Giọng Vinh Cẩm Thiêm khàn khàn nói: “Trước đây anh đã từng giúp em tắm, tắm từ trong ra ngoài, em có còn nhớ không?” Đầu óc Ninh Tú Phân như bột nhão: “Hả?”
Anh khẽ cười, cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói bên tai cô một câu: “Lúc đó anh cảm thấy em giống như một bông hoa, thậm chí còn đẹp hơn cả hoa, không thì em tự mình nhìn xem, bông hoa nào đẹp hơn?”
Nói xong, anh trở tay vớt lấy một cành hoa hồng từ trong nước đặt giữa hai chân cô.
Ninh Tú Phân không kịp ngăn lại, cả người cô như đóng băng.
Anh hít nhẹ một hơi, đôi môi mỏng suồng sã hôn lên lưng cô: “Anh đã học một vài thứ ở đống tài liệu mà anh trai cho, em muốn thử áp dụng không?”
Đầu óc cô sắp bị anh làm cho quay cuồng, nào còn dư chỗ để suy nghĩ từ chối?
Nhưng mà …
Tài liệu, tài liệu của anh trai là tài liệu? Là anh trai nào cơ?
Nhưng Ninh Tú Phân không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ chi tiết, cả người cô đều bị anh lật lại ép lên người, đôi môi mềm mại bị hôn lên vừa dịu dàng lại mãnh liệt.
Cành hoa hồng vụn nát trong bồn tắm, mùi hương ngào ngạt lại xa hoa lan tỏa khắp phòng tắm.
…
Ngày hôm sau Ninh Tú Phân rốt cuộc cũng không thức dậy ăn sáng cùng anh.
Khi cô tỉnh dậy, đã gần trưa rồi.
Vinh Cẩm Thiêm đã không còn ở đó, anh để lại một tờ giấy.
Ninh Tú Phân ngồi dậy, nhìn mấy vết tích ở trước ngực và bả vai mình, cô nhớ lại chuyện đêm hôm qua.
Rồi lại liếc nhìn cái bao nhỏ vứt trong thùng rác, mặt cô nháy mắt đỏ bừng, điên cuồng vỗ mạnh vào đầu mình một cái.
“Đúng là điên rồi …”
Chuyện gì cũng chơi cùng anh được!
Tiếng chuông điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.
Ninh Tú Phân giật mình một cái, mau chóng lấy chiếc áo ngủ mặc vội vào rồi vội vã đi nhận điện thoại để trên bàn đầu giường: “Alo?”
Giọng nói dịu dàng của bà hai Ninh vang lên từ đầu dây bên kia: “Tiểu Ninh à, đã thức dậy chưa? Mẹ mang một ít đồ ăn đến cho con, hay là con xuống ăn trưa cùng bọn mẹ vậy, anh trai con vừa về rồi.”
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ tròn trịa của cô lại đỏ bừng lên: “Không cần ạ… Lát nữa con sẽ đi ăn trưa cùng mọi người.”
Ôi chết mất thôi! Máy bay của Ninh Bỉnh Vũ hạ cánh thì cũng thôi đi, giờ người ta đã đến tận khách sạn rồi!!
Ở đầu dây bên kia bà hai Ninh khẽ ho một tiếng: “Cẩm Thiêm đi rồi hả con, giọng của con có hơi khàn, người trẻ không nên thức khuya quá, nhưng nghe giọng thì có vẻ con đang khá là vui, vậy thì… Nhớ uống nhiều nước chút, anh trai con hình như tâm trạng không được tốt lắm.”
Nói mấy chuyện không đầu không cuối xong, bà hai Ninh liền cúp máy.
Ninh Tú Phân nhìn điện thoại, chỉ ước có thể cắm đầu xuống đất, xấu hổ đến mức chân nọ xọ chân kia.
Xong rồi xong rồi, cảnh tượng trầm mê trong nam sắc đúng là mất mặt…
Mẹ cô đã biết rõ chuyện tối qua cô đã làm gì mất rồi!
