Ninh Bỉnh Vũ lái xe đi, mặt không biểu cảm nói: “Tôi không biết đường!”
Ninh Tú Phân không ngần ngại nói: “Vậy xuống xe! Đổi cho Vinh Cẩm Thiêm lái!”
Ninh Bỉnh Vũ không thể tin được nhìn cô: “Cô nói cái gì, xe này là do tôi thuê đấy!”
Bây giờ đại lục không cho phép sở hữu ô tô cũng không có xe taxi, những người chạy xe trên đường được gọi là “xe xí nghiệp”.
Sau khi bọn họ đến đã đặc biệt xin thuê hai chiếc xe điện của cơ quan liên đới với giá cao, nhưng quá trình phê duyệt vô cùng phiền phức.
Bây giờ con nhóc này lại muốn đuổi anh ta đi? Làm sao anh ta có thể quay về khách sạn lúc nửa đêm?!
Ninh Tú Phân mất kiên nhẫn: “Anh đang nói nhảm gì vậy, chẳng phải anh bảo không biết đường sao!”
Anh ta lắm lời như một ông già vậy, không phải không muốn chở cô đi đấy chứ?
Nếu như không phải bây giờ không có xe taxi, cô còn lâu mới thèm mượn xe anh ta.
Khuôn mặt Ninh Bỉnh Vũ tối sầm lại, cả đời này chưa có ai dám cầu xin anh ta một cách buồn cười như vậy!
Khi còn mười mấy tuổi đầu, cảm xúc của anh ta đã viết hết lên mặt, huống chi là hiện tại, nhưng con nhóc chết tiệt này đúng là đáng báo động!
Lúc đầu mẹ đã làm gì với đứa con út này để nó khắc chế anh ta như vậy? Thậm chí còn không bằng miếng thịt lợn nướng cháy khét lẹt.
Thật sự muốn ném con nhóc chết tiệt này vào thùng xi măng, đưa cô ta đi cải tạo cho bõ tức!
Nhưng anh ta không đánh nổi tên ngồi sau lưng, còn có mẹ trong khách sạn, điều này khiến anh ta không cách nào trừng trị con nhóc mới đầu thai làm người này.
Bản thân anh ta bị chọc tức đến mức tê tâm liệt phế, thật sự muốn đi đầu thai ngay lập tức!
Rốt cuộc thì Vinh Cẩm Thiêm cũng lên tiếng, anh hoà giải giữa hai bên rồi nhàn nhạt nói: “Để anh ta lái đi, anh chỉ đường.”
Ninh Tú Phân và Ninh Bỉnh Vũ đồng thời quay mặt đi rồi khịt mũi: “Hừ!”
Vinh Cẩm Thiêm khoanh tay lại, sau đó nhìn bóng lưng hai người, anh chợt nghĩ đến cô nhóc nào đó từng suýt lìa đầu vì khiến anh tức đến mức nổ huyết quản.
Anh lại suy nghĩ làm thế nào để nói cho Ninh Tú Phân biết cô nhóc này đã ngủ cùng với anh trai cô.
Anh xoa xoa ấn đường.
Chậc, anh em cái gì chứ, kiếp trước nhất định là kẻ thù của nhau.
…
Trong phòng bệnh.
Bác sĩ dẫn theo y tá bước vào thay túi truyền dịch, sau đó đánh thức A Hoàn đang ngủ một bên dậy.
Cô ấy nhìn Ninh Vệ Hoàn đang yên lặng nằm trên giường truyền nước rồi hỏi bác sĩ: “Anh ấy thế nào rồi bác sĩ.”
Bác sĩ vừa viết gì đó vào sổ vừa giải thích: “Sau khi truyền nước thì không còn vấn đề gì nữa, vừa nãy tôi đã tiêm thuốc an thần, sáng mai người bệnh sẽ tỉnh lại.”
A Hoàn có chút lo lắng: “Anh ấy bị trúng những loại thuốc như vậy, liệu có để lại di chứng gì không?”
Bác sĩ lắc đầu: “Những loại thuốc đó không có ở trong đại lục, hơn nữa thân thể người bệnh không chỉ trúng một loại thuốc, nhưng chúng tôi không thể tra ra đó là loại thuốc gì.”
A Hoàn cau mày: “Không thể tra ra sao?”
Bác sĩ tiếp tục nói: “Những loại thuốc này chuyển hoá rất nhanh, thời gian phân rã vô cùng ngắn, chỉ cần sau vài tiếng thì không thể tra ra nữa, nhưng vẫn như lời tôi vừa nói, người bệnh sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều.”
Sắc mặt của A Hoàn trầm xuống, thật là chuyên nghiệp, đây giống như tiêu huỷ chứng cứ?
