Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân nghe vậy thì cau mày lại.
Dự cảm của cô trở thành sự thật rồi.
Một người đã chết, cô không quan tâm đối phương là bạch nguyệt quang hay nốt chu sa của Vinh Cẩm Thiêm, cũng sẽ không truy cứu đến cùng, mặc dù trong lòng cô vẫn có chút buồn bực.
Nhưng mà cứ cố tìm tòi mấy việc không đâu ấy cũng chẳng có ích gì.
Cô đã sống hai đời người, cũng không đến nỗi nghĩ không thông, Vinh Cẩm Thiêm là người đàn ông của cô, cô cảm nhận rõ anh đối với cô rất tốt, yêu cô, như vậy là đủ rồi.
Đã là người đàn ông của cô thì ai cũng không cướp được, người đàn ông mà cần tranh giành với người phụ nữ khác thì cô cũng không thèm.
Vì vậy lúc Tần Hồng Tinh chạy đến trước mặt cô lảm nhảm không ngừng, cô cũng không nghĩ sẽ đi hỏi Vinh Cảnh Thiêm chuyện này.
Ai mà chưa từng có quá khứ chứ?
Nhưng mà…
Lúc A Hoàn nói đến các loại ân oán đằng sau sự việc của Diệp Thu, trong lòng cô lại có một dự cảm không lành.
Một nửa những rắc rối của cô là nhờ Vinh Cẩm Thiêm đẹp trai này.
Cô đã cố ý hỏi anh về chuyện của Diệp Thu, như muốn nhắc nhở anh, để anh giải quyết những rắc rối của mình.
Anh luôn có thói quen lặng lẽ giải quyết vấn đề.
Ninh Tú Phân thở dài, nắm tay anh ngẩng đầu hai mắt tròn xoe nhìn anh.
“Vinh Cẩm Thiêm, chúng ta là vợ chồng, em cũng không muốn hiểu rõ hết tất cả mọi việc trong quá khứ của anh, em trước giờ cũng không có hề có mong muốn kiểm soát anh.”
Cuộc sống bình yên của cô mới được nửa năm, lại đúng lúc bận nhất, cô không muốn bị làm phiền đâu trời ơi!
Ninh Tú Phân ngập ngừng, nhẹ nhàng hỏi: “Nhưng mà, anh có thể nói cho em biết sự vụ năm đó như thế nào không? Những việc ấy em nghe người khác nói, giữa hai ta cần thấu hiểu nhau nhé?”
Vinh Cẩm Thiêm được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ôm vào lòng, cơn tức giận hung bạo nóng nảy trong lòng anh đã lắng xuống không ít.
Anh cũng dần bình tĩnh lại, mệt mỏi đưa tay ôm cô vào lòng: “Anh xin lỗi, là anh gây ra đống phiền phức này, anh sẽ nghĩ cách giải quyết nó.”
Lúc đầu khi quyết định không giấu giếm cuộc hôn nhân này và đưa cô về thủ đô gặp ông và bạn bè, anh đã nghĩ tới việc sớm muộn gì nhà họ Hướng cũng sẽ đến tìm cô.
Vinh Cảnh Thiêm ngừng một chút, sau đó vẫn quyết định nói: “Nghỉ hè anh muốn đưa em về Thủ đô, bởi vì anh nhận được tin tức sớm nhất là hai tháng, chậm nhất là ba tháng, tình hình trong Thủ đô sẽ có sự thay đổi, ông già nhà họ Hướng đó không thể bao che cho người nhà họ Hướng được nữa.”
Anh lạnh lùng thì thầm: “Đến lúc đó… nếu bọn chúng dám giơ móng vuốt ra lần nữa, anh sẽ tiêu diệt luôn nhà họ Hướng!”
Hai năm nay, anh chạy đông chạy tây, làm “lao động tạm thời” là để không cần dựa dẫm vào ông già nhà mình nữa.
Ninh Tú Phân bây giờ mới hiểu tại sao lúc trước anh quyết định không giấu giếm cuộc hôn nhân với cô nữa.
“Nhưng mà, không ngờ rằng người của nhà họ Hướng tìm đến nhanh như vậy.” Đôi mắt lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm lóe lên ngọn lửa u ám.”
Có một hệ thống y tế nằm trong tay vây cánh của nhà họ Hướng, e rằng khi hai loại chất độc này được thử nghiệm sẽ khiến nhà họ Hướng chú ý.
