Bà hai Ninh nhẹ nhàng vỗ tay lên tay Ninh Tú Phân: “Con gái nhà chúng ta được rất nhiều người tới hỏi cưới, nhớ năm đó mẹ có một người chị em rất thân thiết tại Thượng Hải, là đại tiểu thư nhà họ Chu ở Thượng Hải.”
Địa vị gia thế của nhà họ Chu không thua kém gì nhà họ Thịnh năm đó. Khi ấy, cô ấy vừa sinh được đứa con trai, còn hẹn với mẹ rằng nếu sau này mẹ sinh con gái, sẽ gả cho con trai của cô ấy.
Ninh Tú Phân hơi ngạc nhiên: “???”
Không phải chứ, còn có cả chuyện như thế này sao?
Ninh Tú Phân thấy vẻ mặt tiếc nuối của bà hai Ninh, không mấy để tâm nói ——
“Mẹ… Giờ là Trung Quốc hiện đại, không thể ép buộc hôn nhân được! Hơn nữa trước kia mẹ cũng chưa từng đề cập đến chuyện này bao giờ, lỡ con trai nhà người ta mất rồi hoặc là đã kết hôn rồi thì sao?”
Bà hai Ninh gõ vào trán con gái: “Con đúng là tinh ranh mau mồm mau miệng, nhưng đúng là đứa con trai của nhà họ Chu đó, không rõ tung tích.”
Ninh Tú Phân nghe xong lại thấy khá hứng thú: “Đứa trẻ đó không rõ tung tích, giống y như con bị thất lạc ở đại lục sao?”
Bà hai Ninh lắc đầu, nhìn Ninh Tú Phân nói đầy ẩn ý ——
“Người chị em đó của mẹ mù quáng vì tình yêu, lấy một chàng trai nghèo hèn không môn đăng hộ đối, đã giúp đỡ chàng trai đó không hề ít.”
Bà ngừng lại một chút, lạnh nhạt nói: “Sau đó, tên nghèo đó dùng tiền của bạn mẹ, mua súng, mua pháo, thành lập một đội quân, sau đó gia nhập quân đội, tham gia những trận chiến từ miền Nam đến miền Bắc, trải qua sinh tử, cũng coi như thành danh, phát đạt, vậy mà lại cắt đứt mọi quan hệ với cô ấy.”
Ninh Tú Phân khẽ ho khan một tiếng: “Sau đó thì sao?”
Lại là câu chuyện về Phượng hoàng nam?
Ánh mắt bà hai Ninh mơ hồ thổn thức: “Người chị em đó của mẹ sau này ly hôn, dẫn theo con đến nước Anh, sống ở đấy hơn mười năm, cuộc sống cực khổ vất vả, thân là người kế thừa nhà họ Chu giờ sức khỏe lại suy sụp đến vậy.”
Bà ấy ngừng lại một chút rồi nói: “Sức khỏe cô ấy không tốt, trong nhà họ Chu xảy ra xung đột nội bộ, cô ấy vì bảo vệ tính mạng của đứa bé, chỉ có thể gửi con về nước cho người thân của anh ta, bây giờ cũng không có ai biết đứa bé còn sống hay đã chết.”
Ninh Tú Phân nghe xong, nhíu chặt mày và không tán thành nói ——
Nếu con mà là đại tiểu thư nhà họ Chu, chi bằng gửi đứa bé đến chỗ mẹ, tình chị em nhiều năm như vậy lại biết rõ lai lịch gốc gác.
Đàn ông chưa chắc đáng tin bằng bạn thân của mình.
Dù sao đã có mẹ kế, thì sẽ có bố dượng.
Bà hai Ninh lại tiếp lời: “Có lẽ là bởi vì từ trước tới nay cô ấy vẫn chưa thể gạt bỏ được người đàn ông đó trong lòng, sau lưng lại không có ai để dựa dẫm vào, nhưng con thì không giống vậy, nếu như dì Chu của con không mất, con trai cô ấy cũng sẽ là một chàng trai được dạy dỗ cẩn thận, chu đáo, điềm đạm.”
Một chàng trai như vậy mới xứng đáng với Ninh Ninh của bà ấy.
Mẹ, mẹ yên tâm, con tự khắc có tính toán. Ninh Tú Phân nắm chặt tay bà ấy, cảm thấy ấm lòng.
Lời của mẹ cô là để nhắc nhở với cô rằng, đừng quá hy sinh bản thân, cô đã không còn là bé gái mồ côi không có người nương tựa nữa.
Ninh Tú Phân cố khiến lời mình nới ra nghe có vẻ khách quan hơn một chút.
Mẹ, thực ra con người A Thiêm không đến nỗi nào, anh ấy là người rất có trách nhiệm, hơn nữa lại tài giỏi, con chọn lấy anh ấy không chỉ vì tình thế ép buộc mà còn là vì con tin tưởng vào nhân cách của anh ấy.
Chuyện lựa chọn bạn đời, cô rất tin tưởng vào phẩm chất của anh.
Bà hai Ninh vừa dịu dàng lại bất lực ôm lấy cô: “Chuyện riêng của người trẻ các con, trong lòng tự mình hiểu rõ là được, mẹ sẽ không can thiệp.”
