Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Thế là cả nhà họ Ninh nhận lời mời của ngài cục trưởng Âu, tham dự buổi trà chiều.
Địa điểm được chọn là khu vực sân thượng có mái hiên của khách sạn Cẩm Giang.
Ánh trăng rất đẹp, trên sân thượng còn trồng hoa hồng và những bông loa kèn màu hồng phấn, tím và xanh lam.
Ninh Tú Phân thích hoa loa kèn, cô đứng bên mép sân thượng vừa chạm vào vừa thưởng thức vẻ đẹp của chúng.
“Loại hoa rẻ tiền này chỉ có người nội địa mới đem trồng ở nơi tiếp đãi khách quý. Thật là chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả, đúng là rất hợp với cô!” Ninh Mạn Phỉ đi ngang qua, cười khẩy một tiếng.
Ninh Tú Phân vừa mân mê bông hoa, vừa thản nhiên đáp trả: “Chẳng trách mà bác cả không giao gia nghiệp cho con trưởng như cô.”
Bây giờ người ta còn chưa có đủ cơm ăn chứ đừng nói đến chuyện câu nệ hoa cỏ, khách sạn trồng những thứ này chỉ đơn giản muốn tạo cảnh đẹp cho mọi người ngắm mà thôi.
Bước chân Ninh Mạn Phỉ khựng lại, cô ta nhìn Ninh Tú Phân với ánh mắt sắc bén và u ám: “Vừa rồi cô nói gì, nói lại lần nữa xem?”
Lần này Ninh Tú Phân không nhịn cô ta nữa, lạnh lùng nói: “Nhìn cô xem, so với Tra đại tiểu thư, cô có chút nào giống tiểu thư khuê các không vậy? Cứ như con gà mái mẹ, suốt ngày kêu cục ta cục tác, ngoài việc mắng mỏ, ăn nói thô tục, gây chuyện thị phi ra, cô còn biết làm gì nữa?”
Kiểu khiêu khích rẻ tiền này, cô cũng biết làm đấy nhé.
Ninh Mạn Phỉ không ngờ một đứa em họ mới nhận về lại dám lên mặt với mình như vậy, cô ta tức giận chỉ tay vào mặt Ninh Tú Phân: “Cô chỉ là một đứa nhà quê, dựa vào đâu mà dám dạy đời tôi, cô là cái thá gì…”
Ninh Tú Phân không khách sáo cắt ngang lời cô ta: “Không sai, tôi đang dạy đời cô đấy! Xét cho cùng, nếu như con trưởng nhà họ Ninh là loại người như cô thì việc bố cô giao gia nghiệp cho các người chính là tự tay hủy hoại gia tộc!”
Ninh Tú Phân cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt Ninh Mạn Phỉ đang tím tái, cô trợn mắt nhìn đối phương:
“Còn nữa, cô hỏi tôi là cái thá gì? Dù sao tôi cũng không phải mẹ cô, có đứa con gái như cô đúng là xui tám đời!”
Loại người như Ninh Mạn Phỉ thật sự rất đáng ghét, chẳng qua là so xem ai chua ngoa, đanh đá hơn thôi mà, ai chẳng biết làm.
Ninh Tú Phân phản dame một trận đã đời, nói xong cô xoay người vui sướng bỏ đi không cho Ninh Mạn Phỉ cơ hội mắng mỏ mình.
Cô không quan tâm Ninh Mạn Phỉ có phải là con gái cưng của đại phòng hay không, càng không quan tâm đại phòng và nhị phòng có trở mặt vì cô hay không.
Ninh Tú Phân lười phải đôi co với Ninh Mạn Phỉ, người luôn thích nói những lời mỉa mai, châm chọc rẻ tiền đó. Chi bằng mắng cho cô ta một trận nhớ đời để cho cô ta bớt kiếm chuyện với cô.
Ninh Mạn Phỉ nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Cô ta vậy mà không hề nổi giận đùng đùng rồi đi tìm người khác gây sự như Ninh Tú Phân nghĩ.
Ánh mắt cô ta lạnh lùng, không hề tức giận, chỉ khẽ gõ gõ lên lan can cười nhạt nói: “Chậc, nhà họ Ninh đúng là xui xẻo khi có nhiều người thấp kém.”
Sau đó, cô ta điều chỉnh lại vẻ mặt khinh khỉnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra đi theo sau.
