Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Vinh Cẩm Thiêm thấy cô cúi xuống, vươn tay khẽ nâng mặt cô lên, đôi mắt dài sắc xảo nhìn thẳng vào cô: “Thật không?”
Ninh Tú Phân trả lời, lấy còn lại cầm lấy chiếc dao cạo râu, ra hiệu bảo anh ngước cổ lên, cạo sạch những sợi râu lủn củn trên cằm: “Anh không đói thật à?”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô.
Ninh Tú Phân nhẹ nhàng cầm lấy vòi sen từ từ xịt rửa những vụn tóc còn sót lại trên bả vai rộng với bờ lưng rắn chắc của anh ——
Đã gội sạch đầu rồi, chúng ta ra ngoài thôi, em còn vài món đồ ăn nhẹ, uống kèm với chút sữa bò, anh ăn tạm như này trước vậy.
Nói xong rồi, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh, ở giữa đùi anh đứng dậy rồi đặt lại vòi hoa sen vào chỗ cũ.
Vinh Cẩm Thiêm im lặng một lúc, khi cô đứng dậy chuẩn bị quay người quay lại, bất ngờ ôm lấy eo của cô.
Sau đó, anh nghiêng gò má, áp cả khuôn mặt lên ngực trái của cô: “Không giận, vậy để anh nghe xem đó có phải là lời thật lòng không.”
Động tác của anh hơi mạnh, khăn tắm quấn quanh cơ thể cô cứ thế tự nhiên trượt xuống, xếp chồng trên cánh tay.
Ninh Tú Phân chỉ cảm thấy vùng ngực ấm áp, mái tóc ngắn của anh cọ vào người cô, hơi thở áp sát vào trái tim mẫn cảm của cô.
Mỗi lần hít thở, cứ như đang đẩy cả trái tim cô vào vùng miệng anh vậy.
Ninh Tú Phân cứng đờ, muốn lùi lại, nhưng khi cánh tay của anh hơi dùng sức, cô bị ôm chặt lại.
Làn da mềm mại của cô hơi ửng đỏ lên: “…”
Anh cứ như không hề ý thức được vậy: “Tú Phân, tim em đập nhanh quá…”
Ninh Tú Phân hít một hơi sâu, giữ chặt vai anh: “Vinh Cẩm Thiêm, anh biết rõ mà, có thể em là một người ích kỷ, nhưng em không phải người hà khắc …”
Cô dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Có những chuyện anh rất kiêng dè, chúng ta có thể thương lượng mà, cho dù là em có hơi bận tâm, nhưng cũng sẽ không vì thế mà đào sâu vào vết thương của người khác.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn con mắt đen láy của cô khẽ động, im lặng: “…”
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô đề cập đến chuyện của Diệp Thu mà không mang theo cảm xúc, cũng không tức giận.
Ninh Tú Phân tiếp tục nhìn hộp xà phòng, từ từ nói: “Em không thích người đàn ông buồn vui thất thường, cảm xúc không ổn định, quen biết anh lâu như vậy, em đã tức giận với anh được mấy lần rồi?”
Đôi mắt hẹp Vinh Cẩm Thiêm thoáng lóe lên một tia phức tạp.
Câu trả lời là —— Chưa một lần nào cả.
Hồi đầu mấy chuyện cãi vã của hai người lúc ở nông thông với thị trấn, bây giờ nhìn lại, đều là những điều khiến người ta không nhịn được cười.
Mỗi lần cãi nhau quyết định chia tay, cô cũng chỉ im lặng rơi nước mắt, quay người rời đi.
Vậy nên, anh có thể đừng quá bộp chộp như vậy được không? Ninh Tú Phân quay đầu nhìn anh, nghiêm túc gặng hỏi.
Lý Diên là một người có cảm xúc không ổn định, còn thích uống rượu, mặc dù trong kiếp trước Lý Diên chưa từng đánh cô.
Nhưng mấy cơn giận, tiếng gào thét chửi mắng, bóng ma tâm lý với cảm giác sợ hãi trốn trong phòng, đến kiếp này cô cũng không thể nào quên được.
Nhân từ thì không thể nắm giữ binh, tham gia quân ngũ nhiều năm, chẳng được mấy người tính tình ôn hòa.
Nhà đơn vị trước kia của Lý Diên thuộc sản nghiệp của quân khu, cô cũng biết rõ.
So với chuyện của Diệp Thu, cô không thích Vinh Cẩm Thiêm tùy ý nổi cáu với chính mình hơn, còn không chịu nghe giải thích.
Cảm giác không được tin tưởng mới khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
Vinh Cẩm Thiêm nhắm chặt mắt lại, ôm chặt cô gái trong lòng mình, khàn giọng nói: “Anh xin lỗi vợ.”
Bây giờ anh mới nhớ lại, suốt thời gian qua, người mà cô thực sự tức giận đều là những người ngoài cuộc.
Khi còn ở nông thôn, lúc Vương Kiến Quốc, Đường Trân Trân dẫn theo Vệ Binh Đỏ bao vây đánh anh.