Bác sĩ nhìn chứng minh thư của hai người cũng tự biết không nên tò mò gì nhiều, ông ấy chỉ hỏi một câu: “Còn có vấn đề nào khác không?”
Thấy bác sĩ muốn rời đi, A Hoàn đột nhiên nhớ đến gì đó, cô nhỏ giọng hỏi mấy câu.
Bác sĩ có hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy một lúc, sau đó vị bác sĩ này dẫn cô ấy sang một căn phòng điều trị khác gần đó rồi kê đơn thuốc cho cô ấy.
Bác sĩ dặn dò: “Đi lấy thuốc đi, tuy nhiên không có gì bảo đảm là sẽ không mang thai, cô vẫn nên cẩn thận trước kỳ kinh nguyệt của tháng sau, nếu như phát hiện có gì không ổn thì nên đến bệnh viện kiểm tra sớm.”
A Hoàn nghe đến đau lòng, nhưng cô ấy vẫn gật đầu rồi đi thanh toán.
Đợi cô ấy lấy thuốc xong quay về phòng bệnh thì bất ngờ bắt gặp một đôi mắt đen láy.
A Hoàn kinh ngạc: “Anh… sao anh đã tỉnh lại rồi?”
Mới có hai đến ba tiếng mà Ninh Vệ Hoàn đã tỉnh lại, không phải bác sĩ nói đã tiêm thuốc an thần cho anh ấy, ngày mai anh ấy mới tỉnh lại sao?
Ninh Vệ Hoàn khẽ cau mày nhìn cô ấy, giọng nói khàn khàn: “Cậu là…”
A Hoàn cười hai tiếng: “Là người Ninh Tú Phân cử đến, tôi… là người đã cứu anh.”
Bọn họ đã làm chuyện tội lỗi như vậy! Kiếp này cô ấy chưa từng cắn rứt lương tâm đến thế!
Ninh Vệ Hoàn sửng sốt: “Tiểu Muội… cảm ơn cậu, không biết nên xưng hô như nào với đồng chí?”
Sau đó anh ấy cố gắng ngồi dậy.
A Hoàn vội vàng tiến lên dìu anh ấy ngồi xuống: “Tôi họ Chu tên Hoàn, anh gọi tôi là A Hoàn là được.”
Ninh Vệ Hoàn kinh ngạc: “Cậu chính là A Hoàn sao?”
Khoảng thời gian này anh ấy vẫn luôn ở trong đơn vị mà không thể ra ngoài.
Anh ấy chỉ nghe thấy Tiểu Muội có đề cập đến một người luôn giúp đỡ con bé qua điện thoại, nghe nói có cùng tên với anh ấy,
Chỉ là không ngờ người này trông giống như một tên nhóc đẹp trai soái khí lại hoang dã đến vậy.
A Hoàn không biết Ninh Tú Phân đã nhắc đến cô ấy lúc nào, chỉ tiếp tục cười một cách gượng gạo: “Đúng vậy, tôi chính là A Hoàn.”
Cô ấy cẩn thận thăm dò “nạn nhân”: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh còn nhớ không, Ninh Vệ Hoàn?”
Ninh Vệ Hoàn khựng lại, anh ấy xoa xoa thái dương, cảnh tượng trong đầu có chút mơ hồ.
Anh ấy nhắm mắt lại rồi nói một cách đau khổ: “Cô ta tự sát, cấp trên chắc chắn phải điều tra chuyện này, cán bộ chính trị Tiểu Trần và chị dâu nhà họ Cao đã đi cùng tôi đến nhà Đường Trân Trân…”
Khi đến nhà Đường Trân Trân, trong nhà đã bày sẵn đồ ăn trên bàn, Đường Trân Trân nằm trong phòng nhưng cô ta không nói gì.
Bố của Đường Trân Trân nói hôm nay ông ta phải tăng ca rồi dặn bọn họ nói chuyện rõ ràng với Đường Trân Trân sau đó rời đi.
Lúc đó chỉ có ba người bọn họ, hai người đàn ông to lớn, còn có vợ của đoàn trưởng Cao, đáng lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa cấp trên yêu cầu anh cán bộ kia hợp tác, anh ta cũng đã phối hợp với anh ấy mà ở lại.
Sau khi bố của Đường Trân Trân rời đi, chị dâu nhà họ Cao đã vào phòng mời cô ta ra ngoài.
Đường Trân Trân trông rất xanh xao và hốc hác, cổ tay cô ta quấn băng gạc, dáng vẻ trông rất đau lòng.
“Lúc đó bất kể anh cán bộ chính trị kia hỏi cái gì, cô ta chỉ khóc lóc mà không nói gì, cứ như tôi là tôi là tội nhân nào đó mang tội ác tày trời, tôi nhất thời không nhịn được, yêu cầu cô ta giải thích rõ ràng.”
