“Chịu thôi, ai ngờ lại có biến đổi lớn như vậy, người của phái cải cách lên nắm quyền, nếu không thì cha con nhà họ Vinh không thể nào ngóc đầu lên được, bây giờ lại thành ra nhà chúng ta yếu thế hơn, họ Vinh lại hưng thịnh trở lại.”
“Hừ… nghe nói hắn đã kết hôn?” Người đàn ông cao lớn đột nhiên nhớ ra điều gì.
Người khác nói: “Hắn tìm được một cọng rơm cứu mạng ở nông thôn, nghe người của chúng ta nói, cô ta đã bảo vệ hắn mấy lần. Tần Hồng Tinh nói hắn coi trọng cô gái đó, nhưng đến khi Vinh Cẩm Thiêm có cơ hội lật ngược tình thế, người phụ nữ đó đã mất tăm.”
Người đàn ông cao lớn nheo mắt lại: “Hừ, cái gì mà Thái Tuế chứ, chẳng phải cũng chỉ là tên rác rưởi sao, chơi xong rồi thì vứt.”
Anh ta ngừng một chút, đột nhiên nghiêng đầu: “Khoan đã… tôi nhớ trong tài liệu nói rằng, cô gái trí thức đó đã đỗ đại học Thượng Hải rồi phải không?”
Hiện tại Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên xuất hiện ở Thượng Hải, có liên quan gì đến người phụ nữ đó không?
Người kia hiểu ý: “Anh nói là… Vinh Cẩm Thiêm luôn bí mật theo dõi cô gái trí thức đó, chứ không phải như chúng ta thấy trước đây là hoàn toàn không quan tâm?”
Người đàn ông cao lớn lạnh lùng nói: “Nghĩ kỹ lại thì, họ Vinh ra tay tàn nhẫn, nhưng những năm qua đám người trong đội của hắn đều trung thành tuyệt đối với hắn, chúng ta cài người vào cũng không trụ nổi, chẳng phải vì hắn biết cách thu phục lòng người sao?”
Người phía sau ngừng một chút: “Lợi dụng một người phụ nữ rồi vứt bỏ, quả thực không giống phong cách của hắn.”
Vì vậy, càng giống như Vinh Cẩm Thiêm đã che giấu tình trạng thực sự của cuộc hôn nhân, để tránh bọn họ động vào cô gái trí thức đó, hoặc lợi dụng cô ta để chống lại hắn!
Nghĩ thông suốt điều này, người đàn ông cao lớn từ từ cười, đôi mắt cong lên nguy hiểm: “Thú vị, tôi đột nhiên muốn xem người phụ nữ của Thái Tuế như thế nào.”
Người đàn ông khác không tán đồng: “Một cô gái nông thôn có gì đáng xem, nếu anh muốn động vào cô ta, bảo người làm là được rồi.”
Người đàn ông cao lớn uể oải châm một điếu thuốc: “Tôi chỉ tò mò, người phụ nữ thế nào có thể khiến Vinh Thái Tuế muốn chơi mà không muốn bỏ, trước đây hắn ta mặt trắng mi dài, ở đại viện thì kiêu ngạo như vậy, ngay cả Tiểu Ngũ cũng nhất quyết không lấy ai ngoài hắn, hắn thì lại ngạo mạn.”
Người đàn ông khác cười khẩy: “Anh vẫn còn để bụng chuyện Diệp Thu và hắn từng có quan hệ à? Diệp Thu đã chết bao nhiêu năm rồi, phụ nữ cạnh anh cũng thay đổi mấy người rồi.”
Người đàn ông cao lớn lạnh lùng nói: “Diệp Thu và Tiểu Tứ nhà chúng ta không thể chết vô ích, nhà họ Diệp có thể không để ý mà bỏ qua hắn, nhưng tôi thì không thể!”
Thù với Vinh Cẩm Thiêm không chỉ vì cái chết của em trai, mà còn vì mối thù cướp vợ!
Người đàn ông khác cũng châm một điếu thuốc: “Giờ đã khác trước, anh làm việc cẩn thận chút, bây giờ vị trí của bố chúng ta ở cơ quan rất khó xử, tiếng tăm lớn nhưng lại là hư danh, không bằng Vinh lão cẩu nắm thực quyền.”
Anh ta ngừng một chút: “Gần đây người của chúng ta lại bị hãm hại một đợt, hai chú bác đã vào tù, một số nơi quan trọng cũng không thể chen chân vào được.”
Người đàn ông cao lớn thở ra một vòng khói, ánh mắt lạnh lẽo: “Đó là Vinh Cẩm Thiêm đang thị uy.”
Năm đó không biết vì sao Vinh Cẩm Thiêm phát điên, khiến chúng ta tổn thất nặng nề!
Người đàn ông khác nói: “Gần đây Hà Tô rất yên tĩnh, luôn cố gắng cứu Vinh Hướng Đông, không có thông tin gì cả.”
Người đàn ông cao lớn cười khẩy: “Bà ta chỉ là một con hồ ly già, còn phải dựa vào Vinh lão cẩu để hưởng phú quý, dù có tiết lộ tin tức cho chúng ta cũng chhir qua loa đại khái, làm việc không rõ ràng, không để ai nắm được điểm yếu của bà ta.”
Nếu không, tôi đã lấy chuyện của Hà Tô để làm bẽ mặt nhà họ Vinh rồi.
