“Điểm yếu của Ninh Tú Phân là cha mẹ cô ta – Ninh Cẩm Vân và Ninh Trúc Lưu, nhất là cha cô ta, cô ta thường xuyên nhắc đến, nhưng dạo này không thấy hai người họ đâu.”
Đường Trân Trân cắn một miếng bánh kem, uể oải nói.
Cô ta đã gọi điện cho Tần Hiểu Hà, người bạn cùng thời kỳ đi nông thôn, cũng là người Ninh Nam như Ninh Tú Phân.
Những thông tin này đều là do Tần Hiểu Hà nói cho cô ta biết.
Ninh Cẩm Vân và Ninh Trúc Lưu không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe nói là đến Thượng Hải tìm con gái, kết quả là không thấy đâu nữa.
Nếu không, cô ta còn có thể tìm cách đối phó với Ninh Tú Phân từ phía cặp vợ chồng đó.
Tra Mỹ Linh tự nhiên hiểu được, Ninh Tú Phân đã sớm biết cha ruột của mình là ai, đối với người cha nuôi đã ngược đãi mình thì có thể có chút lưu luyến gì chứ.
Đường Trân Trân suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: “Điểm yếu thứ hai của cô ta chính là anh trai Ninh Vệ Hoàn, nhưng không biết vì sao gần đây anh ta đã nộp đơn lên cấp trên đổi họ thành Vệ rồi.”
Khi nhắc đến Vệ Hoàn, trong mắt Đường Trân Trân hiện lên vẻ oán trách.
Người từng trải như Tra Mỹ Linh đương nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, vị Đường tiểu thư này có hiềm khích với người đàn ông tên Vệ Hoàn kia.
“Sao vậy, vị Vệ tiên sinh này và Đường tiểu thư có xích mích gì sao?” Tra Mỹ Linh mỉm cười hỏi.
Đường Trân Trân do dự một chút, cuối cùng vẫn kể hết chuyện giữa mình và Vệ Hoàn.
Cô ta thật sự quá uất ức, mấy ngày nay, cô ta dựa vào mối quan hệ với dì Cao, thường xuyên chạy đến khu tập thể quân đội để lấy lòng.
Tên khốn Vệ Hoàn kia coi cô ta như không khí, còn sai lính gác không cho cô ta vào nữa.
“Nếu không phải Ninh Tú Phân ở trước mặt anh ta bôi nhọ tôi, bây giờ tôi đã đăng ký kết hôn với Vệ Hoàn rồi!” Đường Trân Trân càng nói càng hận đến đỏ mắt, nước mắt trực trào.
Ti vi, máy giặt, xe đạp Phượng Hoàng, máy may mới nhất của cô ta… Còn cả đám cưới linh đình nữa, tất cả đều tan thành mây khói!
Chưa kể đến tiền bạc khác, lúc cô ta vô tình lục tủ của Vệ Hoàn, đã tìm thấy một cuốn sổ tiết kiệm mà Vệ Hoàn dùng tên Ninh Tú Phân để gửi – những hơn một nghìn đồng!
Lúc đó cô ta mới biết vì sao Vệ Hoàn có thể cách ba bữa nửa ngày lại gửi tiền, gửi vạn niên thanh, gửi kẹo Đại Bạch Thỏ cho Ninh Tú Phân.
Hóa ra anh ta có quỹ riêng!
Lúc đó Vệ Hoàn rất khó chịu lấy lại cuốn sổ, nói đó là của hồi môn mà anh ta dành dụm cho Ninh Tú Phân!
Cũng chính lúc đó, cô ta mới biết Vệ Hoàn vì nuôi sống gia đình Ninh Tú Phân, đặc biệt là Ninh Tú Phân, đã từng đặc biệt xin đi đơn vị chuyên xử lý bom mìn –
Bởi vì công việc cực kỳ nguy hiểm nên trợ cấp đặc biệt rất cao.
Một khi anh ta hy sinh, ngoài việc gia đình được nhận khoản bồi thường cao, còn có thể khiến cha mẹ Ninh Tú Phân được hưởng chế độ gia đình liệt sĩ, công việc của em trai em gái cũng sẽ được tổ chức ưu tiên giải quyết.
