Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

A Hoàn vừa nghe vậy đã nhảy dựng cả lên: “Chị đợi em chút.”
Nói xong, cô ấy vội chạy đi gọi điện thoại.
Ninh Tú Phân biết A Hoàn đang báo tin cho Vinh Cẩm Thiêm, cô cũng nhanh chóng đến gõ cửa phòng trợ lý Diệp.
Trợ lý Diệp nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức bảo cô dẫn theo một vệ sĩ bên cạnh mình cùng đi tới bệnh viện, đồng thời giao cho cô chìa khoá.
“Chăm sóc tiểu thư cho tốt! Tôi sẽ đi tìm thiếu gia!”
Vệ sĩ gật đầu: “Diệp tiên sinh yên tâm.”
Ba người họ lái xe đến bệnh viện, A Hoàn lấy giấy tờ ra, không biết nói gì với bảo an ở trước cửa mà đã được cho lên tầng.
Ninh Tú Phân và mọi người vội vã lên đến tầng bốn, nửa đêm hành lang không có một bóng người, bóng đèn lắc lư mờ ảo, càng làm tăng thêm cảm giác âm u.
Phòng của quản đốc Lý là phòng đơn ở cuối hành lang.
Để trả ơn, cô đã đặc biệt nhờ người quen đặt trước căn phòng này.
Từ xa, họ có thể nhìn thấy người công nhân phụ trách chăm sóc quản đốc Lý đang ngủ gà ngủ gật trên băng ghế trước cửa phòng bệnh.
Mọi thứ thoạt nhìn rất bình thường, nhưng không hiểu sao Ninh Tú Phân lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô dẫn mọi người đến gần mới phát hiện ra điều bất thường, người công nhân đó có vết máu trên người!
Vệ sĩ chặn cô lại, mọi người nâng cao cảnh giác. Anh ta lấy ​​ra một cây gậy sắt: “Ninh tiểu thư, đừng qua đó!”
Ninh Tú Phân nhìn sang A Hoàn, cô ấy lập tức bước tới, vươn tay sờ mạch cổ người công nhân kia, lại kiểm tra sơ qua đồng tử, mới thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn còn sống, bị đánh vào đầu nên mới ngất xỉu.”
Ninh Tú Phân vô thức nhìn vào trong phòng bệnh tối đen như mực kia.
A Hoàn dùng tay ra hiệu, nhắc vệ sĩ bảo vệ Ninh Tú Phân, còn cô ấy lặng lẽ tiến vào phòng.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, A Hoàn đã nhìn thấy những món đồ nằm ngổn ngang trên sàn nhà, dưới rèm giường bệnh tối om thò ra một bàn chân.
Một mùi máu tanh nồng nặc truyền khắp xung quanh, A Hoàn cau mày, định vén tấm rèm bên giường ra.
Cô ấy hô lên một tiếng, bất ngờ cảm giác có một thứ gì đó sắp đập vào đầu mình.
Cũng may A Hoàn đã đề phòng, cô ấy né người đi, chiếc bàn đầu giường đập mạnh xuống đất.
Kẻ tấn công không thành công, hắn như hổ dữ lao về phía A Hoàn hòng chạy ra cửa phòng, A Hoàn đạp mạnh vào tường, xoay người như diều hâu, lật qua đầu kẻ tấn công, đá mạnh vào lưng hắn.
Kẻ tấn công cao to đau đớn rên rỉ, hắn lảo đảo một phen, lại nhấc chiếc bàn trên sàn lên ném về phía A Hoàn.
A Hoàn né người sang một bên, tên kia lại đánh mạnh vào đầu cô ấy.
Cô ấy lạnh lùng cười khẩy: “Tư thế này trông cũng được? Tiếc là hạ bàn không vững!”
Nói rồi cô ấy khom lưng, khụy gối, né tránh cú đấm của đối phương, đồng thời đá mạnh vào đầu gối kẻ tấn công.
“Rầm!” Kẻ tấn công thảm hại kêu đau khuỵu xuống, A Hoàn nhanh chóng vớ lấy tấm rèm, lạnh lùng siết chặt cổ hắn.
“Ặc… cứu mạng… đừng giết tôi… con tôi mới ba tuổi…” Kẻ tấn công cố giãy giụa.
Ngay sau đó, đèn trong phòng được bật sáng.
“Chờ đã, A Hoàn, mau buông tay!” Giọng Ninh Tú Phân bỗng vang lên.
A Hoàn sững sờ, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Ninh Tú Phân vội vã lao tới, túm lấy tấm rèm đang siết chặt cổ kẻ tấn công: “Buông tay đi!”