Ninh Tú Phân cảm nhận được tiếng bước chân đang đi theo mình, lông mày cô nhíu lại, người này thật là dai như đỉa!
Cô liền đổi hướng, đi tìm Tra Mỹ Linh.
Tra Mỹ Linh thấy cô đi tới không khỏi ngạc nhiên, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, đoan trang: “Sao vậy em?”
Ninh Tú Phân thấy vậy cũng đi thẳng vào vấn đề: “Trong nhà họ Ninh còn mấy người giống như Ninh Mạn Phỉ vậy?”
Nếu tất cả đều như vậy, cô cũng chẳng muốn tham dự cái buổi tiệc nhận thân ở Hong Kong kia nữa.
Cô cảm thấy tốt nhất là trở thành người xa lạ nhất với nhà họ Ninh, muốn bày tỏ tình yêu hay áy náy gì đó với cô thì…. chuyển khoản là được rồi, đôi bên cùng vui vẻ!
Tra Mỹ Linh nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lùng của Ninh Mạn Phỉ liền biết Ninh Tú Phân vừa bị kiếm chuyện.
Chỉ là cô gái này không phải là người dễ bị bắt nạt, nhìn Ninh Mạn Phỉ là biết cô ta đã chịu thiệt rồi.
Tra Mỹ Linh mỉm cười: “Em đừng để ý, không phải ai cũng có tính khí như Ninh Mạn Phỉ.”
Thấy Ninh Tú Phân và Tra Mỹ Linh nói chuyện với nhau, Ninh Mạn Phỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi đến chiếc ghế dài đối diện.
Ninh Tú Phân nhìn hai người đàn ông phía sau Ninh Bỉnh Vũ và Văn Huệ Phương, nhướn mày hỏi: “Vivian không đến à?”
Tra Mỹ Linh lắc đầu: “Cô ấy có việc khác, lần trước đến cũng là thay thế công việc của trợ lý Diệp và trợ lý Tony.”
Ninh Tú Phân vừa nghe liền biết Vivian đã bị thay thế, cô vui vẻ cười khẩy:
“Loại người như Vivian chỉ biết coi thường người khác, làm nhân viên mà khiến người ta khó chịu bị thay thế cũng phải thôi, nhưng Ninh Mạn Phỉ lại là người nhà họ Ninh, không thể thay thế được, thật đáng tiếc”.
Tra Mỹ Linh không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ mỉm cười cho qua.
May mà Ninh Tú Phân cũng chỉ định mượn Tra Mỹ Linh để tránh cơn giận của Ninh Mạn Phỉ mà thôi.
Cô không muốn trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt mẹ ruột và bao nhiêu khách quý ở đây túm tóc Ninh Mạn Phỉ mà đánh cho một trận.
Ninh Tú Phân vừa dứt lời liền thấy Âu Minh Lãng và cục trưởng Âu cùng một nhóm người đi từ ngoài vào, cô lập tức tiến lên đón.
Tra Mỹ Linh nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
Rốt cuộc thì đến bao giờ mẹ nuôi mới yêu cầu Ninh Tú Phân giao nộp miếng ngọc bội hình quả ớt kia đây?
Nếu không, cô ta cũng khó mà ra tay được.

Lần gặp mặt này, Âu Minh Lãng cũng đến, vẫn ăn mặc như thư ký cùng với những người khác đi theo kề cận bên cục trưởng Âu.
Thấy Ninh Tú Phân, cậu ta cố ý tụt lại phía sau hai bước, nháy mắt với cô ra hiệu có chuyện muốn nói.
Ninh Tú Phân đi tới, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Âu Minh Lãng nhỏ giọng hỏi: “Cái cửa hàng quần áo của chúng ta bị niêm phong rồi, cậu nghĩ cách gì chưa?”
Dạo này bận học, cậu ta phải chạy đi chạy lại giữa trường hàng không và Đại học Giao Thông, căn bản không có thời gian để hỏi Ninh Tú Phân chuyện này thế nào rồi, thật là bực bội!
Việc cậu ta sốt ruột cũng là điều dễ hiểu, tiền lì xì cậu ta dành dụm từ bé đến giờ đều bí mật đầu tư vào cửa hàng hết rồi, mẹ cậu ta còn định kiểm tra sổ tiết kiệm, cậu ta phải giấu diếm khổ sở lắm mới qua mắt được.
Ninh Tú Phân cũng thấp giọng đáp: “Đã xong được một nửa rồi, cuối tuần này tôi xem có cơ hội lấy được giấy phép kinh doanh không.”