Ninh Tú Phân che mặt lại, vừa lảm nhảm mắng bản thân vừa mắng Vinh Cẩm Thiêm rồi mới đi rửa mặt.
Đợi đến khi cô sửa soạn xong xuôi, đi đến phòng của bà hai Ninh thì đã thấy Ninh Bỉnh Vũ ngồi sau bàn làm việc đọc tài liệu.
Trợ lý Diệp cùng với những trợ lý khác đứng trước mặt anh ta, có thể thấy đã bị mắng, đang cúi đầu thấp xuống.
Bầu không khí trong phòng không được ổn cho lắm.
Cô nén lại những suy nghĩ vẩn vơ của mình, đã lờ mờ đoán ra được tại sao mẹ cô bỗng dưng nhắc nhở cô rằng tâm trạng của Ninh Bỉnh Vũ không được tốt rồi.
Ninh Tú Phân đi vào trong, chào hỏi mẹ và trợ lý Diệp trước rồi mới nhìn sang phía Ninh Bỉnh Vũ: “Cậu cả Ninh trở về rồi à?”
Ninh Bỉnh Vũ nhìn vào báo cáo trên tay, khuôn mặt nho nhã điển trai nghiêm mặt lại: “Vào thứ Hai lại ngủ đến mười một giờ rưỡi mới dậy, cô đúng là cố vấn giỏi quá nhỉ.”
Bà hai Ninh không hài lòng nhìn anh ta: “Con với Mỹ Linh cãi nhau, đừng có ảnh hưởng đến người khác.”
Ninh Tú Phân sững người, lúc này mới nhận ra Tra Mỹ Linh, người luôn bên cạnh ân cần săn sóc, luôn như hình với bóng không rời với Ninh Bỉnh Vũ không thấy đâu.
“Con nói sai gì cô ta sao? Nếu không muốn làm chức cố vấn này, thì đừng làm!” Ánh mắt lạnh lùng của Ninh Bỉnh Vũ khẽ lướt qua người Ninh Tú Phân.
Bà hai Ninh đinh nói thêm gì đó, nhưng Ninh Tú Phân lại đi đến vỗ nhẹ vào tay bà ấy, nhìn sang Ninh Bỉnh Vũ lạnh nhạt nói ——
“Vốn dĩ sáng nay phải dựa theo kế hoạch mà làm, đây vốn thời gian nghỉ của cá nhân tôi, cho dù tôi không muốn làm chức cố vấn này nữa, bây giờ anh cũng chưa có người nào thích hợp để làm chức cố vấn này, lãnh đạo với chủ quản trong nước có có ý kiến với anh, anh có biết chuyện này không?”
Ninh Bỉnh Vũ ngơ người, cười khẩy một tiếng, dựa vào phía sau thành ghế: “Cô có biết điều ngu ngốc nhất trên thế gian này là gì không?”
Anh ném bản báo cáo trong tay sang một bên: “Là tưởng rằng ban thân không thể bị thay thế, tưởng rằng cả thế giới ai cũng sẽ dễ dàng vây quanh mình, chuyện này còn cần tôi dạy cô?”
Ninh Tú Phân cau mặt, đây là lần thứ hai cô nghe được câu này.
Lần đầu là Vinh Cẩm Thiêm nói, dạo gần đây thời tiết quá nóng nên mấy người đàn ông này mới dễ bị ảnh hưởng cảm xúc đến vậy sao?
Một người thì chả ra dáng Chủ tịch, một người thì chả ra dáng một Thái Tuế vào sinh ra tử.
Cô lạnh lùng nói: “Cậu cả Ninh có tự tin đến vậy, tôi không làm cũng được thôi, kể từ ngày mai tôi phải trở lại trường để thi, vốn dĩ ban đầu định sau khi thi xong sẽ quay lại xử lý tầm nửa tháng, rồi mới đi thủ đô, nhưng giờ có vẻ tôi không cần thiết phải làm vậy nữa rồi nhỉ?”