Ninh Vệ Hoàn chỉ cảm thấy cơ thể vừa đau nhức vừa yếu ớt, anh ấy dựa vào đầu giường nhỏ giọng nói.
A Hoàn cau mày: “Khi tôi đến thì đã nhìn thấy chiến hữu cán bộ chính trị và chị gái kia đã bất tỉnh, trên bàn còn có thức ăn và mấy tách trà, cô ta đã bỏ thuốc vào trong thức ăn hay nước trà? Khi mọi người ăn, cô ta có ăn cùng không?”
Đúng là quá thiếu thận trọng!
Ninh Vệ Hoàn cười khổ: “Cô ta bảo mọi người cùng ăn, nhưng cuối cùng cô ta chỉ ăn đúng một miếng, sở dĩ tôi không muốn ăn. Nhưng chiến hữu cán bộ đã nói tạm bỏ qua đi, cứ ăn vài miếng để xoa dịu cảm xúc của cô ta trước, như vậy anh ta có thể giải quyết một cách suôn sẻ.”
Cộng thêm lúc đó chị dâu nhà họ Cao cũng sợ Đường Trân Trân làm ra những chuyện không thể cứu vãn, ảnh hưởng đến công việc của anh cán bộ kia nên cũng đồng ý ăn vài miếng.
“Ai ngờ Đường Trân Trân lại dám làm loại chuyện bỉ ổi như vậy!” Khuôn mặt anh ấy trầm xuống.
Mặc dù có một vài ký ức đã bị xoá đi, nhưng anh ấy vẫn nhớ những ký ức ban đầu.
Đường Trân Trân dường như sợ anh ấy không trúng kế nên đã hạ thuốc vào tách trà của anh ấy, thậm chí còn thắp nến kích dục.
A Hoàn thở dài nhìn Ninh Vệ Hoàn vừa xấu hổ vừa tức giận: “Người anh em, có những chuyện tôi phải nói cho anh, số đồ ăn và tách trà đó, cảnh sát cũng đã mang đi, nhưng loại thuốc mà cô ta đã bỏ vào trong thức ăn của các anh không phải là của đại lục, loại thuốc này chuyển hoá rất nhanh, e rằng khó có thể tra ra được.”
Công nghệ hiện tại của đại lục rất hạn chế.
Chỉ có thể xem cây nến trong tay anh trai đội trưởng có manh mối gì không.
Thấy Ninh Vệ Hoàn đang cố gắng kìm nén cơn tức giận, A Hoàn an ủi anh ấy.
“Có điều anh yên tâm, Đường Trân Trân đã bị cảnh sát khống chế rồi, bây giờ cô ta đang ở trong đồn cảnh sát, chúng tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta một cách dễ dàng.”
“Còn chị dâu nhà họ Cao và vị chiến hữu cán bộ chính trị kia…” Ninh Vệ Hoàn cau mày rồi hỏi thăm tình hình những người đồng hành cùng mình.
A Hoàn nói: “Đội trưởng của chúng tôi… Vinh Cẩm Thiêm, anh ấy đã báo cáo chuyện này cho cấp trên của đơn vị anh, sau đó bày tỏ những chuyện cần làm rồi.”
Ninh Vệ Hoàn thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào đi nữa, ít nhất Đường Trân Trân cũng không còn cơ hội hắt nước bẩn lên người anh ấy.
Nếu không Tiểu Muội nhất định sẽ rất buồn bã.
A Hoàn có hơi khó hiểu: “Vị chiến hữu của anh và chị dâu nhà họ Cao kia vẫn đang bất tỉnh, bọn họ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng bác sĩ nói bọn họ giống như anh, ngày mai mới có thể tỉnh lại, sao anh đột nhiên lại tỉnh lại rồi.”
Ninh Vệ Hoàn nhàn nhạt nói: “Trước đây tôi từng bị thương khi đang thử nghiệm chất nổ tại đơn vị, sau này dùng nhiều thuốc an thần ở bệnh viện, nó không còn tác dụng nhiều với tôi nữa.”
A Hoàn ngây người, cô ấy có chút đau lòng.
Thấy Ninh Vệ Hoàn định lấy cốc nước bên cạnh, cô ấy vội vàng đứng dậy giúp anh ấy lấy nước: “Để tôi, để tôi, anh cứ ngồi ở đó đi.”
Ai ngờ Ninh Vệ Hoàn vừa đến gần cô ấy thì đột nhiên ngửi thấy mùi hương xà phòng thanh mát trên người đối phương.
Giây tiếp theo, một khung cảnh hiện lên trong đầu anh ấy.
Anh ấy dán môi lên chiếc xương quai xanh xinh đẹp đó rồi cắn xuống.