A Hoàn cau mày rồi đi thẳng lên tầng sáu, sau đó gõ cửa phòng 602.
Chức vị của mẹ Đường Trân Trân không thấp, bà ta sống trong căn hộ có ba phòng ngủ và một phòng khách.
Ưu điểm lớn nhất của căn hộ này chính là yên tĩnh hơn toà nhà cổ kia rất nhiều.
A Hoàn vừa định gõ cửa thì mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng động.
Cô ấy nhíu mày, không gõ cửa nữa mà lấy ra một chiếc kẹp tóc từ dưới cổ áo, thuần thục tra vào trong ổ khoá rồi nhẹ nhàng vặn nó ra.
Những việc như lẻn vào doanh trại của địch để điều tra hay bẻ khoá, cô ấy đã thành thạo từ lâu, khoá bằng mật mã cũng không thể làm khó được cô ấy chứ nói gì đến chiếc khoá cổ này.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, cô ấy vừa đi vào thì cảm nhận được điều gì đó không ổn. Có hai người đang nằm gục trên chiếc bàn bên ngoài phòng khách, nhìn dáng người của bọn họ có lẽ là một nam một nữ.
Dưới ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài, A Hoàn tiến lại gần nhìn kỹ mới phát hiện người đàn ông đang mặc quân phục, còn người phụ nữ thì mặc quần áo bình thường, khí chất rất giống với chị gái ở đại viện kia.
Cô ấy cầm tách trà đặt trước mặt bọn họ lên ngửi rồi nhớ tới mảnh giấy Ninh Tú Phân vội vã nhét vào tay mình, trong đầu đã có phán đoán.
Đây là anh cán bộ và chị gái ở đại viện đã đi cùng anh trai Ninh Tú Phân đến giải quyết chuyện này.
Khả năng cao là bọn họ đã bị hạ thuốc mê rồi bất tỉnh, đúng là gan to mật lớn.
A Hoàn nhìn thấy một tách trà khác bị đánh đổ.
Cô ấy cau mày, tách trà này e rằng chính là của Ninh Vệ Hoàn, anh ấy có lẽ không phải bị hạ thuốc mê làm bất tỉnh.
Sau đó cô ấy chầm chậm tiến tới một căn phòng đang đóng cửa, tiếng đàn ông đang giãy giụa cùng giọng nói ngọt ngào quyến rũ của người phụ nữ truyền đến từ bên trong.
“Anh Hoàn… không phải anh luôn thích em sao?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên, kèm theo đó là tiếng thở hổn hển, tên của anh ấy giống hệt với tên mình khiến A Hoàn vừa nghe đã thấy buốn nôn, khắp người nổi da gà.
Cô đột nhiên đạp cửa: “Đi tìm ông nội nhà mày đi, bà đây không thèm thích loại người như mày…”
Lực chân của A Hoàn là do luyện tập mà ra, cánh cửa mỏng manh kiểu cũ này không chịu nổi cú đá mạnh mẽ của cô ấy, trong phút chốc nó đã bị đá tung ra.
Một mùi hương nhầy nhụa và ngầy ngậy sộc thẳng vào mũi cô ấy.
Chu Hoàn dò xét một lượt, cô ấy nhìn thấy rèm trong phòng ngủ đã được kéo xuống, một ngọn nến màu hồng cao bằng ngón tay đang thắp lên, ánh sáng mờ ảo khiến bầu không khí trong phòng vừa ái muội vừa ảm đạm.
Trong ánh sáng mờ ảo đó, cô ấy trông thấy một người đàn ông cao lớn đang nằm trên chiếc giường trong phòng.
Chiếc áo quân phục của anh ấy bị tháo gần hết cúc, thắt lưng cũng đã bị mở ra, còn tay thì vẫn đang bị trói bằng dây thừng.
Ninh Vệ Hoàn cố sức liều mạng đẩy người phụ nữ đang dán chặt vào người mình: “Cút… cút ra! Nếu không…”
Người phụ nữ kia cởi hết chỉ còn lại bộ đồ lót, cô ta đang ngồi trên thân người đàn ông, cả người dường như rơi vào trạng thái kỳ lạ, mềm nhũn giở trò trên thân người đàn ông.
Chu Hoàn đột nhiên run lên, vãi thật, trước đây chỉ từng chứng kiến cảnh đàn ông cưỡng hiếp phụ nữ, cảnh tượng hôm nay thật khiến cô ấy mở rộng tầm mắt!
