Ninh Bỉnh Vũ bỗng cảm thấy khó chịu, mặt như đưa đám.
Nhưng mà anh ta là một thương nhân giỏi, điều chỉnh tâm trạng xong thì lầm lì đi đến nhà ăn.
Vừa bước vào nhà ăn anh ta liền nhìn thấy trên bàn của Ninh Tú Phân với mẹ anh ta đã bày sẵn món ăn, có vẻ đang chuẩn bị ăn, hoàn toàn không ý định chờ đợi anh ta.
Ninh Bỉnh Vũ mặt không cảm xúc tiến đến, ngồi xuống bên cạnh bà hai Ninh.
Bà hai Ninh nhìn anh ta: “Không phải là con không ăn cơm sao?”
Ninh Bỉnh Vũ: “Con đói rồi.”
Nói xong, anh ta ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang lên một bộ bát đũa mới cho anh ta, không hề khách sáo gắp thức ăn ăn cơm.
Ninh Tú Phân nhìn anh, hơi khó hiểu, người anh trai này của cô ở một mức độ nào đó thì lòng tự tôn cao lại rất kiêu căng giống y hệt lão chồng của cô.
Mới vừa rồi bọn họ còn cãi nhau một trận, giờ lại không thèm kiêng nể ngồi ăn cùng cô?
Nhưng mà ai đó ngồi đó ăn cơm, nể mặt mẹ cô, cô cũng không thể đuổi anh ta đi được.
Bà hai Ninh lại rất hiểu con trai mình, cười nhẹ: “Con đừng để ý đến nó, đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn như trẻ con vậy, có việc nhờ vả người khác mà còn tỏ vẻ như vậy.”
Ngay lập tức Ninh Bỉnh Vũ mặt biến sắc, anh ta nhìn bà hai Ninh một cái: “Mẹ, mẹ như này là thiên vị quá mức rồi.”
Nói rồi anh ta tỉnh bơ liếc nhìn Ninh Tú Phân một cái, anh ta đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, cô cũng nên tự chủ động hỏi trước rồi chứ?
Ninh Tú Phân chỉ coi như không thấy ánh mắt của anh, chậm rãi ăn đồ trong bát mình, đồng thời gắp thêm đồ cho bà hai Ninh ——
“Mẹ, cuối tháng này con sẽ đi thủ đô, mẹ muốn mua quà gì không?”
Bà hai Ninh cưng chiều nhìn Ninh Tú Phân: “Tiểu Muội nhà mẹ đúng là ngoan quá, quà con mua thì món nào mẹ cũng thích.”
Mẹ con hai người nói chuyện rôm rả, hoàn toàn không để ý đến Ninh Bỉnh Vũ.
Ninh Bỉnh Vũ ăn được một nửa không nuốt tiếp nổi nữa, trong lòng khó chịu, nếu như không phải là người nhà anh ta, anh ta đã giở trò từ lâu rồi!
Anh khẽ đẩy cái mắt kính không gọng của mình lên, hít một hơi sâu, mỉm cười: “Ninh Tú Phân, tôi nghe nói công việc của cô gần đây tiến triển khá tốt.”
Ninh Tú Phân nhìn anh ta một cái: “Cũng tạm được, không cần nhờ vả.”
Nói xong, cô tiếp tục nói chuyện với bà hai Ninh, hoàn toàn không có ý định tiếp lời anh ta.
Ninh Bỉnh Vũ: “…”
Anh âm thầm nén cục tức vào trong lòng, cố kiềm chế!
Ninh Bỉnh Vũ bình tĩnh cười: “Lần trước A Thiêm nói khá thích XO, tôi đã mang hai chai rượu từ Hồng Kông sang, anh ta có thời gian thì đến thưởng thức cô thấy sao?”
Ninh Tú Phân nhìn anh một cái, hơi ngạc nhiên: “Anh tìm anh ấy có việc gì?”
Ninh Bỉnh Vũ nói: “Hai đàn ông cùng nhau thưởng thức rượu, cũng có việc gì đâu.”
Ninh Tú Phân: “Ồ, nhưng anh ấy không rảnh, gần đây anh ấy kiêng rượu.”
Ninh Bỉnh Vũ: “…”
Được lắm, con bé này sinh ra là để khắc anh ta mà!
Anh ta cắn răng gượng cười: “Đành vậy, tôi đang có chuyện muốn bàn bạc với anh ta!”