Âu Minh Lãng thấy xung quanh không có ai, liền len lén tiết lộ một tin tức: “Tôi nói cho cậu nghe một tin mật này, cấp trên đang có ý định hợp tác với nhà họ Ninh để cùng kinh doanh trung tâm thương mại bách hóa số 10 trên đường Kinh Nam, thậm chí có khả năng sẽ đồng ý để nhà họ Ninh nắm quyền điều hành.”
Ninh Tú Phân nghe vậy đại khái hiểu được lý do Âu Minh Lãng nói cho cô biết tin tức này.
Nếu chuyện này thành công, chứng tỏ việc mở cửa hàng trong thành phố sẽ càng được đẩy mạnh, cửa hàng của bọn họ càng có hy vọng sớm xin được giấy phép kinh doanh!
Cô cũng có thể lấy trường hợp này ra để thăm dò thái độ của Cục trưởng Kiều.
Nhưng mà…
Ninh Tú Phân suy nghĩ một chút: “Trung tâm thương mại số 10, trước kia hình như là trung tâm thương mại An Vĩnh, sau đó ông chủ của An Vĩnh cũng sang Hồng Kông rồi phải không?”
Trung tâm thương mại An Vĩnh, Tiên Thi, Tân Tân và Đại Tân từng là bốn trung tâm thương mại nổi tiếng nhất Thượng Hải trước giải phóng.
Sau đó, những người sáng lập hoặc là ra nước ngoài hoặc là đến Hồng Kông mở trung tâm thương mại mới.
Những công ty ở lại nội địa đều được đổi tên thành trung tâm thương mại quốc doanh từ số 1 đến số 10.
Nếu cấp trên muốn khôi phục hình thức công ty hợp doanh, vậy tại sao không tìm công ty mẹ của trung tâm thương mại An Vĩnh ở Hồng Kông để hợp tác?
Tin tức này, rốt cuộc là thật hay giả?
Âu Minh Lãng nhỏ giọng nói: “Con cháu của trung tâm thương mại An Vĩnh dù ở Hồng Kông cũng kinh doanh bình thường, mấy năm nay, các trung tâm thương mại dưới trướng lần lượt đóng cửa, thị phần trung tâm thương mại của An Vĩnh quốc tế đã bị nhà họ Ninh thay thế.”
Nói xong, cậu ta liếc nhìn Tra Mỹ Linh đang ngoan ngoãn, dịu dàng đi theo Ninh Bỉnh Vũ: “Này, đứng sau An Vĩnh chính là nhà họ Tra của chị dâu cậu đấy, nhà họ Tra là gia tộc lâu đời số một ở Hồng Kông.”
Ninh Tú Phân nghe vậy liền ngẩn người: “Cái gì? Nhà họ Tra sao? Vậy chẳng phải nhà họ Tra và nhà họ Ninh là đối thủ cạnh tranh thương mại à?”
Cô còn tưởng Ninh Bỉnh Vũ và Tra Mỹ Linh là thanh mai trúc mã, hai nhà tốt đến mức ngồi chung một chiếc thuyền, sao lại là đối thủ cạnh tranh?
Âu Minh Lãng ra vẻ khinh bỉ biểu cảm của cô: “Trong buôn bán, cạnh tranh là chuyện thường, dù có là đối thủ trên thương trường thì đã sao? Kẻ thù hôm nay, mai có thể thành bạn, bạn bè hôm nay, mai có thể thành thù. Cái gì tồn tại mãi mãi được chứ? Chỉ có lợi ích mới là bất biến thôi!”
Ninh Tú Phân bị khinh bỉ đến mức cứng họng, bỗng nhiên không nói được lời nào để phản bác “con ngỗng” này.
Âu Minh Lãng thấy Ninh Tú Phân, người luôn ăn nói sắc bén, lại không nói được lời nào, trong lòng rất vui vẻ, tiếp tục “giáo dục” Ninh Tú Phân bằng “những câu chuyện phiếm về thương trường”.
“Cậu không biết đâu, bây giờ nhìn thì có vẻ như lúc tiểu thư nhà họ Tra gả cho cậu cả nhà họ Ninh là tiểu thư nhà họ Tra có lợi, nhưng lúc đó nhà họ Ninh mới đến Hồng Kông, dựa vào nhà họ Tra nâng đỡ, để lấy lòng nhà họ Tra, Ninh nhị phu nhân còn nhận tiểu thư nhà họ Tra làm con gái nuôi đấy!”
