Ánh mắt Ninh Tú Phân lạnh lùng.
Nếu là cô của kiếp trước, có lẽ không thể suy nghĩ thấu đáo như vậy.
Nhưng kiếp này cô đã gặp phải quá nhiều chuyện khiến cô bất giác càng trở nên thận trọng hơn.
Cô vừa chính thức liên lạc với nhà họ Ninh thì bên phía anh cả đã xảy ra chuyện, hơn nữa loại thuốc đó còn được nhập khẩu từ Hồng Kông, cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Vinh Cẩm Thiêm trầm ngâm giây lát, sau đó anh cầm lấy cây nến đã tàn một nửa kia từ trong tay của Ninh Bỉnh Vũ rồi xoay nhẹ cổ tay, lấy ra con dao găm trong ống tay áo chia cây nến ra làm hai.
Tiếp đến anh đưa một nửa còn lại cho Ninh Bỉnh Vũ: “Chuyện này liên quan đến người trong nội bộ chúng tôi, tôi cần phải lưu lại một phần làm bằng chứng, phần còn lại phiền Ninh thiếu gia mang đi điều tra.”
Ninh Bỉnh Vũ nhẹ nhàng đẩy kính lên rồi cầm lấy: “Được.”
Việc Vinh Cẩm Thiêm nhúng tay vào chuyện này cũng cần báo cáo.
Vậy thì sẽ thích hợp nếu anh ta tận dụng tình thế, khiến cho “vị khách” trong đại lục này nợ bản thân một ân tình.
Những chuyện như làm ăn vẫn cần phải anh nợ tôi một ân tình, tôi trả anh một ân tình, có qua có lại mới có thể cùng nhau phát tài, hợp tác vui vẻ.
Ninh Tú Phân không đợi được nữa, cô bước vào phòng bệnh xem xét tình hình của Ninh Vệ Hoàn.
Ninh Vệ Hoàn ngạc nhiên nhìn Ninh Tú Phân đi vào: “Đã muộn như này rồi, sao Tiểu Muội lại tới đây?”
Ninh Tú Phân nhìn đôi mắt xanh lục cùng kim tiêm trên mu bàn tay anh ấy, cô đau khổ rồi tự trách: “Xin lỗi anh cả, đáng lẽ em phải đến đây ngay sau khi nhận được tin tức.”
Ninh Vệ Hoàn cười, anh ấy muốn xoa đầu cô nhưng rồi lại thu tay về sau khi nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm đi vào.
Anh ấy chỉ nhẹ nhàng cười: “Anh không sao, không cần phải lo lắng.”
Ninh Tú Phân chủ động nắm lấy bàn tay không có kim tiêm của anh ấy: “Anh cả, anh muốn ăn gì không, có đói không? Em đi nấu cháo cho anh nhé?”
Vinh Cẩm Thiêm đứng sau lưng cô, thấy cô nắm chặt tay Ninh Vệ Hoàn thế này, anh khẽ nhếch môi.
Đến anh cũng không nhận được đãi ngộ tốt như thế, con thỏ tinh hay xù lông này còn muốn đi nấu cháo cho anh ấy lúc nửa đêm sao?
Ninh Vệ Hoàn không đành lòng để Ninh Tú Phân chạy khắp nơi như vậy, anh ấy kéo lấy tay cô rồi lắc đầu: “Anh không đói, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi học, anh không sao, sáng mai có thể xuất viện rồi.”
A Hoàn khẽ nói: “Cái đó… bác sĩ bảo anh sáng mai có thể sẽ tỉnh lại, nhưng anh tỉnh lại quá sớm, bác sĩ đề nghị nên để anh ở bệnh viện quan sát thêm một tuần, dù sao cũng chưa xác định được loại thuốc anh trúng phải có để lại di chứng gì không!”
Ninh Tú Phân quay ngoắt sang nhìn chằm chằm vào Ninh Vệ Hoàn rồi nghiêm túc nói: “Anh cả, anh phải ngoan ngoãn nằm viện bảy ngày, bên phía đơn vị các anh, em sẽ đích thân xin nghỉ giúp anh!”
Ninh Vệ Hoàn không nghĩ vậy: “Anh đâu có yếu đuối như vậy, năm đó…”
Nhìn đôi mắt đen láy tràn đầy lo lắng của Ninh Tú Phân, anh ấy suýt nữa lỡ miệng nhắc đến chuyện năm đó anh đã từng nhập viện suốt ba tháng chỉ để thử nghiệm EOD, anh ấy vội vàng nuốt những lời định nói xuống.