Ninh Tú Phân cười tươi rói gắp thêm miếng thịt: “Vậy anh hẹn anh ấy là được rồi mà, bảo với tôi làm gì, hai người trước đây cũng không phải là chưa từng gặp mặt.”
Ninh Bỉnh Vũ cảm thấy cơn tức của mình sắp đến giới hạn, trơ mặt nói: “Tôi muốn gặp anh ta sớm nhất có thể.”
Ninh Tú Phân ngửa cổ uống nước, gật đầu: “Được thôi, tối nay anh ấy sẽ cùng tôi ăn tối.”
Ninh Bỉnh Vũ hơi bất ngờ, anh không ngờ cô sẽ dễ dàng trả lời anh ta như vậy: “Cô…”
“Tôi làm sao cơ, anh nghĩ tôi sẽ vì cái việc cỏn con này mà làm khó anh chắc, anh xem thường tôi đến vậy cơ à?” Ninh Tú Phân cảm thấy hơi nực cười.
Mấy tên đàn ông này đúng là toàn tự cho mình là đúng, luôn nghĩ xấu với coi thường người khác.
Cô đặt cốc xuống: “Lúc nghiêm túc với lúc tán gẫu, tôi vẫn có thể phân biệt được.”
Lần trước anh ta chẳng phải cũng không gây khó dễ khi cô đưa ra ý tưởng về loại hình cửa hàng tổng hợp hay sao.
Bọn họ đều là người làm ăn, ý thức về “Lợi nhuận” cũng không có thì còn làm ăn buôn bán cái gì?
Ninh Bỉnh Vũ cảm thấy hơi ngượng ngừng, ho khẽ một tiếng: “Ừ.”
Ninh Tú Phân thấy vậy, nhân cơ hội trêu chọc: “Xem ra chị dâu Mỹ Linh cũng giỏi phết, có thể khiến cậu cả Ninh dính một vố như vậy.”
Ninh Bỉnh Vũ hơi sững lại, ánh mắt sắc lẹm, lạnh nhạt đáp: “Cô ấy chưa chắc là chị dâu của cô, từ nay về sau cô cứ gọi cô ấy là chị Mỹ Linh đi.”
Lời này vừa nói ra, cả Ninh Tú Phân lẫn bà hai Ninh đều ngạc nhiên nhìn nhau .
Họ không phải sắp chuẩn bị kết hôn sao? Thậm chí đã gửi cả thiệp mời rồi!
Bà hai Ninh không kiềm được hỏi: “A Vũ, con đừng vì chút chuyện nhỏ mà nói ra những lời như vậy, bồng bột sẽ khiến người khác tổn thương.”
Ninh Bỉnh Vũ hơi nhíu mày, ánh mắt sau cặp kính lạnh lùng: “Mẹ, có phải chuyện nhỏ hay không trong lòng con hiểu rõ, kẻ phản bội thì không đủ tư cách để trở thành bà chủ tương lai của nhà họ Ninh.”
Anh ta ngưng lại một lát, nói với Ninh Tú Phân: “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ, ăn tối xong, tôi sẽ đợi A Thiêm ở phòng họp.”
Thế rồi anh ta đặt đũa xuống, đứng dậy rời đi, trợ lý Diệp cùng mọi người cũng đặt đũa xuốn cùng sếp mình rời đi.
Ninh Tú Phân nhìn theo bóng lưng rời đi của họ ngẩn người một lúc lâu, vốn dĩ muốn hỏi anh ta đã đưa cho Vinh Cẩm Thiêm tài liệu gì giờ đành thôi.
Cô hơi thắc mắc hỏi bà hai Ninh: “Mẹ, cuộc hôn nhân này xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Khác ở trong tiểu thuyết, không giống mấy cuộc liên hôn giữa danh gia vọng tộc có thể tùy ý xóa bỏ chỉ bởi sự xuất hiện của cô bé lọ lem.
Trên thực tế, cuộc liên hôn đã đính hôn nhiều năm như này, còn gửi cả thiệp mời sẽ không thể dễ dàng hủy bỏ.
Trừ khi đã xảy ra chuyện nghiêm trọng ảnh hưởng lớn liên quan đến lợi ích của cả hai bên.
Con cứ mặc kệ anh cả đi, chỉ là nhất thời anh cả với chị dâu con cãi nhau, chị dâu con đã gọi điện thoại nói với mẹ rồi, Mỹ Linh là cô gái mà mẹ nhìn nó trưởng thành, con bé rất thông minh, hiểu chuyện. Bà hai Ninh lắc đầu không biết nói gì.