Ninh Tú Phân nghe mà ngẩn ngơ, thì ra là vậy, đúng là thời thế thay đổi!
Cô nghi hoặc nhìn Âu Minh Lãng: “Sao cậu biết nhiều chuyện phiếm thế, lúc đó cậu theo bố cậu ở Hồng Kông, lúc cậu đến nhà họ Ninh cũng mới mười tuổi thôi mà?”
Âu Minh Lãng ngẩng cằm đầy hãnh diện nói: “Chính vì lúc đó tôi còn nhỏ, không ai đề phòng, nên mới nghe được nhiều chuyện nội bộ như vậy đấy!”
Ninh Tú Phân nhìn cậu ta ưỡn ngực như con ngỗng.
Cô không nhịn được cười, đồng tình nói: “Được, được, cậu giỏi nhất!”
Khuôn mặt tuấn tú như tài tử điện ảnh Lee Jong Suk của Âu Minh Lãng hiện lên vẻ đắc ý:
“Đó là đương nhiên, tôi đoán cuộc hôn nhân của anh Vũ và Tra Mỹ Linh, bây giờ là do nhà họ Tra không muốn hoàn toàn bị bỏ lại phía sau nên mới phải dùng đến thủ đoạn này.”
“Nhà họ Ninh không phản đối, một là vì họ không muốn bị người ta nói là ‘qua cầu rút ván’, hai là vì họ và nhà họ Tra có nhiều mảng kinh doanh trùng lặp ở Hồng Kông, dẫn đến việc nhà họ Tra ngày càng sa sút, họ cũng muốn bù đắp phần nào!”
Lúc này, Ninh Tú Phân mới thực sự bắt đầu bội phục Âu Minh Lãng, cậu ta ở cái tuổi này mà phân tích sự việc đâu ra đấy.
Người trẻ tuổi xuất thân từ gia đình ngoại giao, quả nhiên có tầm nhìn khác hẳn.
Cục trưởng Âu thấy Âu Minh Lãng và Ninh Tú Phân ghé đầu vào nhau nói chuyện, liền nhìn sang Văn Huệ Phương đang đứng trước mặt mình, áy náy nói:
“Thằng nhóc nhà tôi làm phiền mọi người rồi, nó và con gái bà từng là bạn học cấp ba”.
Ông ta đã biết tối nay là tiệc gia đình nhận người thân của nhà họ Ninh, nên không hẹn họ ăn tối mà hẹn gặp mặt sau bữa tối.
Nhưng điều khiến ông ta bất ngờ là con trai mình từng học chung lớp với cô con gái bị thất lạc của nhà họ Ninh, hơn nữa còn là cô bé đã cứu con trai ông ta năm xưa.
Văn Huệ Phương nhìn người pha trà đang tỉ mẩn pha trà, ôn hòa nói:
“A Lãng đã ở nhà tôi mấy năm, coi như là tôi nhìn nó lớn lên, hai đứa nó bằng tuổi nhau, có chuyện để nói với nhau cũng là lẽ thường tình”.
Bà biết ý của cục trưởng Âu là con trai ông ta không cố ý tiếp cận con gái bà, hai người chỉ là bạn học.
Cục trưởng Âu thấy Văn Huệ Phương không hề tức giận hay đề phòng, ngược lại có vẻ vui khi thấy cảnh này.
Ông ta nhìn hai đứa trẻ đang ghé đầu vào nhau nói chuyện, trong lòng suy nghĩ gì đó rồi thản nhiên nói: “Hai đứa nó cũng coi như là thanh mai trúc mã.”
Văn Huệ Phương điềm đạm đáp: “Ai nói không phải chứ?”
Bà không muốn hôn sự của Ninh Ninh bị nhà họ Ninh ở Hồng Kông sắp đặt.
Ninh Ninh còn trẻ, không nên giống như hai cô con gái của nhà anh cả, đều vì sự phát triển của gia tộc mà kết hôn thương mại.
Hiện tại, con gái lớn của nhà anh cả là Ninh Mạn An đã kết hôn mười năm, đang làm thủ tục ly hôn.
Con gái thứ hai là Ninh Mạn Phỉ thì kết hôn được ba năm đã ly hôn, quay về nhà họ Ninh ở Hồng Kông sống mấy năm nay rồi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!