Còn lý do Vệ Hoàn rời khỏi đơn vị đó, chuyển đến quân khu Thượng Hải.
Là vì đã xảy ra chuyện, bị bất tỉnh nằm viện ba tháng, bị di chứng ù tai, không còn thích hợp để tiếp tục công việc đó nữa.
Chuyện này, anh ta còn giấu cha mẹ nuôi của Ninh Tú Phân, giấu luôn cả Ninh Tú Phân.
Lúc đó Đường Trân Trân vừa mới hẹn hò với anh ta, vừa tức giận vừa đau lòng lại vừa ghen tị
Tuy Vệ Hoàn là người nơi khác, nhưng cha mẹ mất sớm là một điều kiện tốt để cô ta không phải ‘làm dâu’, anh ấy vừa có tiềm tiết kiệm lại có thể đối xử tốt với em gái như vậy nhất định sẽ đối xử tốt với vợ!
Quả nhiên một năm sau đó, Vệ Hoàn đối xử với cô ta rất tốt, những yêu cầu không quá đáng đều đáp ứng cô ta, còn mua cho cô ta đồng hồ đeo tay hiệu Mai Hoa.
Mẹ cô ta đòi hỏi sính lễ cao ngất ngưởng, anh ta cũng nghiến răng đáp ứng một phần, hứa hẹn số còn lại anh ta sẽ nghĩ cách – anh ta thường xuyên nhận nhiệm vụ đặc biệt để kiếm thêm tiền!
Đây cũng là lý do vì sao Ninh Cẩm Vân và Ninh Trúc Lưu đến Thượng Hải mà không gặp được Vệ Hoàn, chỉ có thể nhắn lại với lính gác.
Cô ta ở khu tập thể ngọt nhạt lấy lòng mọi người, giúp anh ấy tặng quà, giúp anh ấy vun vén mối quan hệ, kết thân với vợ của đoàn trưởng Cao.
Kết quả thì sao? Nhiệm vụ vừa kết thúc, anh ấy đã đi gặp Ninh Tú Phân trước!
Sau đó, liền trực tiếp nói lời chia tay với cô ta, còn dung túng cho Ninh Tú Phân sỉ nhục cô ta! Bây giờ ngay cả lính gác nhìn cô ta với ánh mắt đầy khinh thường!
Tra Mỹ Linh suy tư nghe Đường Trân Trân rầu rĩ trút bầu tâm sự.
Tên Vệ Hoàn này quả thật đối xử với cô em gái còn tốt hơn cả cặp cha mẹ nuôi kia.
Quả thực càng giống điểm yếu của cô em gái…
Ninh nhị phu nhân mới nhận lại Ninh Tú Phân, cô em gái này đối với bà ta e là cũng không có nhiều tình cảm, sẽ không vì một câu nói của Ninh nhị phu nhân mà cam tâm tình nguyện giao Ngọc Tiêu Giao ra.
Muốn chờ mẹ con bọn họ vun đắp xây dựng tình cảm, sau đó lại đánh vào tình cảm, lừa lấy Ngọc Tiêu Giao e là ít nhất cũng phải mất một năm.
Nhưng cô ta và cả nhà họ Tra đều không thể chờ đợi được nữa!
Nếu như là vì Vệ Hoàn, Ninh Tú Phân có lẽ sẽ đồng ý giao Ngọc Tiêu Giao ra?
Tra Mỹ Linh nhìn Đường Trân Trân, dục vọng chiếm hữu và thù hận của người phụ nữ này đối với Vệ Hoàn thật sâu sắc…
Cô ta khẽ cười: “Đường tiểu thư, nếu cô bằng lòng, tôi có thể giúp cô một tay, có được Vệ tiên sinh, cô thấy thế nào?”
Tra Mỹ Linh đột nhiên đi thẳng vào vấn đề như vậy khiến Đường Trân Trân ngẩn người.
Cô ta hầm hừ: “Tôi thèm anh ta chắc, là anh ta thèm muốn được ở bên tôi mới đúng, một tên nhà quê…”
Bên cạnh, Anderson đang pha trà hồng chanh bỗng nhiên cười khẩy một tiếng: “Hừ…”
Đường Trân Trân đột nhiên cứng người, à phải rồi, không nên khinh thường người nhà quê.
