“Ưm—!”
Cảm giác căng trướng khó thở đột ngột xộc đến kéo cô tỉnh giấc, cô không thể nhịn được mà rên rỉ.
“Tỉnh rồi à, vợ?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên cạnh người cô.
Ninh Tú Phân sững người, chỉ nhìn thấy môi mỏng của người đàn ông trên người cô khé nhếch lên : “Nếu buồn ngủ, em cứ ngủ tiếp đi, để anh tự làm là được.”
Nói xong, anh cởi nốt cúc áo ngủ cuối cùng của cô ra, cúi đầu xuống hôn vào cái cổ mềm mại của cô.
“Anh đến lúc nào thế … anh để tỉnh ngủ hẳn đã …” Ninh Tú Phân chịu không nổi, vô thức muốn đẩy một cái.
Nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt cổ tay lại, anh cương quyết đè cô xuống.
Cô đột nhiên mở to đôi mắt, cắn chặt môi để không phát ra tiếng: “Chờ… Chờ… Ngày mai em có… kỳ thi ở trường!”
“Thế nên vận động ban đêm mình dời lên sớm chút, đảm bảo em được đủ giấc ngủ, sáng mai anh đưa em đến trường.”
Giọng anh lạnh lùng lại rất dịu dàng, nhưng lại không chút kiềm chế hôn hít với bàn tay phóng túng sờ soạng cô khắp nơi.
“Đợi… Đợi đã… Anh trai em muốn gặp… gặp anh…” Tiếng của cô nỉ non, phiếm mắt ửng đỏ.
Đầu ngón tay mảnh mai của Ninh Tú Phân vùi trong cơ bắp cứng rắn trên bả vai anh, in lại những dấu vết dục vọng.
Vinh Cẩm Thiêm khẽ cười, cúi đầu không khách sáo cắn nhẹ vào xương quai xanh mảnh mai của cô: “Con thỏ tinh nghịch ngợm không tập trung chuyên môn sẽ bị ăn mất không chừa cả xương đấy.”
Cô vợ nhỏ của anh dạo gần đã béo tốt lên không ít, không còn gầy gò, cộm tay như trước.
Hiện giờ khi cô ôm lấy anh, cảm giác mềm mại như tuyết trắng mịn màng, đúng là muốn lấy mạng người mà.
Mấy ngày qua, cũng không biết làm thế nào mà anh có thể nhịn được không đến thăm cô.
Anh không kìm được cúi đầu hôn mạnh vào đôi môi nhỏ của người nằm dưới.
Ninh Tú Phân vẫn chưa tỉnh ngủ mà đã bị cuốn vào cuộc dạo chơi, trong cơn sóng dồn dập, bị lưỡi dao với sóng biển nghiền nát từng chút một.
Giống như những cánh hoa hồng ngày hôm qua vậy, cả trong lẫn ngoài cơ thể cô như nở rộ, rồi lại bị vân vê thành mảng màu diễm lệ.
…
Ninh Bỉnh Vũ đợi mãi ở trong phòng họp, cuối cùng đến chín giờ Vinh Cẩm Thiêm mới đến.
Nhìn thấy tóc anh ta ướt đẫm, đuôi tóc ẩm ướt, cả người toát lên vẻ lười biếng thỏa mãn, Ninh Bỉnh Vũ nghiêm mặt lại.
Anh ta bắt chéo chân, mặt không cảm xúc hỏi: “A Thiêm, sao lại đến muộn thế?”
Vinh Cẩm Thiêm tiện miệng đáp: “Ăn tối với Tú Phân. Cô ấy tham ăn, bữa này ăn lâu hơn một chút.”
Tâm trạng của Ninh Bỉnh Vũ không tốt, anh ta nhấp một ngụm rượu.
Đều là đàn ông với nhau, anh ta tất nhiên Vinh Cẩm Thiêm có ý gì.
Hơn nữa, Vinh Cẩm Thiêm cũng không hề che giấu chút nào việc anh vừa rời khỏi phòng Ninh Tú Phân.
Mẹ anh luôn than phiền rằng Vinh Cẩm Thiêm khó hiểu, để Ninh Tú Phân phải tủi thân gả đi, nếu như mẹ anh biết rằng mình đã góp phần vào “chuyện tốt” này…
Ninh Bỉnh Vũ quyết định không nghĩ về vấn đề này nữa, Vinh Cẩm Thiêm chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện này.
Anh ta lại lấy một cốc rượu whisky khác, đổ ra một ly rượu, lấy thêm đá, đẩy về phía Vinh Cẩm Thiêm: “Nếm thử XO tôi mang từ chính phủ Hồng Kông qua đi.”
Vinh Cẩm Thiêm nhận ly rượu, lười biếng nhấp một ngụm: “Nói đi, cậu cả Ninh tìm tôi có chuyện gì.”
Ninh Bỉnh Vũ ngập ngừng trong giây lát, cười khẩy tự giễu: “Liên quan đến việc có nội ứng trong nhà.”