Ninh Tú Phân dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, thở dài: “Chuyện này người tính không bằng trời tính, chúng ta cũng không thể làm gì được, em là vợ của anh, đương nhiên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
Khi cô quyết định làm vợ chồng thật sự với anh, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý phần nào… đi theo một người đàn ông lợi hại như anh thì chắc chắn sẽ gặp không ít rắc rối.
Nhưng mà được hưởng thụ lợi ích và nhan sắc của công tử Vinh thì vài ba thứ phiền phức này cũng không là gì cả.
Nói đến thì, kiếp trước cô Tra Mỹ Linh làm vị trí phu nhân lãnh đạo này chắc cũng không hề dễ dàng.
Ninh Tú Phân không khỏi âm thầm thở dài.
Vinh Cẩm Thiêm cau mày: “Hay là, em rút khỏi dự án này, trở về trường học, môi trường ở đó đơn giản, nhà họ Hướng sẽ không dễ ra tay.”
Anh biết cậu cả Hướng với cậu ba Hướng phát điên lên hậu quả sẽ như thế nào.
Nếu Ninh Tú Phân chỉ là học sinh, chỉ đi lại giữa khách sạn với trường học thì cuộc sống của cô sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Ninh Tú Phân sửng sốt, trầm mặc một lúc mới nói: “Nhưng em hiện tại không thể rút ra khỏi dự án được, anh biết mà, lần hợp tác này của nhà học Ninh với đại lục, em tham gia vào rất nhiều.”
“Nhưng mà anh không cách nào yên tâm để lão tam nhà họ Hướng đó cứ kè kè bên cạnh em được!” Vinh Cẩm Thiêm biết cô rất quan tâm đến công việc, chỉ có thể ôm lấy cô khuyên bảo.
Ninh Tú Phân do dự một chút: “Dự án vừa mới bước vào giai đoạn thi công thực tế, em vốn muốn bắt kịp hai tháng đầu tiên.”
“Đến tháng bảy tháng tám, bàn giao lại nội dung chính của dự án xong, nghỉ hè có thể cùng anh trở về Thủ đô, vì vậy thời gian này lịch trình làm việc và học tập của em rất dày đặc.”
Đôi mày thanh tú của Ninh Tú Phân nhíu lại.
Cô không biết ở kiếp trước dự án cải tạo Cửa hàng bách hóa số mười đã hoàn thiện đến mức nào.
Nhưng hiện tại trong dự án cải tạo Cửa hàng bách hóa số 10, nhóm đại lục và nhóm chính phủ Hồng Kông mới bắt đầu hợp tác với nhau, chưa có nhiều sự tin tưởng và kinh nghiệm hợp tác, còn thường xuyên xảy ra xung đột.
Cô được coi là cầu nối trao đổi giữa bọn họ, nếu quẳng gánh giữa đường, thì cô sẽ rất có lỗi với sự tín nhiệm của chú Kiều và mẹ cô.
Còn cả… Hmm cơ hội mà Ninh Bỉnh Vũ cho.
“Thiếu đi bất cứ ai trái đất vẫn sẽ quay, Ninh Tú Phân, trong lòng anh, sự an toàn của em quan trọng hơn mấy dự án này, anh đảm bảo, những dự án như vậy sau này vẫn còn.” Vinh Cẩm Thiêm xoa xoa lông mày, cảm thấy có chút bất lực.
Ninh Tú Phân vẫn không muốn từ bỏ công sức mình đã bỏ ra một cách dễ dàng như vậy: “A Hoàn ở bên cạnh em, em đảm bảo chỉ di chuyển giữa hai nơi là công trường và khách sạn, được không?”
Giọng nói lạnh lùng của Ninh Cẩm Thiêm không khỏi vang lên, anh siết chặt cánh tay cô: “Em có thể sáng suốt hơn được không?! Tuy không có bằng chứng nhưng hầu như có thể khẳng định, việc Đường Trân Trân bị ám sát, và cái chết của bố mẹ cô ta chính là do bọn họ làm, người chết cùng còn có hai đồng chí công an, em có biết bọn họ nguy hiểm đến mức nào không!”
Ninh Tú Phân cau đôi mày thanh tú lại, giãy dụa: “Vinh Cẩm Thiêm, anh đừng kích động như vậy, anh đang làm đau em đó!”