Người Hồng Kông quen miệng gọi tất cả người nội địa là nhà quê, cho dù là Thượng Hải hay Bắc Kinh cũng không thể sánh bằng Hồng Kông- trung tâm tài chính, đô thị lớn hàng đầu thế giới này.
Trong mắt vị tiểu thư và tiên sinh người Hồng Kông trước mắt, cô ta – người Thượng Hải này cũng là một người nhà quê.
Đường Trân Trân trong nháy mắt có chút tự ti quay mặt đi, trên mặt nóng bừng, vô thức nắm chặt vạt áo: “Tôi, dù sao tôi cũng không thèm anh ta!”
Tra Mỹ Linh dường như không nhận ra sự lúng túng của cô ta, chỉ thản nhiên đặt ly trà xuống: “Vậy sao, vậy thì thôi vậy, Đường tiểu thư có thể đi rồi.”
Đường Trân Trân nghe vậy, trong lòng bỗng hoảng hốt.
Ba cô ta đã nói rồi, chỉ cần có thể ôm được cái đùi của nhà họ Tra, sau này sẽ tiền đồ vô lượng!
Đường Trân Trân đảo mắt, vội vàng nói: “Nếu như Tra tiểu thư cần tôi giúp đỡ, vậy thì cũng không phải là không thể qua lại với Vệ Hoàn.”
Đây là đàm phán, muốn có lợi ích, sao có thể vội vàng như vậy được!
Người phụ nữ Hồng Kông này vừa ra tay đã là hai nghìn đô la, chắc chắn có thể moi được nhiều hơn từ cô ta!
Vệ Hoàn, cô ta muốn, tiền, cô ta cũng muốn!
Anderson lạnh lùng nhìn chút tâm tư nông cạn của Đường Trân Trân này, đến anh ta còn không thèm để ý, huống chi là Annie tiểu thư?
Quả nhiên, Tra Mỹ Linh thản nhiên nói: “Là tôi nể mặt mũi ba cô giúp cô chứ không phải cô giúp tôi.”
Cô ta dừng một chút rồi đứng dậy: “Nếu Đường Trân Trân tiểu thư đã không biết ơn như vậy mời cô về cho, sau này ân tình giữa nhà họ Tra chúng tôi và nhà họ Đường coi như chấm dứt tại đây.”
Đường Trân Trân lúc này thật sự hoảng sợ, nếu để ba cô ta biết mình đã làm hỏng việc, chắc chắn cô ta sẽ không có kết cục tốt đẹp gì!
Nói xong, cô ta vội vàng cúi đầu xin lỗi Tra Mỹ Linh: “Vâng, là cô giúp tôi! Là cô giúp tôi, tôi sai rồi!”
Tra Mỹ Linh cũng không thèm để ý đến cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô ngồi xuống trước đi, tôi còn có việc phải xử lý.”
Nói xong, cô ta đi về phía cửa phòng bao.
Anderson nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Trân Trân, ra vẻ tốt bụng nhắc nhở:
“Đường tiểu thư, lát nữa chúng tôi sẽ quay lại, ở đây có giấy bút, những gì cô biết về Ninh Tú Phân tiểu thư, không sót một chi tiết nào, hãy viết hết ra, có lẽ điều này sẽ khiến Annie tiểu thư vui vẻ hơn một chút.”
Đường Trân Trân chỉ có thể dè dặt liếc nhìn Anderson, lập tức gật đầu: “Vâng! Tôi sẽ viết ngay!”
Nói xong, cô ta vội vàng cầm lấy giấy bút bắt đầu ngoan ngoãn viết.
Anderson đóng cửa phòng lại, liền nhìn thấy Tra Mỹ Linh dựa vào một bên.
Cô ta tao nhã rút ra một điếu thuốc khác, gõ gõ vào bao thuốc, chậm rãi hỏi: “Cô ta đã thành thật chưa?”
Anderson gật đầu: “Vâng, hiện tại cô ta đang viết ra tất cả những gì cô ta biết.”