Thì ra phụ nữ cũng có thể cưỡng hiếp đàn ông!
Cô ấy chẳng hề tỏ ra thương xót chút nào mà lao thẳng tới hung hãn dùng cùi chỏ tấn công cô ta, Đường Trân Trân chưa kịp nhìn rõ đã bị đánh ngất ngay lập tức.
Chu Hoàn nhìn Ninh Vệ Hoàn, người đàn ông cao lớn đang cuộn tròn trên giường, cô ấy cau mày đi tới rồi vỗ nhẹ vào người anh ấy: “Đồng chí Ninh Vệ Hoàn, đồng chí Ninh Vệ Hoàn, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Chị gái và anh cán bộ ở bên ngoài đã bị hạ thuốc, Ninh Vệ Hoàn là một người đàn ông to lớn, nghe nói thân thủ không tệ, nếu như không phải bị hạ thuốc thì một sợi dây thừng không thể nào trói được anh ấy.
Sẽ càng không bị khuất phục trước một Đường Trân Trân yếu đuối kia.
Ninh Vệ Hoàn bị vỗ nhẹ, anh ấy cuộn người lại càng chặt hơn như thể rất đau đớn nhưng vẫn cố chịu đựng, run rẩy lẩm bẩm: “Đừng… đừng chạm vào tôi!”
Cùng xuất thân là quân nhân, Chu Hoàn cảm thấy rất phẫn nộ khi thấy đồng đội của mình bị ngược đãi thành ra như vậy.
Khuôn mặt của Chu Hoàn tối sầm lại, cô ấy dùng một tay kéo cổ chân Đường Trân Trân như một con chó chết, lôi cô ta từ trên giường xuống dưới đất.
Cô ấy không quan tâm đầu của Đường Trân Trân bị đập mạnh như nào, cứ vậy mà kéo Đường Trân Trân ném ra ngoài phòng khách.
Sau đó, A Hoàn không ngần ngại hung hãn đá liên tiếp mấy cái vào bụng Đường Trân Trân.
Cô ấy vừa định quay lại phòng để kiểm tra tình trạng của Ninh Vệ Hoàn thì chợt thấy anh cán bộ đang bất tỉnh bên cạnh, A Hoàn nhìu mày nghĩ rằng cô ấy vẫn nên lấy một bộ quần áo mặc vào cho Đường Trân Trân đang trần truồng kia.
Nếu anh cán bộ xui xẻo kia tỉnh dậy mà nhìn thấy người phụ nữ khoả thân vô liêm sỉ này, có thể sẽ bị cô ta tống tiền!
Chu Hoàn trói Đường Trân Trân lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước lạnh, tiện tay cầm thêm chiếc khăn tắm đi vào trong phòng.
Trước đây khi cô ấy đi trinh sát mà bắt gặp quân địch trên chiến trường, cô ấy sẽ bịt miệng kẻ địch bằng một loại thuốc mê gần giống với chloroform, sau đó dùng nước lạnh để đánh thức tên địch.
Nếu như có thêm loại thuốc “huyết thanh nói thật” hoặc các loại thuốc mê khác có nguồn gốc từ nước ngoài, vậy thì nước lạnh sẽ chẳng còn tác dụng gì nhưng dù sao cũng nên thử.
Chu Hoàn mở cửa ra, cô ấy vừa bật đèn lên thì nhìn thấy Ninh Vệ Hoàn vẫn đang cuộn tròn trên giường, bộ quân phục bị rách tả tơi, toàn thân run rẩy trông rất đáng thương.
Cô ấy lắc đầu lẩm bẩm: “Con trai cũng phải tự bảo vệ bản thân khi ở bên ngoài.”
A Hoàn rút con dao díp bên hông ra cẩn thận cắt đứt sợi dây thừng đang trói tay anh ấy.
Tay Ninh Vệ Hoàn được thả ra, anh ấy vô thức đẩy người đang tiến lại gần mình rồi nhắm mắt lại, sau đó mơ hồ rít lên: “Cút ra…”
Chu Hoàn đã có phòng bị từ trước nên tránh được, nhưng thấy bộ dạng vừa đáng thương vừa thê thảm của anh ấy, cô ấy biết rằng thuốc vẫn chưa hết tác dụng.