Nói xong, cô cũng không để ý đến sắc mặt u ám của Ninh Bỉnh Vũ, quay người kéo bà hai Ninh: “Mẹ ơi, chúng ta đi ăn trưa đi, hình như có người không cần ăn cũng no rồi.”
Bà hai Ninh hiện là một bùa cầu được ước thấy của Ninh Tú Phân, nhìn sang Ninh Bỉnh Vũ một cái: “Đúng rồi, hai mẹ con ta đi ăn trưa, buổi chiều con còn phải ôn bài nữa.”
Nói xong, hai mẹ con cùng nhau rời đi.
Mặt Ninh Bỉnh Vũ đen như đít nồi, anh ta đúng là đã no —— Tức đến no rồi.
Trợ lý Diệp cảm thấy hơi bất lực: “Cậu cả Ninh, anh biết đấy, tạm thời không thể thay thế cô Tiểu Ninh được. Nếu cô ấy không làm cố vấn nữa, chỉ sợ việc phối hợp giữa hai bên đoàn dội sẽ xảy ra vấn đề, một số vấn đề nhạy cảm vẫn cần đến cô ấy làm cầu nối mới được.”
“Rầm!”
Ninh Bỉnh Vũ không nhịn được đập mạnh một cái xuống bàn, sắc mặt khó coi kéo cà vạt.
“Không có nổi một người đáng tin!”
Người nắm giữ thông tin bên kia cũng bị diệt khẩu, dấu vết của một số hàng truy lùng cũng không còn.
Vị hôn thê của anh ta cũng thừa nhận việc tiết lộ tin tức cho nhà họ Tra, lại tìm đến bác cả để khóc lóc kể lể.
Cũng không biết đã dùng cách gì, vậy mà khiến một người trước giờ luôn ra tay tàn nhẫn như bác cả mềm lòng, tha thứ cho Mỹ Linh.
Nói cái gì mà Mỹ Linh vô tội, chỉ tại quá mềm lòng nên mới đi tiết lộ thông tin cho nhà họ Tra.
Còn nói cái gì mà nếu như Mỹ Linh là một người phụ nữ đến cả bố và gia tộc cũng không quan tâm thì làm gì có người đàn ông nào dám cưới?
Nếu như chỉ có mỗi vậy cũng thôi đi, bác cả còn bảo anh ta nghĩ cách cứu vãn một phen giúp nhà họ Tra ở chỗ khách hàng trong nước, chí ít có thể bảo toàn tính mạng của người nhà họ Tra, nhà họ Tra sẵn sàng chi tiền!
Ninh Bỉnh Vũ không nén được cơn tức chau mày lại, rốt cuộc Mỹ Linh đã cho bác cả uống thuốc gì?
Những việc mà người bố vợ họ Tra kia đã làm gần đây gần như là phản quốc, là chuyện có thể giải quyết chỉ bằng tiền chắc?
Rõ ràng là trước hay sau khi giải phóng, đó đều là tội danh có thể bị bắn chết hàng nghìn lần!
Yêu cầu anh ta cứu vãn phải tên họ Tra đó?
Đây là cơ hội mà nhà họ Ninh bọn họ phải dốc biết bao công sức, anh ta phải mạo hiểm lớn biết bao nhiêu mới có được!
Thế mà bảo anh ta lấy thành tựu này đi gặp khách hàng trong nước để đổi lấy một chuyến máy bay hạng nhất cho nhà họ Tra?
Quả đúng là lần đầu tiên anh ta mới phát hiện ra bộ mặt thực thụ của vị hôn thê!
Ninh Bỉnh Vũ hít một hơi thật sâu, nắm chặt cây bút trong tay, lạnh lùng ngước mắt lên nhìn.
“Tìm cách liên hệ với Vinh Cẩm Thiêm giúp tôi, hôm nay gặp mặt được luôn thì càng tốt.”
Trợ lý Diệp ho khẽ một tiếng: “À cái đó … chuyện này anh có thể hỏi cô Tiểu Ninh thì sẽ tốt hơn.”