“Em không quan tâm năm đó sức khoẻ anh tốt ra sao, mạnh mẽ đến đâu, anh ngoan ngoãn nằm viện cho em, nếu không em sẽ không ngần ngại xin trường học cho nghỉ bảy ngày đến chăm sóc anh!” Ninh Tú Phân kiên quyết không chú ý tới biểu cảm trên mặt anh ấy.
Ninh Bỉnh Vũ đứng một bên nhìn, anh ta khẽ cau mày.
Thì ra cô em gái thịt lợn nướng này cũng có một mặt như vậy.
Hừ…
Ninh Vệ Hoàn hết cách, anh ấy chỉ có thể gật đầu: “Được, đừng trì hoãn việc học của em, anh nằm viện là được chứ gì.”
Ninh Tú Phân nhìn A Hoàn đang đứng một bên rồi chân thành hỏi: “A Hoàn, anh trai chị phải nằm viện bảy ngày, có thể phiền em giúp chị đưa thức ăn cho anh ấy không? Chúng ta có thể bàn đến chuyện tiền lương, chị cũng có thể trả em phí chăm sóc!”
Cô nhờ A Hoàn làm vệ sĩ thì đương nhiên phải trả lương cho cô ấy.
Đột nhiên bị gọi khiến A Hoàn hơi ngơ ngác, cô ấy theo bản năng nói: “Hả? Việc này có ổn không?”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn cô ấy: “Bảo em đưa thì cứ đưa đi!”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo đầy áp bức của Vinh Cẩm Thiêm, A Hoàn chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Anh trai đội trưởng đang nắm giữ “bí mật” của cô ấy, cô ấy chỉ mong anh ấy có thể giữ bí mật về việc đổ vỏ này.
Thấy A Hoàn đã đồng ý, Ninh Tú Phân cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Có điều Ninh Vệ Hoàn vẫn luôn ngước mắt lên nhìn chăm chú vào A Hoàn, sau đó anh ấy đột nhiên cúi xuống, vành tai bỗng chợt đỏ lên.
…
Sau khi giải quyết gần xong mọi việc, Vinh Cẩm Thiêm mới lái xe jeep đưa cô về trường.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bộ dạng thất thần của cô rồi đưa chai nước cho cô: “Không cần lo lắng, Ninh Vệ Hoàn sẽ không sao.”
Ninh Tú Phân thu lại suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: “Ừm, anh đi tắm trước đi.”
Đợi sau khi Đường Trân Trân bị thẩm vấn, có lẽ cô sẽ biết rốt cuộc là kẻ nào đứng sau, bọn chúng đang nhằm vào anh cả hay là nhằm vào cô.
“Hôm nay đã nói chuyện với nhà họ Ninh rồi, em thấy thế nào?” Vinh Cẩm Thiêm thấy tâm trạng cô có chút chán nản, anh dứt khoát vừa lấy khăn tắm vừa chuyển chủ đề.
Ninh Tú Phân chuyển sự chú ý, cô do dự lấy miếng ngọc bội hình quả ớt từ trong túi áo ra.
“Bà ấy… dặn em phải bảo quản thật tốt miếng ngọc bội hình quả ớt này coi như là một trong những của hồi môn chuẩn bị cho em, nếu như em không muốn nó thì đợi khi về Hồng Kông rồi nói, trước lúc đó thì cho dù ai hỏi em cũng không được đưa cho người khác.”
Vinh Cẩm Thiêm nghe vậy, mỉm cười: “Xem ra thì ít nhất vẫn còn bà hai Ninh đối xử thật lòng với em.”
Ninh Tú Phân nhớ đến cái ôm ấm áp của bà ấy, cô có hơi gượng gạo nhưng khoé môi vẫn nhếch lên mang theo ý cười: “Ừm! Em không phải đứa trẻ bị bỏ rơi!”
Chỉ riêng điểm này đã khiến cô có ấn tượng tốt với bà hai Ninh!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn chăm chú vào khuôn mặt tròn trịa đang cười một cách dịu dàng kia, đôi mắt thanh lãnh chợt nheo lại, anh đột nhiên cúi đầu bế cô vào trong phòng tắm.
“Anh… anh làm gì vậy…” Ninh Tú Phân vô thức ôm chặt lấy cổ anh, hai chân kẹp chặt vào vòng eo thon gọn của anh.
Vinh Cẩm Thiêm thầm thì bên tai cô: “Vui rồi thì tốt, anh đã vất vả vì em cả đêm, không phải em nên thưởng cho anh sao?”
Ninh Tú Phân nhìn anh cởi cúc áo để lộ ra bộ ngực đang phập phồng, vành tai bắt đầu đỏ lên, cô ngượng ngùng từ chối: “Không …không được… muộn quá rồi, ngày mai em còn phải đi học, không thể làm… ưm…”
Vinh Cẩm Thiêm cau mày: “Em nói gì vậy, anh chỉ muốn nhờ em giúp anh tắm rửa mà thôi.”
