Ninh Tú Phân giả điếc làm ngơ, ngồi xuống uống trà.
A Hoàn không hề khách sáo lạnh lùng nói với Hưóng Tử Anh: “Hướng Tử Anh, cậu cách Tiểu Ninh nhà tôi xa một chút!”
Hướng Tử Anh nhìn A Hoàn, cười nói: “Thật là, A Hoàn, tôi với cậu cũng coi như là biết nhau từ tấm bé, cậu không nhận ra tôi thì cũng thôi đi, vậy mà giờ đến cả tên của tôi mà cậu cũng không còn nhớ nữa.”
A Hoàn lúng túng, sau đó lại tiếp lời: “Ai mà biết được cậu là Tam mập ở nhà họ Hướng, người tròn như quả bóng, đi bộ cũng thở hổn hển, giờ lại y như con cáo gầy thế này, với cả trước đây cậu có phải tên là Hướng Tử Anh đâu, không phải cậu tên Hướng Thiết Đản ư?”
Anh ta thay đổi nhiều như vậy, người chỉ bé bằng một phần ba so với trước đây, còn đổi sang cái tên chẳng ra làm sao như này, cô ấy không nhận ra ngay cũng không có gì là lạ cả!
Lúc ở thủ đô, cô ấy chưa từng gặp anh ta.
A Hoàn réo cái tên “Hướng Thiết Đản” ngay lập tức khiến Ninh Tú Phân và Hướng Tử Anh đều hơi ngây người ra, sau đó mặt đều biến sắc.
Ninh Tú Phân không kiềm nổi, phì cười một tiếng.
Đệt, cái tên con ông cháu cha lòng dạ đen tối nhìn y như con cáo đang đứng trước mặt này, tên là —— Thiết Đản!
Cái cảnh tượng này không hợp lắm thì phải?
Hướng Thiết Đản, không, sắc mặt Hướng Tử Anh lúc thì tái mét lúc thì đỏ au.
Anh ta quên mất A Hoàn không giống mấy người phụ nữ thô lỗ, ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng.
Cô ấy giỏi nhất khoản nói lời châm biếm với khoét vào chỗ hiểm với vẻ mặt vô tội thành thật, hơn nữa còn không hề nhận ra rằng cô ấy “Công kích nhân phẩm”!
Hướng Tử Anh nghe thấy Ninh Tú Phân cười, hít một hơi sâu, kìm nén cơn giận, làm như không có gì cười ——
“Đúng thế, lúc đó tôi không khỏe, phải uống thuốc hoóc-môn nên người mới tròn như vậy, người lớn trong nhà đặt biệt danh cho tôi cũng là để dễ nuôi, nhưng lúc đó tôi đã có tên hẳn hoi rồi, do cậu không nhớ thôi, chứ đội trưởng của cậu không phải nhớ rồi đấy thôi?”
Nói ra thì, Vinh Cẩm Thiêm đúng là khá tài, chỉ liếc mắt một cái vậy mà có thể nhận ra anh ta là ai.
Khi đó, trẻ con trong sân toàn gọi anh ta là Hướng Thiết Đản —— Gia đình đều mong anh ta sẽ gống như một quả trứng thép vậy không dễ bị “Hư tổn.”
A Hoàn khẽ nhếch môi, tự hào hừ lạnh: “Đội trưởng của tôi là ai cơ chứ, trong thế hệ đời sau, anh ấy là người trẻ tuổi nhất nhận được Huân chương Chiến đấu hạng nhất, cho dù đã rời ngũ thì cũng vẫn là Thái Tuế.”
Phần lớn người nhận được Huân chương Chiến đấu hạng nhất đều là nhận sau khi mất, anh trai cô vẫn còn sống sờ sờ, đã vậy còn được nhận từ khi còn rất trẻ.
Chắc chắn là giỏi hơn cô ấy rồi!
Hướng Tử Anh nhìn vẻ mặt tuy tôi không bằng anh tôi nhưng tôi rất tự hào của cô ấy, anh ta không biết nói gì hơn.
Anh ta cười khẩy: “Cậu vẫn sùng bái Vinh Cẩm Thiêm mù quáng y hệt như trước kia vậy.”