Vinh Cẩm Thiêm sửng sốt, buông tay ra, mệt mỏi xoa xoa lông mày: “Vợ à, anh không phải cố ý… em nghe anh một lần được không?”
Ninh Tú Phân giương mắt lên, bình tĩnh nhìn anh: “Đây là lần thứ hai anh mất bình tĩnh với em, trước nay anh chưa bao giờ cáu gắt, giờ anh mất bình tĩnh như thế là sao.”
Điều này hoàn toàn không giống tác phong của Thái Tuế.
Vinh Cẩm Thiêm nhắm mắt lại: “Ninh Tú Phân, là em nói, mỗi người có bí mật của mình, em không cần phải dò hỏi anh hết lần này tới lần khác, dù quá khứ có xảy ra chuyện gì thì nó cũng không ảnh hưởng gì cả, sự thật hiện tại chính là cậu ba Hướng là một người nguy hiểm, anh không thể để hắn ở bên cạnh em như vậy được.”
Ninh Tú Phân sửng sốt, muốn nói gì đó: “Em không có…”
“Được rồi, em muốn tiếp tục tham gia dự án thì em cứ làm, em trước giờ đều rất coi trọng sự nghiệp, anh không nên ảnh hưởng đến em.” Vĩnh Cẩm Thiên tựa hồ đã kìm nén lại cảm xúc của mình, bình tĩnh ngắt lời cô.”
Anh hít sâu một hơi: “Đây là rắc rối của anh, anh sẽ cố gắng nhanh chóng điều cậu ba Hướng bên cạnh em đi, anh ta là cố ý tiếp cận em, lúc đó anh không biết hắn trốn ở đâu, hiện tại biết rồi, anh cũng tiện sắp xếp.”
Ninh Tú Phân hỏi nhẹ: “Vinh Cẩm Thiêm…”
Anh ấy rất hiếm khi nói nhiều như vậy cùng một lúc.
Biểu cảm Vinh Cẩm Thiêm cũng không có gì khác lạ, chỉ bình tĩnh ôm lấy cô: “Được rồi, cứ như vậy đi, anh đi trước, lát nữa em còn phải tiếp lãnh đạo.”
Nói xong, anh quay người bước ra khỏi phòng.
Lão Từ ở của, nhìn thấy cô, chỉ có thể gật gật đầu xin lỗi, rồi đuổi theo Vinh Cẩm Thiêm ra cửa.
Ninh Tú Phân đứng ở cửa, A Hoàn nhìn thấy cô, cẩn thận nhỏ giọng nói: “Tiểu Ninh, đừng tức giận, đội trưởng quan tâm chị quá nên mới thất thố như vậy.”
Lần cuối cô thấy anh đội trưởng tức giận là khi anh ấy nhìn thấy thi thể của chị Diệp Thu trong phòng tang lễ.
Nhưng dù cô có mạnh mẽ đến đâu, cô cũng không thể nói được.
“Chị Diệp Thu chỉ coi anh của em như em trai! Ai thích một cậu bé 16, 17 tuổi chứ!” A Hoàn sử dụng tất cả tế bào não, cố gắng khuyên giải Tiểu Ninh.
Ninh Tú Phân “ừm” nhẹ một tiếng.
Từ kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái cô và anh cãi nhau rồi chia tay, đây là lần đầu anh giận cô sau một năm.
Nhưng so với sự không chút thương sót của anh vào lần cãi vã trước, ít nhất lần này anh đã cố gắng hết sức để kiên nhẫn và kiềm chế hơn.
“Chị hiểu, quan tâm ắt sẽ loạn, kế hoạch của anh ấy bị gián đoạn, bên phía chị lại làm anh ấy khó xử, thôi bỏ đi, chúng ta trở về phòng ăn trước đi, đừng để chú Kiều với bọn họ đợi lâu quá.
Ninh Tú Phân rũ xuống hàng mi đen dài, nhẹ giọng nói.
Cô rũ bỏ tâm trạng ngột ngạt, đổi sang biểu cảm tươi cười như thường ngày: “Được, đi thôi.”
A Hoàn đưa Ninh Tú Phân đi ra nhà vệ sinh, sau đó trở lại phòng tiếp khách.
Hướng Tử Anh nhìn cô ngồi xuống bên cạnh, khẽ mỉm cười: “Sao rồi, cãi nhau vì tôi sao?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!