Tra Mỹ Linh hờ hững vén tóc mai ra sau tai, đi về phía phòng bên cạnh:
Có thể lợi dụng nhà họ Đường, nhưng phải lợi dụng như một con chó, đối xử với chó quá dễ dãi khiến chúng dễ biến thành chó săn vô ơn.
Anderson nhẹ nhàng đẩy cửa để Tra Mỹ Linh đi vào.
Trong căn phòng khác cũng đã chuẩn bị sẵn điểm tâm và trà nước.
Anderson như thường lệ pha một ly trà đưa đến tay Tra Mỹ Linh:
“Annie tiểu thư định lợi dụng người phụ nữ họ Đường để khống chế người anh kết nghĩa của Ninh Tú Phân, nhưng như vậy có phải quá vòng vo hay không, chẳng phải chồng của cô ta cũng là điểm yếu của cô ta sao?”
Nghe anh ta nhắc đến Vinh Cẩm Thiêm, Tra Mỹ Linh đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía những chiếc phà trên bến Thượng Hải.
Cô ta lạnh lùng lấy bật lửa châm thuốc: “Chồng của cô ta… Người đàn ông đó anh đã gặp rồi, anh thấy anh ta giống điểm yếu sao?”
Nhưng bật lửa bật mãi không lên, dường như đã hết gas, giống như tâm trạng của cô ta lúc này, bỗng nhiên trở nên bực bội khó hiểu.
Anderson tiến lên châm thuốc cho cô, thản nhiên nói: “Đàn ông không ai là không thích tiền và sắc đẹp, người ở nội địa lại coi trọng danh tiếng, chi bằng chúng ta ra tay từ hai điểm này, nắm thóp của hắn?”
Tra Mỹ Linh rít một hơi thuốc từ tay anh ta, nhớ lại lúc trên thuyền, người đàn ông đó trong bộ dạng lính đánh thuê, đeo mặt nạ, để lộ đôi lông mày sắc lạnh đầy vẻ ngang tàng.
Cô cười khẩy: “Vậy là anh xem thường anh ta rồi, ngay cả A Vũ cũng không tra ra được lai lịch, cũng không khống chế được người đàn ông đó, anh thấy anh ta là người dễ dàng bị nắm thóp đến vậy sao?”
Trên người người đàn ông đó toát ra khí chất tàn nhẫn không hề thua kém A Vũ.
Anderson nhíu mày: “Vậy tại sao anh ta lại cưới Ninh Tú Phân tiểu thư? Cảm giác hai người họ không phải người cùng một thế giới.”
Trong lòng Tra Mỹ Linh bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, cô cười nhạt: “Ai biết được, có lẽ là duyên phận.”
Anderson mỉm cười, có chút cảm khái: “Cũng đúng, một cô gái nhỏ bị bỏ rơi ở nội địa, cuối cùng cũng có thể nhận tổ quy tông cũng là cơ duyên của cô ấy.”
Chỉ tiếc là bọn họ nhận được tin tức hơi muộn, nếu không đã có thể cướp được Ngọc Tiêu Giao trước rồi.
Tra Mỹ Linh nheo đôi mắt phượng, thản nhiên nói: “Đúng là đáng tiếc, nếu như lúc đó Đường Trân Trân có thể lấy được Ngọc Tiêu Giao ở vùng quê hay là ở Thượng Hải, tôi sẽ không để Ninh Tú Phân có cơ hội nhận tổ quy tông.”
Anderson ngẩn người: “Mục tiêu của cô không phải chỉ là Ngọc Tiêu Giao à? Tôi lại cảm thấy sau khi âm thầm lấy được nó từ Ninh Tú Phân đưa cho nhị phu nhân, nhị phu nhân sẽ cả đời mang ơn cô, lợi ích thu được còn lớn hơn.”
Anh ta không hiểu tại sao Annie tiểu thư lại không muốn để Ninh Tú Phân nhận tổ quy tông?
Nếu có thể giúp nhị phu nhân tìm được con gái ruột, với tính cách của nhị phu nhân, nhất định sẽ trả ơn này.