Cô ấy đứng dậy rồi lần lượt mở hai chiếc cửa sổ trong phòng ra, cơn gió nửa đêm thổi vào làm loãng bầu không khí nhớp nháp truỵ lạc trong phòng.
Sau đó Chu Hoàn cầm lấy chiếc khăn ướt, quay người lại định lau mặt cho Ninh Vệ Hoàn để đánh thức anh ấy dậy.
Ai ngờ vừa quay người, cô phát hiện trước mặt mình xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Ninh Vệ Hoàn thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Chu Hoàn nheo mắt lại lập tức cảnh giác: “Ninh Vệ Hoàn…”
Giây tiếp theo, Ninh Vệ Hoàn đột nhiên siết chặt bả vai cô ấy ấn xuống.
Chu Hoàn mặt không biến sắc, dùng tay kia nắm lấy cổ tay của anh ấy rồi xoay người lại để có thể thoát ra.
Cô ấy dùng tay đang cầm khăn ướt hung dữ tát vào mặt anh ấy: “Tỉnh lại đi!”
Ninh Vệ Hoàn loạng choạng, anh ấy vô thức tránh được chiếc khăn, tay còn lại thô bạo khoá cổ họng cô ấy.
Chu Hoàn nhanh nhẹn dùng đầu gối hung hãn đá vào bụng dưới của anh ấy, nhưng lại bị Vệ Hoàn chặn lại dùng lực đá vào háng.
Hai người dùng cùng một chiêu thức để bắt kẻ địch trong quân đội, bọn họ tựa như đang tàn sát lẫn nhau!
Ninh Vệ Hoàn đang không tỉnh táo, anh ấy dựa vào bản năng tấn công Chu Hoàn, giống hệt như một con dã thú mắt đỏ đang bị điều khiển!
Chu Hoàn vừa đối phó với anh ấy, vừa cau mày mắng: “Ninh Vệ Hoàn, anh đừng phát điên nữa, mau tỉnh lại cho bà!”
Nhưng Ninh Vệ Hoàn đã hoàn toàn mất trí, chỉ muốn tấn công cô ấy, muốn đè cô ấy xuống!
Chu Hoàn thấy động tác của anh ấy ngày càng hung hãn, nhưng cô ấy cũng không thể giết chết anh ấy như giết kẻ địch của mình, dù đã định đạp vào phần thân dưới của anh ấy nhưng giữa chừng lại rút chân về!
Cô ấy chỉ có thể vừa tránh vừa thủ trong phòng, ấm ức muốn chết, cô ấy bực bội đến mức không ngừng chửi rủa Đường Trân Trân một trận!
Con đàn bà dơ bẩn họ Đường kia đã cho anh ấy uống loại thuốc gì thế! Cho dù là một quân nhân có ý chí mạnh mẽ như vậy cũng trở nên mất trí, có lẽ cô ta cũng không sợ Ninh Vệ Hoàn chết!
Cho đến khi Chu Hoàn tìm được cơ hội thích hợp, cô ấy cầm chậu rửa mặt lên rồi dùng nó đập mạnh vào đầu Ninh Vệ Hoàn.
Ninh Vệ Hoàn đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, đầu bị chiếc chậu đập đến xoay vòng vòng, anh ấy chợt cứng đờ tại chỗ.
Đôi mắt anh ấy đỏ hoe, hơi thở hổn hển, trên hàng lông mi vẫn còn đọng lại mấy giọt nước, sau đó…
Tầm nhìn mờ mịt của anh ấy không còn xuất hiện khuôn mặt quái dị cùng nụ cười ngọt ngào của Đường Trân Trân, thay vào đó là khuôn mặt tuấn tú đầy hoang dã đang vô cùng tức giận.
“Cậu là…” Ninh Vệ Hoàn lắc đầu thật mạnh, dường như đã lấy lại được lý trí.
Chu Hoàn lúc này mới thả lỏng, cô ấy cảnh giác từ từ tiến lại gần Ninh Vệ Hoàn: “Đồng chí Ninh Vệ Hoàn, tôi là người được em gái của anh nhờ đến cứu anh, anh yên tâm, tôi không phải kẻ địch!”
Ninh Vệ Hoàn cúi xuống, anh ấy không nhúc nhích, chỉ khàn khàn thốt ra một từ mơ hồ: “Tiểu Muội… Tiểu Muội…”
Mỗi lần nhắc đến Tiểu Muội, anh ấy dường như đã tỉnh táo hơn một chút.