Con gái của bà ấy là một cô gái thông minh, bà ấy tin rằng con gái có thể tự xử lý ổn thỏa.
Sau khi tiễn bà hai Ninh rời đi, Ninh Tú Phân đọc một trang sách hơn mười phút cô lại không thể tập trung tiếp được nữa, cô thở dài một hơi, đặt xách xuống đứng dậy đi đến bên ban công.
Vinh thiếu gia quả đúng là thực thi tốt, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã từ mọi phía xử lý xong Hướng Tam, mọi việc dường như đang diễn ra theo ý muốn của cô.
Anh nhớ rõ mấy ngày trước khi tới kỳ kinh nguyệt của cô, còn nấu cho cô nước đường đỏ và chăm sóc cô.
Nhưng anh lại tránh gặp cô, có lẽ là không muốn tranh cãi với cô về việc trước đó.
Nhưng anh nào biết, cô vốn dĩ sẽ không cãi nhau với anh chỉ vì chuyện của Diệp Thu, nếu như anh không muốn nói, thực ra cô cũng sẽ không ép anh.
Ninh Tú Phân cảm thấy bất lực …
Cảm giác này, không biết phải tả như thế nào …
Nếu như cô là một cô gái mới hai mươi hai mốt tuổi, có lẽ cô sẽ lấy đồ ăn A Hoàn mang tới đưa cho người khác ăn, nước đường đỏ thì vứt vào thùng rác.
Nhưng ở kiếp này, cô đã chọn ăn hết sạch, cũng uống nước đường đỏ mà anh nấu.
Ninh Tú Phân ngắm nhìn ánh trăng, cười tự giễu.
Trưởng thành có đôi khi chính là bất lực trước sự lựa chọn, nhưng yêu một người, cũng đôi khi là một sự bất lực.
Cô nhẹ nhàng chạm vào hoa tường vi ướt sương trên ban công, dứt khoát hái một ít hoa tường vi xuống.
Thôi vậy, đọc sách không vào đầu, vậy thì đi tắm rồi đi ngủ. Tuần sau sẽ có kỳ thi, nếu không qua sẽ phải học lại.
Đã hẹn nhau giữa tháng Bảy sẽ cùng anh quay về Thủ đô, cô không thể lãng phí thời gian, ngày mai chị Mãn Hoa sẽ mang sổ sách tới, còn phải làm làm sổ sách.
Ninh Tú Phân lấy chiếc áo tắm và đi vào phòng tắm rửa. Trước khi vào phòng tắm, cô suy nghĩ một chút rồi mang một cốc sữa vào.
Phòng tắm có bồn tắm, môi trường tiếp đón khách của khách sạn rất tốt.
Sau khi gội đầu, Ninh Tú Phân lười biếng đắp khăn lên trên trán, hai cánh tay mảnh mai trắng như tuyết dựa lên bồn tắm.
Trên mặt nước trong bồn tắm vẫn còn trôi nổi những cánh hoa hồng, càng nổi bật thêm nước da trắng trẻo của cô hơn.
Cô khe khẽ thở dài, lấy cốc sữa uống một ngụm.
Tại sao nhiều người mong muốn tự do tài chính như vậy?
Đó là vì lợi ích của việc có tiền rất đơn giản —— khi tâm trạng không tốt, họ có thể chi tiền để thư giãn cơ thể.
Trong thời đại những năm tám mươi, khi mà hầu hết mọi người còn chưa biết tắm vòi sen là cái gì, bản thân cô đã tự thưởng thức một buổi spa hương hoa hồng trong bồn tắm rồi.
“Két ——”
Cửa phòng tắm bất ngờ mở ra, một giọng nói lạnh lùng của đàn ông vang lên: “Hưởng thụ theo cách tư bản chủ nghĩa như thế này, nếu như vào hai năm trước thì sẽ bị vào giam trong chuồng bò đấy.”
Một bóng nam cao lớn xuất hiện ở cửa, ngay lập tức khiến ngụm sữa trong miệng Ninh Tú Phân ——”Phụt phụt” bắn ra bên ngoài.
Ninh Tú Phân ho khan đỏ cả mặt: “Khục khục khục…”
Người đàn ông thong dong nói: “Uống chậm thôi, không ai giành sữa của em đâu.”
Anh cúi xuống vỗ nhẹ lưng cô.
Ninh Tú Phân vẫn chưa kịp phản ứng, bất giác né sang một bên.
Khuôn mặt điển trai của Vinh Cẩm Thiêm không lộ cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng thu tay lại: “Né cái gì, chê tay anh bẩn à?”
Nói xong, anh nhìn vào tay của mình, anh đang đeo một chiếc găng tay bắn súng, ngón tay dài có một vài vết bẩn mờ mờ màu đỏ sẫm.
Anh nhíu mày: “Ừ, đúng là hơi bẩn.”
Anh đứng lên đi thẳng đến bồn, bỏ găng rửa tay.
Ninh Tú Phân đứng ngẩn ngơ một lúc sau mới kịp phản ứng lại, nhìn sang anh, im lặng một lúc, giống như không có chuyện gì xảy ra, cô hỏi ——
“Sao giờ này anh lại ở đây?”