Tay cầm cốc của Vinh Cẩm Thiêm dừng lại, nhìn anh ta: “Nói đi.”
Chuyện khiến Ninh Bỉnh Vũ tìm anh để nói chuyện, hẳn là có liên quan đến sự cố với lô hàng ở Malacca lần trước.
Ninh Tú Phân không biết Vinh Cẩm Thiêm với Ninh Bỉnh Vũ đã nói chuyện gì.
Cô bị Vinh Cẩm Thiêm giày vò một trận, lại được đưa đi tắm rửa rồi cho ăn, rồi lại đưa lên giường.
Sau khoảng chín giờ, cô mệt lả chìm vào giấc ngủ sâu.
Hmm… Đúng là thời gian chìm vào giấc ngủ lành mạnh.
May mà buổi tối đó, cái người nọ nói lời giữ lời, không làm phiền cô nữa.
Sáng sớm hôm sau, cô đúng là thức dậy từ sớm, lúc sáu giờ đã tỉnh dậy rồi, hơn nữa tinh thần cũng rất tỉnh táo sảng khoái.
Vinh Cẩm Thiêm cũng đưa cô đến trường theo như thỏa thuận.
Ninh Tú Phân vừa đến trường, xuống con xe Jeep, không nhịn được ngắm nghía mình trong gương, kinh ngạc khi thấy trạng thái của bản thân không đến nỗi nào.
Quả nhiên ngủ sớm dậy sớm có thể dưỡng thần…
“Đây chính là lợi ích của việc cân bằng âm dương đó, hôm qua anh có lòng tốt làm thuốc bổ cho em để thi cho tốt.” Vinh Cẩm Thiêm mỉm cười với cô.
Ninh Tú Phân ngay lập tức đỏ ửng mặt, liếc anh một cái rồi quay đầu hất hai bím tóc rời đi.
Mặt thì nghiêm túc mà toàn nói mấy lời đâu đâu! Khó mà tưởng tượng ra vài chục năm nữa anh sẽ trở nên nghiêm khắc, lạnh lùng.
Vinh Cẩm Thiêm khẽ cười một tiếng, dõi theo cô cho đến khi cô vào tòa nhà giảng đường mới rời đi.
…
Lần thi này, Ninh Tú Phân thi trong vòng bốn ngày mới có thể hoàn thành tất cả các môn cuối kỳ.
Trong cái nắng gắt của tháng sáu, bà Hạ bưng theo chè đỗ xanh đợi cô thi xong bước ra khỏi lớp học.
Cô nhìn chiếc xe nhỏ đỗ không xa đó, nhìn cô uống hết chè đỗ xanh: “Giờ mới thi xong mà lại phải đi làm công trường lao động vất vả nữa à?”
Ông Đường liếc bà ta một cái: “Đi làm công trường lao động cái gì chứ, rõ ràng là đi tham gia các dự án cải cách của nhân dân nước ta.”
Bà Hạ liếc lại ông ấy, sờ cánh tay của Ninh Tú Phân, than thở: “Mặc kệ ông già đó, cháu xem cháu gầy đi nhiều rồi.”
Ninh Tú Phân cảm thấy vừa bất lực lại buồn cười, ôm bà Hạ: “Cảm ơn bà Hạ và ông Đường ngày nào cũng nấu đồ ngon cho cháu.”
Xe của trợ lý Diệp tới đón cô đã ở dưới tòa nhà giảng dạy, nhìn bắt mắt quá rồi, cô phải nhanh chóng đi thôi.
Sau khi từ biệt hai người, Ninh Tú Phân ngồi lên xe, đi thẳng đến công trường
Người được cử đến đón cô là một trợ lý nhỏ bên cạnh cạnh trợ lý Diệp, cô ấy xin lỗi nói: “Ninh Ninh, thật ngại quá, hai ngày nay chúng tôi cảm thấy có một vài chuyện trao đổi với bên trong nước không được thuận lợi lắm, thế nên trợ lý có hơi gấp.”
Ninh Tú Phân mỉm cười: “Không sao đâu.”
Cô có thể hiểu.
Đến công trường, cô và A Hoàn đều đội mũ bảo hộ chân trước chân sau tiến vào tòa nhà.
Bất ngờ, một quản đốc hình như quen với A Hoàn nói gì đó với cô ấy, A Hoàn dừng lại tiếp chuyện với quản đống đó một chút.
Ninh Tú Phân vẫn tiếp tục tiến thêm vài bước về phía trước, đang chuẩn bị đi lên tầng trên, đột nhiên ——
“Rầm!” Một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Ninh Tú Phân ngay lập tức nhận ra có chỗ nào đó không ổn, vô thức ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc xe bê tông từ tầng ba đổ ấp xuống phía đầu cô!
Mà trong khoảnh khắc cô ngước nhìn lên, ngoại trừ nhìn chiếc xe bê tông nặng nề còn thấy gương mặt của Hướng Tử Anh, đang mỉm cười nhìn cô đầy khiêu khích.