không cần phải quan tâm đến bà ta, chúng ta cũng sẽ không ở trong căn nhà đó đâu.”
Ninh Tú Phân thở phào nhẹ nhõm, không ở chung là cách tốt nhất.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
“Mặc dù Bắc Thành có nhiều kỷ niệm không đẹp, nhưng vẫn có rất nhiều bạn bè thân thiết của anh, anh muốn đưa em đến gặp họ.” Mười ngón tay đan cài vào nhau, anh dịu dàng nói.
Trong lòng Tú Phân cảm thấy ấm áp, anh đang để cô bước vào quá khứ từng trải của mình.