Người đàn ông khác cũng cười khẩy: “Có mẹ kế thì có cha dượng, đó là cơ hội của chúng ta. Nếu anh muốn đi Thượng Hải, tôi sẽ đặt vé máy bay cho anh, nhưng nhớ làm sạch sẽ chút.”
Người đàn ông cao lớn cười gằn, ánh mắt âm u: “Yên tâm.”
…
Sau khi Ninh Tú Phân được chú Kiều bổ nhiệm làm “cố vấn dự án”, Ninh Bỉnh Vũ dường như không ưa cô.
Hằng ngày, anh ta đều lạnh mặt bảo trợ lý Diệp mang đến một đống tài liệu quản lý kinh doanh, còn phải kiểm tra ba ngày một lần.
Anh ta còn yêu cầu trong hai tháng cô phải đọc hiểu các tác phẩm kinh doanh quản lý cơ bản bằng tiếng Anh gốc.
Nếu không thì đừng nghĩ đến việc anh ta sẽ dẫn cô tham gia vào dự án cải tạo hiện trường của tòa nhà và các hoạt động đào tạo liên quan khác.
Ninh Tú Phân suy nghĩ một lúc cũng đồng ý, cô lại trở thành “học sinh ôn thi đại học” bắt đầu huấn luyện đặc biệt, còn phải cân bằng việc học và cửa hàng của mình.
Mỗi ngày cô chỉ ngủ chưa đến sáu tiếng.
Khách sạn Cẩm Giang có thêm một phòng cho Ninh Tú Phân.
Bà hai Ninh cầm một bát canh bước vào, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Ninh Tú Phân, đau lòng trừng mắt với Ninh Bỉnh Vũ:
“Con từ nhỏ đã nói tiếng Anh, học tiếng Anh, trung học đã vào trường Harrow ở Anh, Ninh Ninh không giống con, con đừng cố tình làm khó em gái.”
Ninh Bỉnh Vũ vừa chỉ huy người dọn hành lý, vừa thờ ơ nói:
“Mẹ, nếu cô ấy không muốn thì thôi, cố vấn có nhiều loại, cố vấn danh nghĩa cũng được thôi, lần này con về Hồng Kông, có thể cho cô ấy đủ các loại danh thiếp với chức danh ảo, có muốn không?”
Ninh Tú Phân uống canh măng gà đen mà bà hai Ninh đã nấu, lạnh lùng nhìn Ninh Bỉnh Vũ: “Mẹ, đừng bận tâm đến anh ấy, chỉ cần đây là đất của đại lục, anh ấy đừng nghĩ có thể gạt con ra!”
Hiện tại để có thể học tập thêm được nhiều điều, cô nhường Ninh Bỉnh Vũ ba phần.
Nếu thực sự bị ép quá, cô sẽ tìm chú Kiều để tố cáo, cho anh ta một bài học!
Bà hai Ninh nhìn chằm chằm vào cô, không dám tin hỏi nhỏ: “Ninh Ninh, vừa rồi con gọi mẹ là gì?”
Không phải bà nghe lầm chứ?
Ninh Tú Phân ngẩn người, mới nhận ra mình vừa buột miệng gọi một tiếng “Mẹ”.
Cô lập tức cứng đờ, cúi đầu xuống ngượng nghịu uống canh.
Ninh Bỉnh Vũ thấy vậy, thản nhiên liếc trợ lý Diệp, sau đó bước ra khỏi phòng.
Trợ lý Diệp lập tức bảo các trợ lý khác dừng việc dọn dẹp, rời khỏi phòng.
Trong phòng, bà hai Ninh kìm chế xúc động, ngồi xuống, nắm tay Ninh Tú Phân, nén nước mắt nói: “Không sao, không sao, không gọi cũng được, mẹ… mẹ đã rất vui rồi, chúng ta uống canh, uống canh.”
Ít nhất Ninh Tú Phân vừa rồi đã buột miệng gọi bà là mẹ, bà đã rất vui, rất vui!
Ít nhất cô con gái nhỏ của bà đã bắt đầu chấp nhận bà dần dần!
Ninh Tú Phân nhìn bà hai Ninh quay đầu đi cố nén nước mắt, miễn cưỡng cười với cô, lòng cô mềm nhũn, cảm giác chua xót lan tỏa.
Người mẹ này quan tâm đến niềm vui, nỗi buồn của mình, khác hẳn với Ninh Cẩm Vân…
Cô thử tập luyện trong lòng trước, rồi vẫn do dự mở miệng: “Mẹ…”
Bà hai Ninh hoàn toàn ngây ra, đột nhiên nhắm mắt, vừa rơi nước mắt vừa ôm chặt cô, nghẹn ngào kêu: “Ừ— con gái ngoan! Con gái ngoan của mẹ…”
Cuối cùng bà đã thực sự tìm lại được con gái nhỏ của mình, tìm lại cả trái tim bà!
Ninh Tú Phân cảm thấy bà ôm chặt mình như một đứa bé, cũng không kìm được mắt đỏ hoe, dụi mặt vào lòng bà, nhẹ nhàng gọi—
Mẹ…
Mẹ…
Mẹ không bỏ con… con có mẹ ruột rồi…
…
Ngoài cửa, Ninh Bỉnh Vũ châm một điếu thuốc, vẻ mặt có chút phức tạp.
Cô em gái xá xíu này giỏi làm nũng, khiến anh ta cảm thấy có chút hổ thẹn.
Thôi, nếu cô em gái xá xíu này có thể làm mẹ vui, thì…
Anh ta miễn cưỡng chấp nhận cô là người nhà họ Ninh.