Nói rồi, anh ta cũng không quan tâm A Hoàn, quay sang Ninh Tú Phân: “Bạn học Ninh Tú Phân, chính thức giới thiệu lại lần nữa, tôi tên Tử Anh, là con thứ ba nhà họ Hướng.”
Ninh Tú Phân lạnh lùng nhìn anh ta: “Hướng tam thiếu gia đề cao bản thân quá rồi, tôi tin rằng cậu sẽ không ở hạng mục này lâu đâu, không cần thiết phải quen biết thân thiết làm gì.”
Kể từ khi cô biết anh ta là người nhà họ Hướng, cô liền biết người ban đầu tiếp nhận ở Viện Thiết Kế bị điều đi là có lý do cả.
Hướng Tử Anh khẽ cười, uống ngụm trà: “Bạn học Ninh Tú Phân, sao thế, là Vinh Cẩm Thiêm nói với cô à, có thể đuổi tôi đi hoặc thay thế, cô nói xem có phải là anh ta không có tự tin không, sao lại phải sợ tôi ở cạnh cô?”
Ninh Tú Phân không thèm để ý đến hành động khó đoán của anh ta: “Cậu ba Hướng không có ý gì với tôi, cần gì phải nói nữa? Đường Trân Trân giết bố mẹ cô ta để nhiễu loạn, khiến chúng tôi không tra án được, ai biết anh muốn làm cái gì.”
Hướng Tử Anh nhìn cô ra vẻ tiếc nuối, tựa cằm như đang cười nhìn cô ——
“Bạn học Ninh Tú Phân, cô không nên cái gì cũng tin Vinh Cẩm Thiêm như vậy, nếu tôi bảo tôi không định làm gì cô, e là cô cũng không tin đâu nhỉ.”
Ninh Tú Phân lạnh lùng nhìn anh ta: “Không tin.”
Hướng Tử Anh thở dài, nhún vai: “Thường chẳng mấy ai tin vào lời thật lòng, tôi chỉ muốn xem xem người phụ nữ nào mắt mù lại nhìn trúng Vinh Cẩm Thiêm, cái thằng đàn ông mà trong lòng đã có người phụ nữ khác, nhìn cô cũng đâu có ngốc.”
Ninh Tú Phân mặt không biểu cảm nói: “Chuyện giữa vợ chồng nhà chúng tôi, không cần cậu ba đây phải quan tâm.”
Ngón tay Hướng Tử Anh uể oải gõ gõ trên mặt bàn: “Cũng không phải là tôi quan tâm, chỉ là lo cho Vinh Cẩm Thiêm, cô đã là vợ anh ta thì chi bằng khuyên anh ta nghĩ thoáng ra một chút, tôi với cô sau này còn phải gặp mặt mỗi ngày, thường xuyên ở cùng nhau, anh ta không có lý gì đổi tôi đi cả.”
Anh ta muốn trông thấy Vinh Cẩm Thiêm lo lắng đề phòng.
Ninh Tú Phân cười khẩy: “Vậy sao? Cậu ba Hướng đúng là tự tin.”
Hướng Tử Anh cũng cười: “Cái này tôi phải nói với cô rồi —— Chế độ đế quốc phong kiến đã bị sụp đổ từ lâu rồi, tư bản chủ nghĩ cũng là giai cấp đối địch, công tử ở đâu ra cơ chú?”
Anh ta ngừng một lát, cần lấy cái cốc thủy tinh trong tay khẽ cụng vào cốc của cô: “Tôi vẫn mong rằng cô sẽ tiếp tục gọi tôi là đồng chí Hướng Tử Anh.”
Ninh Tú Phân khẽ nhếch môi: “Đồng chí? Công tử Hướng nói đùa, đời trước nhà anh vì để soi sáng con đường giải phóng, hi sinh mạng sống của mình, bọn họ là đồng chí, còn anh …”
Cô đánh giá anh ta một lượt.
Con mắt hồ ly nhỏ hẹp đằng sau mắt kính của Hướng Tử Anh hơi híp lại: “Tôi làm sao?”
Anh ta có dự cảm lời cô nói ra sẽ không dễ nghe.