A Hoàn hoang mang, Ninh Tú Phân muốn giữ lại nhân chứng sống.
Ồ, cũng đúng, bọn họ ở trong đơn vị trinh sát vũ trang đặc biệt, đã quen với việc giết kẻ thù, bắt giữ tù binh để thẩm vấn. (Bắt tù binh: thuật ngữ quân đội, nghĩa là bắt người của kẻ thù để thẩm vấn thông tin tình báo)
A Hoàn buông tay, nhưng khi Ninh Tú Phân mở tấm rèm, lại lộ ra khuôn mặt đang trợn mắt trắng của quản đốc Lý.
A Hoàn: “???”
Vệ sĩ: “(⊙o⊙)…”
Ninh Tú Phân: “Hầy…”
Nghe tiếng cầu xin vừa rồi, cô đã biết A Hoàn đánh nhầm người.
Chỉ thấy vết thương trên chân quản đốc Lý được băng bó lại chảy máu, hơn nữa khắp người anh ta cũng toàn là vết thương.
Ai nấy cũng vội vàng người thì rót nước, người thì dìu người quản đốc Lý lên giường, người lại đi gọi bác sĩ.
“Anh Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ninh Tú Phân nhìn quản đốc Lý đang dựa vào giường, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, cô vừa bất lực vừa áy náy.
Quản đốc Lý vừa ngồi, vừa lộ ra vẻ đau đớn trên khuôn mặt hiền hậu: “Khụ khụ… tôi tưởng… mọi người… khụ khụ… là đám người vừa nãy muốn đến giết tôi.”
Ninh Tú Phân chìm vào suy tư, đúng như cô dự đoán: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
Quản đốc Lý lấy lại bình tĩnh một lúc rồi mới từ từ kể lại chuyện đã xảy ra.
Khi đang ngủ, anh ấy nghe thấy người công nhân chăm sóc mình rên rỉ.
Anh ấy bỗng choàng tỉnh, cảnh giác giả vờ ngủ, cố gắng không gây ra tiếng động, một lát sau có hai người tiến vào, lấy gối che mặt anh ấy.
“… Tôi chỉ đánh nhau với họ vài lần, có lẽ họ sợ động tĩnh quá lớn, cũng nhận ra không đánh chết được tôi ngay nên đã trốn đi, tôi cũng không dám động đậy, chỉ biết trốn…” Quản đốc Lý khó nhọc ho khan.
Lúc này A Hoàn mới hiểu ra, cẩn thận vỗ vai anh ấy: “Anh Lý, cái đó… đừng nói là họ vừa bỏ chạy thì chúng tôi đến sao?”
Quản đốc Lý gật đầu, nhận lấy cốc nước Ninh Tú Phân đưa cho, cố gắng uống một ngụm: “Đúng vậy… tôi tưởng họ quay lại… suýt nữa mất mạng.”
Ninh Tú Phân, A Hoàn và vệ sĩ đang chột dạ: “…”
Được rồi, quản đốc Lý không chết dưới tay kẻ xấu, lại suýt chút nữa ngỏm dưới tay ba người họ.
A Hoàn cười gượng gạo chuyển hướng câu chuyện: “Anh Lý giỏi nhỉ, còn biết đánh hai đòn.”
Quản đốc Lý ôm cổ cười khổ: “Tôi từng là quân nhân, nhưng đã xuất ngũ nhiều năm rồi… Sức khỏe không còn như trước, chỉ còn chút sức lực nhờ làm thợ xây, nếu không hôm nay có lẽ đã chết dưới tay cô rồi, hậu sinh khả uý mà.”
A Hoàn chỉ đành nhìn trời: “…”
Cô ấy đúng là chẳng biết cách ăn nói, chuyện nào không nên nói thì nói đúng chuyện đó.
May mà có bác sĩ và y tá đến, khi họ nhìn thấy phòng hỗn độn thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp chuẩn bị xử lý vết thương trên người quản đốc Lý trước.
Ninh Tú Phân khẽ ho một tiếng: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”
Một tiếng sau, quản đốc Lý và người công nhân chăm sóc anh đã được sơ cứu, hai anh em cùng cảnh ngộ nằm ở hai phòng bệnh liền kề.
Quản đốc Lý nhìn Ninh Tú Phân đang ngồi bên cạnh mình, vừa cẩn thận lại gian nan hỏi: “Cố vấn Ninh… tại sao… có người đến giết tôi… tôi… tôi không đắc tội với ai cả…”
Ninh Tú Phân khựng lại: “Anh Lý, do tôi không tốt, làm liên lụy đến anh.”
