Hướng Tử Anh nhìn thầy của mình một cái, gật đầu nhẹ nói: “Vâng, thưa thầy.”
Nói xong anh ta xuống tầng, không lên tham quan nữa.
Chuyến tham quan buổi sáng cũng gần xong, mọi người đi đi lại lại trong công trường cũng mệt rồi.
Đơn vị của chú Kiều sắp xếp mọi người dùng bữa ở nhà hàng Hòa Bình.
Ninh Tú Phân vừa ra khỏi công trường, cởi mũ xuống, xoa xoa cổ, nghe thấy một giọng nam vang lên.
“Tôi không phải cố ý chống đối cô, bạn học Ninh Tú Phân không để bụng chứ?”
Cô quay lại liền nhìn thấy Hướng Tử Anh đứng ở bên kia.
Ninh Tú Phân lịch sự gật đầu: “Mọi người đều muốn là vì muốn tốt cho dự án, tôi không để bụng.”
Hầu hết những người lần đầu nghe được ý tưởng của cô đều sẽ nghi ngờ đặt câu hỏi về ý tưởng của cô, Hướng Tử Anh cũng tính là không tệ rồi.
Đội chính quyền Hồng Kông lúc mới đến, còn không hề vì thân phận con gái nhà họ Ninh của cô mà khách sáo với cô nữa là.
Ninh nhị phu nhân với trợ lý Diệp lúc không để ý, họ còn chê bai và coi thường người phụ nữ đến từ đại lục như cô!
Sự mỉa mai mà cô nhận được nhiều như cơm bữa! Bây giờ thì đỡ hơn rồi?
Hướng Tử Anh cười cười: “Trưởng bộ phận vốn phụ trách dự án của Viện Thiết kế có việc khác, nên dự án này sẽ do tôi sẽ dẫn dắt mọi người tiếp tục hỗ trợ cô, sau này nếu cô có nhu cầu gì thì cứ nói với tôi.”
Nói xong, anh hơi đẩy gọng kính đen của mình, một lần nữa đưa tay về phía cô, mỉm cười đầy ẩn ý: “Chúng ta bắt tay được không? Dù sao thì anh tin rằng chúng ta sau này sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau.”
Ninh Tú Phân giơ tay ra bắt tay với anh, lịch sự nói: “Hoan nghênh, đồng chí Hướng Tử Anh, hợp tác vui vẻ.”
Đội chính quyền Hồng Kông chủ yếu là thiết kế, quản lý và đào tạo đoàn đội, vấn đề thi công cụ thể và kết nối với bên ngoài đều là do Viện Thiết kế thực hiện.
Tuy đồng chí Hướng… người phụ trách mới này vừa tới đã khiêu khích đủ kiểu, nhưng những vấn đề đưa ra đều là những vấn đề rất thực tế, không hề quá đáng.
Nhóm người lần lượt lên xe, một đường đi đến nhà hàng Hòa Bình, ngồi chia làm ba bàn trong nhà hàng.
Ninh Tú Phân vừa ngồi xuống, Hướng Tử Anh cũng ngồi xuống chỗ bên cạnh cô: “Cô không phiền nếu tôi ngồi đây chứ? Tôi không thân với người của đội chính phủ Hồng Kồng, cũng không biết nói tiếng Quảng, có vài chuyện muốn hỏi bạn học Ninh Tú Phân nữa?”
Bên phải Ninh Tú Phân là chú Kiều, bên trái vốn dĩ là A Hoàn, nhưng Hướng Tử Anh lại ngồi rồi, A Hoàn liền không thể ngồi đây được nữa.
Ninh Tú Phân chỉ có thể nhìn sang A Hoàn nói: “A Hoàn, hay là em sang bàn bên cạnh ngồi vậy?”
Hướng Tử Anh trước mặt một bàn các vị lãnh đạo nói có chuyện công muốn hỏi cô, lí do hợp lý như vậy, cô cũng không thể từ chối.
A Hoàn không vui nhìn Hướng Tử Anh một cái, nghe nói vừa này có người ở viện Thiết kế đặc biệt làm khó Tiểu Ninh, có vẻ như chính là tên mặt trắng không biết tên là gì này.
Người này tiến tới đây ngồi, không biết có phải lại muốn làm khó Tiểu Ninh không nữa.
Nhưng mà…
Hình như người này có chút quen mắt.
A Hoàn lại nhìn Hướng Tử Anh, trí nhớ của cô rất tốt, nên mỗi lần đều là cô quan sát mục tiêu sau tuyến phòng thủ của kẻ địch.
Nhưng mà thật kì lạ… trong ký ức của cô không hề có người này.
A Hoàn lắc lắc đầu, đi sang ngồi xuống bàn bên cạnh.
Cô nhớ ra mình có quen biết người này, nhưng mà hắn ta họ Hướng? Chả nhẽ… nhưng mà nhà họ Hướng làm gì có ai tên Hướng Tử Anh?
A Hoàn tìm cơ rời khỏi nhà hàng, ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
Trong nhà hàng, Cừu lão cũng nhìn Hướng Tử Anh một cái, có chút nghi ngại.