Ninh Tú Phân chậm rãi nói: “Người có thể ra tay giết hại những đồng chí công an chúng tôi như anh, đương nhiên là giai cấp thù địch, ông nội anh có biết anh là loại súc vật như này không? Ông ấy mà biết, liệu có tư tay xử bắn anh không nhỉ? Hay là quyền cao chức trọng lâu rồi, nên thành kẻ thù của nhân dân?”
Cái cốc trong tay Hướng Tử Anh “Rầm” mạnh một tiếng xuống mặt bàn, khuôn mặt điển trai đằng đằng sát khí: “Im ngay! Cô cũng xứng để bình phẩm đủ điều về nhà chúng tôi ư?”
Ninh Tú Phân cươi khẩy: “Vĩ nhân đã từng nói, từ quần chúng đến quần chúng, nhà các anh cao quý nhường nào sao lại không xứng cho người khác đánh giá?”
Khi cô nói câu này tiếng không hề nhỏ, cộng thêm tiếng đập mạnh cốc xuống bàn của Hướng Tử Anh ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy người đang hàn huyên đợi xe tới đón.
Ông Cừu thấy bầu không khí đôi bên như cặp gà sắp chọi nhau đến nơi, lập tức thấy đau đầu vội hòa giải: “Từ Anh, có phải là cậu uống nhiều rồi không vậy!”
Chú Kiều hơi nhíu mày, nhìn sang Hướng Tử Anh vẻ mặt lạnh nhạt, nghe giọng Tiểu Ninh nói chuyện, thằng nhóc này lại phô trương gia thế ư?
“Tiểu Ninh, có chuyện gì thế? Có ai ỷ thế ức hiếp người khác à?”
Hướng Tử Anh đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không ổn lắm, giống như Ninh Tú Phân đang cố ý chọc giận anh ta vậy.
Quả nhiên, ngay giây sau, Ninh Tú Phân liền tỏ vẻ oan ức đáng thương: “Xin lỗi, Cục trưởng Kiều, Cục trưởng Lý, ông Cừu, là do cháu không xứng hợp tác với đồng chí Hướng Tử Anh, đồng chí Hướng Tử Anh nói có anh ấy thì không có cháu, có cháu thì không có anh ấy, cháu làm đơn xin rời khỏi hạng mục, để anh ấy đảm nhận làm cố vấn.”
Hướng Tử Anh ngơ cả người: “Không phải … Tôi không hề …”
Nhưng Ninh Tú Phân nói xong đã đứng dậy cúi người chào mọi người, sau đó che mặt chạy ra khỏi nhà ăn.
Kỹ năng trà xanh tuy hèn mọn nhưng hữu hiệu!
A Hoàn cũng không nói gì cả chạy đuổi theo sau.
Chú Kiều thấy thế, lập ức đứng dậy, nói với thư ký của mình: “Mau, ngăn đồng chí Tiểu Ninh lại.”
Thư ký của ông ấy ngay tức khắc chạy theo ra bên ngoài.
Trợ lý Diệp đặt tách trà xuống, lập tức đứng dậy, mặt không biểu cảm nói với những người đang có mặt ——
“Bạn học Ninh là học sinh được nhà họ Ninh tài trợ, cũng là cố vấn trong nước duy nhất mà chúng tôi công nhận có thể tham dự từ đầu toàn bộ các hạng mục cải tạo bách hóa lần thứ mười, nếu cô ấy rời khỏi hạng mục, dựa theo hợp đồng, chúng tôi có thể từ chối những người khác can thiệp sâu vào hạng mục này.”
Nói xong, anh ấy quay người dứt khoát rời khỏi.
Anh ấy vừa đi khỏi, đoàn đội chính quyền Hồng Kông ào ào đứng dậy, không nói lời nào lập tức rời khỏi.
Chú Kiều với Cục trưởng Lý cùng nhíu mày, nhìn chằm chằm Hướng Tử Anh.
Giờ đây Hướng Tử Anh hiểu ra Ninh Tú Phân muốn làm cái gì rồi, người phụ nữ vô liêm sỉ xảo trá đó muốn ép anh ta rời đi!
Hướng Tử Anh chỉ cảm thấy một cục tức nghẹn trong cổ họng, nghiếm răng nghiến lợi ——
“Tôi chưa từng nói vậy …”