Khuôn mặt thật thà của quản đốc Lý ngơ ra, vô thức nói: “Tôi cũng không phải không đắc tội với ai… kỹ sư Hướng…”
Anh ta vừa nói ra, lại cảm thấy rất khó tin, giống như không thể hiểu được.
“Sao lại có người có thể vì chuyện này mà… giết người… không thể, không thể nào…”Anh ta lẩm bẩm, vẻ mặt hoang mang.
Ninh Tú Phân nhìn khuôn mặt xanh tím sưng tấy và những miếng băng gạc trên người quản đốc Lý, cô trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng nói
“Anh Lý, chuyện này rất phức tạp, anh có thể phải trốn một thời gian, hay là anh hãy về quê đi, lương, tiền vé, chi phí ăn uống hết thảy của anh tôi sẽ lo hết.”
Quản đốc Lý ngây người, nhìn chằm chằm vào chân mình một lúc, vô thức muốn từ chối: “Tôi… tôi sẽ về quê trốn, tiền… tôi không làm việc…”
“Anh Lý không phải còn một người con nhỏ à? Đứa nhỏ và ông bà đều phải nương tựa vao anh, anh đừng từ chối nữa.” Ninh Tú Phân nghiêm túc nói.
Quản đốc Lý suy nghĩ một lúc, hơi buồn bã gật đầu: “… Vậy được, cảm ơn cố vấn Ninh, nhưng quê tôi không còn ai nữa rồi.”
A Hoàn sững sờ: “Vậy con anh đâu?”
Quản đốc Lý cười khổ: “Nó ở với ông bà ngoại, bố vợ tôi làm công việc canh gác hồ chứa nước ở Mật Vân, Bắc Thành, thỉnh thoảng còn có thể lén lút bắt cá để trợ cấp sinh hoạt.”
Ninh Tú Phân suy tính một lát, cuối cùng dứt khoát quyết định: “Anh Lý, anh hãy đến chỗ ba vợ đang chăm sóc con anh đi, tôi sẽ trả giúp anh phí đi đường và vé xe.”
Với tính chủ quan của mình, anh em nhà họ Hướng sẽ không ngờ được rằng quản đốc Lý lại trốn ngay trước mắt bọn họ, quản đốc Lý vừa có thể về dưỡng thương, vừa tiện thể chăm sóc con mình.
Tới lúc đó khi đến Bắc Thành cô và Vinh Cẩm Thiêm vẫn có thể âm thầm tới thăm họ.
Quản đốc Lý do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”
Thấy quản đốc Lý đồng ý, Ninh Tú Phân và A Hoàn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Tú Phân nghiêm túc nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ tìm người đưa anh đi.”
Chắc hẳn chú Phương có thể giúp cô tìm người đưa anh Lý đi.
Khuôn mặt chất phác của quản đốc Lý lộ ra vẻ cảm kích: “Cảm ơn cố vấn Ninh.”
Giải quyết xong chuyện của quản đốc Lý, cô để lại vệ sĩ canh gác ở bệnh viện, trên đường về, trong lòng Ninh Tú Phân vẫn ngổn ngang tâm sự.
A Hoàn vừa lái xe vừa hỏi Ninh Tú Phân: “Chuyện của quản đốc Lý đã được giải quyết, sao chị vẫn không vui vậy, là vì chuyện dự án ư?”
Ninh Tú Phân nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm: “Đúng vậy, anh Lý không có chuyện gì nữa rồi, dự án có lẽ sẽ sớm được khởi động lại thôi, nhưng nếu lại xảy ra chuyện gì thì sao?”
Dù sao cũng là do cô và Vinh Cẩm Thiêm đã mang đến ảnh hưởng không tốt cho dự án.
A Hoàn an ủi cô: “Nhóm người chú Kiều cũng không phải ăn chay, sao có thể để anh em nhà họ Hướng ngang ngược lộng hành được.”
Ninh Tú Phân im lặng một lúc: “Theo tinh thần hiện nay mọi thứ đều phục vụ cho sản xuất và xây dựng, vậy thì công trường của một dự án quan trọng như vậy sẽ không dễ dàng bị đình công, nhưng nó vẫn bị ngừng lại, điều đó cho thấy rằng có kẻ giúp sức cho nhà họ Hướng ở Thượng Hải.”
Cho dù đó là trao đổi lợi ích hay tranh đấu, đều không phải là điều mà người bình thường có thể biết rõ.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!