Ninh Tú Phân sửng sốt, bộ dạng của anh giống như đang thèm khát cơ thể của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời trở nên đỏ ửng, cô đánh vào vai anh mấy cái: “Anh là đồ khốn nạn!”
Vinh Cẩm Thiêm tránh né, anh bế cô vào phòng tắm rồi cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ xinh của cô: “Ừm, anh là đồ khốn nạn!”
Điều khiến Ninh Tú Phân bất ngờ là dù trong phòng tắm cô suýt nữa thì châm lửa, nhưng cả buổi tối hôm đó anh không động vào cô, chỉ ngoãn ngoãn ôm cô ngủ suốt đêm.
Cô không biết nên cảm thấy hối hận hay cảm động khi Vinh Cẩm Thiêm thật sự có ý chí mạnh mẽ, nói được làm được.
…
Khi Ninh Bỉnh Vũ lái xe về khách sạn thì đã là quá nửa đêm.
Tony vẫn chưa ngủ, thấy anh ta trở về nhanh tay giúp anh ta cởi áo khoác: “Tiểu thư Annie vẫn đang đợi ngài trong phòng.”
Ninh Bỉnh Vũ khẽ cau mày: “Lát nữa tôi sẽ đến xem cô ấy.”
Tuy trước đó anh ta đã nói sẽ đến phòng cô ta, nhưng không ngờ cô ta lại thức muộn như vậy.
Nói xong anh ta lấy cây nến từ trong túi áo ra đưa cho Tony: “Điều tra nguồn gốc của lô hàng này, xác định xem đã đưa cho ai.”
Nếu như nói trợ lý Diệp là người hỗ trợ phụ trách việc kinh doanh của Ninh Bỉnh Vũ ngoài ánh sáng, thì Tony là tay sai thân cận phụ trách một số công việc đặc biệt của Ninh Bỉnh Vũ trong bóng tối.
Tony nhận lấy món đồ rồi cúi đầu ngửi, anh ta cau mày: “Đây là loại sản phẩm cao cấp mà CIA chuyên cung cấp cho nữ điệp viên để dụ người trước đây, thứ này không quá phổ biến ở Hồng Kông, sao lại có thể lưu hành trong đại lục?”
Những ngón tay thon dài của Ninh Bỉnh Vũ tuỳ ý nới lỏng cà vạt, anh ta bình tĩnh nói.
“Việc nhập khẩu món đồ này chắc chắn không bình thường. Trong quá trình thông qua kiểm tra của hải quan nhất định đã được cải trang thành những hàng hoá thông thường, sau khi liên lạc với chính quyền Hồng Kông, hãy tra xem ai đang đứng đầu việc lưu hành số thuốc này.”
Tony không hỏi nhiều, anh ta gật đầu: “Vâng, thiếu gia.”
Ninh Bỉnh Vũ mệt mỏi cau mày: “Cậu đi ngủ trước đi, đưa chìa khoá cho tôi là được.”
Tony gật đầu, anh ta đưa chìa khoá cho Ninh Bỉnh Vũ sau đó quay người rời đi.
Ninh Bỉnh Vũ thay dép của khách sạn vào rồi quay người nhìn chằm chằm vào phòng của Tra Mỹ Linh bên cạnh.
Không lâu sau, Tra Mỹ Linh mở cửa cùng với mùi nước hoa nồng nặc.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi mỉm cười một cách quyến rũ, không hề oán giận nói: “Anh A Vũ, anh làm gì mà đưa Tiểu Muội đến tận bây giờ mới về, em gọi đồ ăn nhẹ cho anh nhé?”
Ninh Bỉnh Vũ cười một cách dịu dàng, anh ta giơ tay vuốt ve mái tóc xoăn của cô ta: “Bên phía Ninh Tú Phân xảy ra chút chuyện nên mới về muộn như vậy, để em đợi lâu rồi.”
Tra Mỹ Linh dựa vào lòng anh ta, sau khi anh ta vào trong, cô ta đột nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ninh Bỉnh Vũ kể lại ngắn gọn những chuyện xảy ra ở bệnh viện.
Tra Mỹ Linh dừng lại, đôi mắt xinh đẹp bỗng trở nên lạnh lùng, cô ta quay người lại rồi bưng một bát chè tới.
“Chút chuyện nhỏ giữa nam nữ như này, chắc hẳn đã kinh động đến cấp trên của đội trưởng Vinh, chẳng lẽ anh ta có mưu tính cá nhân gì sao?”