Nghe bà hai Ninh nói vậy, nhưng trong lòng Ninh Tú Phân lại có cảm nhận khác.
Tra Mỹ Linh là một người thông minh và cẩn thận, nhưng cô cũng là một người rất kiêu ngạo, sẽ không tùy ý làm mất lòng Ninh Bỉnh Vũ.
Ninh Bỉnh Vũ có thể ngồi được lên đến vị trí hiện giờ, cô đã có cảm nhận trong thời gian làm việc này ——
Chẳng trách anh ta được lựa chọn là người kế thừa nhà họ Ninh, một doanh nhân lạnh lùng khó đoán nhưng lại quả quyết, không kiêng nể tình thân.
Bọn họ đều không phải là những người hấp tấp, phải đến tám phàn là do Tra Mỹ Linh đã lên kế hoạch gì đó khiến người anh trai này của cô không thể nhịn được nữa.
Ninh Tú Phân cân nhắc lời nói, nói với bà hai Ninh ——
“Mẹ, con lại nghĩ anh cả vốn không phải là kiểu người hấp tấp, có lẽ đã có chuyện gì đó mà chúng ta không biết, anh cả không muốn bôi nhọ chị Mỹ Linh nên mới không nói.”
Bà hai Ninh lại lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ tay của cô: “Chị sáu của con, mẹ chứng kiến nó từ bé lớn lên, con bé là cô gái như thế nào mẹ hiểu rõ nhất.”
Bà ấy thở dài: “Đứa trẻ ấy từ nhỏ đã rất tận tâm, mặc dù có cuộc sống được ăn ngon mặc đẹp, nhưng cuộc sống cũng không hề dễ dàng, gia đình con bé chẳng có mấy người tốt, nếu không phải do áp lực từ gia đình của chị Mỹ Linh con…”
Bà ấy dừng lại một chút, thở dài: “Con bé cũng sẽ khi chưa đầy mười tám tuổi, chưa biết cái gì đã đi theo anh trai của con, là anh trai con có lỗi với con bé, mẹ không cho phép anh trai con trở thành một người đàn ông vô tình vô nghĩa.”
Ninh Tú Phân nhìn bà hai Ninh kiên định sẽ để Tra Mỹ Linh trở thành con dâu, cô cũng không tiện nhiều lời thêm nữa.
Một phần, cô có thể nhìn ra được trong những năm bản thân cô không ở bên cạnh, mẹ đã coi Tra Mỹ Linh như nơi gửi gắm an ủi rồi.
Mặc dù mẹ không giống như mấy bà mẹ não tàn trong tiểu thuyết lấy con nuôi thay thế con ruột, nhưng tình cảm mẹ con nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn khi so với cô cũng chẳng ít hơn là bao.
Hai là, cho đến giờ Tra Mỹ Linh cũng không giống mấy cô con gái nuôi độc ác như trong mấy bộ tiểu thuyết, xúi giục cả nhà đối đầu với cô.
Giữa cô và Tra Mỹ Linh chưa xảy ra xung đột lợi ích trực tiếp nào cả.
Nếu như cô nói quá nhiều, ngược lại sẽ làm cho mẹ khó xử, buồn phiền giữa hiềm khích của con nuôi với con ruột.
…
Sau khi ăn trưa, Ninh Tú Phân tiếp tục quay lại học bài.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, cô buồn ngủ quá rồi, liền gọi điện cho A Hoàn nhờ cô ấy lúc sáu giờ đánh thức cô dậy, cô đi ngủ một giấc trước.
Những ngày tháng không phải đi làm này, cô ấy hiếm khi mới có được giấc ngủ ngon, cứ coi như cô nghỉ ngơi dưỡng sức cho kỳ thi ngày mai đi.
Chỉ là trong giấc ngủ mơ màng, không biết cô đã ngủ bao lâu, cô mơ thấy A Bạch sinh con, A Hắc hào hứng mang đứa nhỏ đến cho cô xem, sau đó ngoan ngoãn cọ vào tay cô, rồi lại cọ mặt cô, vẫy đuôi vui mừng.
Cô chỉ cảm thấy ngứa ngáy, A Hắc ở trong lòng cô nặng hơn nhiều, nó vui mừng lao vào cô, từ mặt đến chân cô cứ thế vừa hôn và cọ sát.
Ninh Tú Phân bị A Hắc hôn đến mức thấy vừa hoảng loạn vừa mềm mại …
Tiếp sau đó, đôi chân bị kéo ra, cơ thể bị lách vào từng chút một.