Khi dì ba Vương ở trước mặt mọi người cười nhạo với ném phân bò vào anh …
Thực ra, kể từ lúc cô đứng chắn trước mặt anh, trong khoảnh khắc cô thể hiện sự phẫn nộ ấy, anh đã không hề tự chủ được mà rung động mất rồi, muốn có được người như cô ——
Cô đứng cạnh anh kề vai sát cánh, cậu ba Hướng còn bị dính chiêu của cô, làm gì có chuyện làm loài hoa Tơ Hồng việc gì cũng ngoan ngoãn nghe theo mọi sắp xếp được.
Ninh Tú Phân thở dài, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu anh, ôm chặt anh.
Những giọt nước ấm áp chảy dài xuống, cảm giác da thịt chạm vào nhau, như thể làm giảm đi sự lạnh lẽo.
Có thể ôm ấp thân mật như này, chẳng qua chỉ bởi thân nhiệt của người mình yêu.
“Mai là thứ hai, Trợ lý Diệp phải đón tiếp cậu cả Ninh, cho nên buổi sáng không cần họp, trợ lý cho em nghỉ nửa ngày, anh có muốn đi ăn sáng cùng không?”
Phải một lúc lâu, cô nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai rộng của anh.
Vinh Cẩm Thiêm nhẹ nhàng cọ xát trong lồng ngực cô, giọng trầm thấp: “Được, ngày mai không có việc gì.”
Ninh Tú Phân chỉ cảm thấy hơi thở của anh lướt qua ngực mình, cảm giác tê tê như kiến bò trườn qua lưng khiến cô run rẩy.
Dòng nước ấm áp rơi lên mặt cô, nhưng lại trở nên nóng rực.
Cô theo vô thức muốn đẩy đầu anh ra xa ngực mình, nhưng chỉ trong chốc lát liền cảm thấy trái tim mình như sắp bị anh nuốt chửng.
“Dậy muộn một chút cũng không sao, anh đã hẹn đồng nghiệp đường sắt để lấy vé đi thủ đô rồi.”
Giọng nói của Vinh Cẩm Thiêm mơ hồ khàn khàn, cánh tay anh ôm chặt eo cô.
Ninh Tú Phân lại hít vào một hơi dài, những cử chỉ của anh khiến toàn thân cô hoàn toàn tê liệt, vô thức kêu lên một tiếng nỉ non: “Vinh Cẩm Thiêm …”
Bất chợt, cô liền bị Vinh Cẩm Thiêm ôm vào lòng tiến vào trong bồn tắm.
Anh cho cô nằm trên người mình, nhẹ nhàng hôn lên phía gáy mảnh mai của cô: “Buổi trưa có thể có chút việc …”
Ninh Tú Phân vô thức giữ chặt lấy cánh tay phải của anh đang luồn vào giữa chân cô, nói khàn khàn: “Đừng nghịch… Anh nói chuyện cho đàng hoàng …”
Tay anh quả nhiên không hề di chuyển, chỉ là ở trước mặt cô, anh nhấn vào đùi mềm mại của cô nhẹ một chút.
Bàn tay cầm súng vững chắc vô cùng, những ngón tay dài rõ từng khớp xương chậm rãi từ từ luồn lách vào thịt đùi trắng mịn của cô, véo thành những điểm hồng gợi cảm.
“Đúng là đã có da có thịt hơn rồi, canh của mẹ vợ đúng là hữu dụng, so với hồi trước em gầy thì giờ đẹp hơn nhiều, anh thích.” Anh cười khẽ, hôn lên vành tai cô.
Âm thanh đầy mê hoặc khiến cho Ninh Tú Phân đỏ cả mặt.
Người này đúng là ngày càng táo bạo…
Ninh Tú Phân cắn chặt răng, cố gắng dẫn dắt cuộc trò chuyện quay lại như thường: “Vậy tối mai anh có rảnh không, sau khi giải quyết chuyện của cậu ba Hướng, anh hẳn là rảnh…”
“Ừ, tối mai anh ở đây, nếu mẹ vợ đồng ý.” Tay còn lại của anh cũng không yên, hơn nữa động tác cũng rất tùy tiện.
Ninh Tú Phân chặn được phía dưới, lại không thể chặn được phía trên, cô hơi bối rối: “Vinh Cẩm Thiêm, chúng ta ra ngoài bàn bạc đi …”
Dưới nước… Ở dưới nước cũng táo bạo quá rồi!
Vinh Cẩm Thiêm hôn nhẹ vào gò má mềm mại của cô, thì thầm vào cạnh tai cô: “Gọi anh là A Thiêm.”
Cô gọi anh bằng cả tên lẫn họ, có một cảm giác thân mật đặc biệt, luôn khiến anh nhớ lại cảnh cô tay trong tay dẫn anh về nhà.
Nhưng lúc ở trên giường anh thích nghe cô gọi anh là A Thiêm hơn.
Ninh Tú Phân sắp nhịn không nổi, cả hai tay đều vô thức giữ chặt lấy tay trái của anh đang sờ nắn cô, giọng khẽ run: “A Thiêm … A Thiêm mình ra ngoài bàn bạc chuyện ngày mai …”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!