Xuất thân của Tử Anh tốt, trước giờ luôn kiêu ngạo về tài năng của mình.
Vừa nãy còn nhìn nha đầu Tiểu Ninh không thuận mắt, sao giờ lại hòa thuận như vậy, hay là nhịn đến hỏng cả não rồi?
Nếu mà lại nói lung tung nữa thì kiểu gì cũng lại đắc tội hết với mấy vị lạnh đão cho coi!
Cừu lão không vui nhìn anh ta, Hướng Tử Anh cho Cừu Lão một ánh mắt “thầy yên tâm”.
Tuy Cừu lão thấp tha thấp thỏm nhưng khó lắm Hướng Tử Anh mới ngồi yên, nghiêm túc ăn cơm, trao đổi ý kiến với Ninh Tú Phân, không hề có vẻ gây khó dễ như sáng nay.
Ninh Tú Phân cũng nhờ Hướng Tử Anh mà hiểu thêm không ít kiến thức về thiết kế kiến trúc trong nước, cô phát hiện người này cũng am hiểu khá nhiều thứ.
Hai người cũng khá nhanh chóng trở nên quen thuộc hơn.
Mọi người đã ăn gần xong, Ninh Tú Phân thấy vậy đang đi ra nhà vệ sinh, vừa đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng của Hướng Tử Anh…
“Tiểu Ninh, cô đi nhà vệ sinh phải không?”
Ninh Tú Phần nhìn anh ta cũng đi ra ngoài, không khỏi đùa: “Sao vậy, anh cũng đi nhà vệ sinh à, thật trùng hợp.”
Hành lang có chút hẹp, có một nhân viên phục vụ bê một bát súp nóng hổi đi đến, không cẩn thận đụng phải Ninh Tú Phân từ phía sau: “A…cẩn thận.”
Ninh Tú Phân vội vàng né ra, Hướng Tử Anh đưa tay đỡ lấy cánh tay cô, kéo cô tránh khỏi người phục vụ cùng bát súp nóng bị đổ ra.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Người phục vụ vội vàng nói.
Ninh Tú Phân đỡ cánh tay của Hướng Tử Anh, lắc lắc đầu, nhìn nước súp bị đổ ra dưới sàn, hơi hơi chau mày nói: “Tôi không sao, lần sau cẩn thận một chút.”
Cái này nếu mà bị đổ vào, thì thật sự là bỏng đến mức bay một lớp da mất.
Lúc nói chuyện, cô đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình, ngẩng đầu lên liền thấy một bóng người cao to lạnh lùng đang đứng ở bên cạnh cánh cửa phòng ăn Vip.
Ninh Tú Phân sửng sốt, cười gọi anh: “Vinh Cẩm Thiêm, sao anh lại đến đây?”
Anh gần đây rõ ràng là rất bận mà.
Vinh Cẩm Thiêm lại không nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng rơi vào người Hướng Tử Anh: “Anh thật là có dũng khí.”
Hướng Tử Anh lơ đãng nhướng mày nhìn anh: “đội trưởng Vinh, đã lâu không gặp, A Hoàn không nhận ra tôi, nhưng cậu vừa nhìn đã nhận ra tôi, thật là hiếm thấy, nhớ tôi như vậy sao?”
Ninh Tú Phận đột nhiên cảm thấy không khí này có chút kì lạ, hai người này quen biết nhau?!
Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên vươn tay kéo Ninh Tú Phân về phía sau, lạnh lùng nhìn Hướng Tử Anh: “Anh còn dám thử lại gần cô ấy xem?”
Tay của Ninh Tú Phân vẫn còn đặt trên cánh tay của Hướng Tử Anh, cô vô thức dùng đầu ngón tay cào xước hai vết máu trên cánh tay của Hướng Tử Anh.
Cô giật mình, có chút không rõ muốn ngó đầu ra nhìn một cái: “Anh…”
Hướng Tử Anh lại cười với Ninh Tú Phân một cái: “Không sao, bị thương một chút mà thôi, tôi đi ra nhà vệ sinh trước, hai người cứ nói chuyện đi.”
Nói xong, anh ta đi mất.
Sắc mặt Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng, đột nhiên nắm lấy Ninh Tú Phân đi vào phòng ăn, vẻ mặt nghiêm túc: “Em làm sao lại ở cùng cậu ba Hướng?”
Ninh Tú Phân bối rối, đôi mày thanh tú cau chặt: “Cậu hai, cậu ba nhà họ Hướng gì chứ… Ý anh là là Hướng Tử Anh? Nhà họ Hướng vì Diệp Thu mà có ác cảm với anh ư?”
Cô chợt nhớ tới lời A Hoàn đã nói về nhà họ Hướng ở Thủ đô.
Vinh Cẩm Thiêm nghe đến cái tên Diệp Thu, hai mắt lạnh tanh, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ dặn dò…
“Những chuyện khác không quan trọng, em chỉ cần nhớ cậu ba Hướng là một con rắn độc, không được tiếp xúc với anh ta, anh ta sẽ lợi dụng em để báo thù anh, vì vậy sau này A Hoàn sẽ ở bên cạnh em không rời nửa bước.”