Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Cô không tiếp lời Đinh Lan mà đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì đến chủ đề đang nói:
“Cô vẫn chưa điều tra ra được lý do vì sao hơn ba mươi người ở cổng sau trường lại tự rạch tay tập thể sao?”
Đinh Lan nhìn thấy ý cười lạnh lẽo trong mắt Ninh Tú Phân, ngẩn người một lúc: “…”
Sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, trong phút chốc bỗng trở nên vô cùng chân thành: “Những lời trước đó tôi chỉ nói đùa thôi, tôi đến đây là muốn nói với cô, cô yên tâm, tôi sẽ không phá hỏng chuyện của cô đâu.”
Ninh Tú Phân nhìn cô ta, khẽ nhếch miệng nói: “Hy vọng là vậy.”
Loại người như Đinh Lan vốn dĩ làm việc không có nguyên tắc, chỉ cần có lợi cho bản thân là được.
Sử dụng loại người này nhất định phải áp chế được cô ta, nếu không sẽ bị phản tác dụng.
Thấy Ninh Tú Phân muốn xoay người rời đi, trong mắt Đinh Lan hiện lên vẻ không cam lòng:
“Sở Hồng Ngọc có người bạn như cô, cô ấy đúng là tích đức mấy đời mới có được, bạn bè của tôi nhiều như vậy mà không có ai được như cô”.
Ninh Tú Phân quay đầu lại nhìn cô ta: “Cô muốn có người bạn như tôi, là vì hy vọng tôi làm bậc thang cho cô leo lên cao hoặc là cứu cô ra khỏi vực sâu nào đó sao?”
Đinh Lan ra vẻ vô tội nói: “Bạn bè tốt với nhau nên giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện đương nhiên không phải sao? Chẳng phải cô cũng đang giúp Sở Hồng Ngọc đấy sao?”
Ninh Tú Phân thản nhiên nói: “Đúng vậy, cho nên, tôi và cô mãi mãi không thể trở thành bạn tốt, tiền trao cháo múc xong rồi thì nên dừng lại ở đó thôi.”
Nói xong, cô xoay người rời đi, không có ý định nói thêm gì với Đinh Lan nữa.
Chỉ nên tranh luận với người cùng chí hướng, những người không cùng quan điểm càng không cần tốn thời gian tranh luận.
Đinh Lan ngơ ngác nhìn cô rời đi sau đó bĩu môi khinh thường: “Ai thèm, bạn bè của tôi nhiều lắm.”
Tuy cô ta chưa điều tra ra được lý do vì sao những người đó lại ‘tự hủy’ bản thân.
Nhưng mà dò hỏi được rằng đám lưu manh ở đây đều không dám động đến Ninh Tú Phân, điều đó khiến cô ta mơ hồ cảm thấy hai chuyện này có liên quan đến nhau.
Cho nên mới muốn đến tìm Ninh Tú Phân bày tỏ lòng trung thành.
Cô ta rất nhạy cảm với nguy hiểm, Ninh Tú Phân khiến cô ta cảm thấy nguy hiểm, cô ta quyết định tạm thời không chọc giận Ninh Tú Phân nữa.
Chuyện sau này tính sau.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, một ngày nữa lại trôi qua.
Chuyến bay của nhà họ Ninh hạ cánh xuống sân bay Hồng Kiều lúc mười giờ sáng nay.
Ninh Tú Phân cả ngày hôm nay học hành không tập trung, bị giáo sư dạy môn Kinh tế học phương Tây gọi lên bảng phạt đứng hết cả buổi học.
Đứng rồi mà vẫn không tập trung khiến giáo sư vô cùng tức giận, ra lệnh cho cô viết bản kiểm điểm.
Nếu ông ta không phải là học trò của thầy Đường nhất định sẽ cho cô rớt môn!
Tan học, Ninh Tú Phân vội vàng thu dọn cặp sách rồi đến ký túc xá của Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm đã đợi cô ở dưới lầu từ sớm.
Anh nhìn thấy cô thì mỉm cười nói: “Lên xe đi, nhị phu nhân nhà họ Ninh đã đến rồi, tối nay đợi em tan học rồi cùng nhau ăn cơm.”
Sáng sớm anh đã đến sân bay đón người, tối lại đến đón Ninh Tú Phân đi dự tiệc.
“À… ừm.” Ninh Tú Phân ngơ ngác gật đầu.
Nhìn cô bồn chồn, ánh mắt của Vinh Cẩm Thiêm thoáng sự khác thường.
Chưa từng thấy chú thỏ con này lo lắng như vậy.
Có lẽ là do cô cảm thấy e dè, nhị phu nhân là người thân duy nhất mà cô hy vọng.
Xe chạy ra khỏi trường học, Ninh Tú Phân quan sát khuôn mặt mình qua gương chiếu hậu rồi đột nhiên hỏi: “Nhị phu nhân trông như thế nào? Có giống Ninh Bỉnh Vũ không?”
Vinh Cẩm Thiêm biết cô không phải đang hỏi về dung mạo của Ninh Bỉnh Vũ và nhị phu nhân nhưng anh vẫn nói: “Họ trông không giống nhau, Ninh Bỉnh Vũ và em chắc là giống nhị lão gia nhà họ Ninh.”
Anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tú Phân lo lắng bất an thì nói tiếp: “Nhị phu nhân không giống Ninh Bỉnh Vũ, khi nào em gặp thì tự mình cảm nhận, cá nhân anh thấy bà ấy là người dễ gần.”
Anh không định nghĩa về người phụ nữ ấy, bởi vì mọi thứ nên dựa vào cảm nhận của chính Ninh Tú Phân.
“Người khác tốt hay không, do em tự mình cảm nhận.” Vinh Cẩm Thiêm điều khiển vô lăng thản nhiên nói.
Ninh Tú Phân cúi xuống, trầm ngâm nói: “Ừm.”
Nửa tiếng sau, xe đi vào một cánh cổng lớn hình vòm cung.
Lần này, nhà họ Ninh vẫn chọn một địa điểm quen thuộc – Khách sạn Cẩm Giang.
Chỉ là lần này, sự đề phòng đã được nới lỏng hơn rất nhiều.
Lô hàng cuối cùng này đã được nhà họ Ninh tự bỏ tiền túi ra để bù vào, kết thúc việc giao dịch, những gì cần bảo quản, cần vận chuyển cũng đã được đưa đi.
Vinh Cẩm Thiêm đưa Ninh Tú Phân xuống xe sau khi kiểm tra đơn giản thì tiến vào phòng riêng của sảnh Cẩm Giang.
Trước khi bước vào, anh vội vàng nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Bàn tay thon dài ấm áp của anh bao bọc lấy bàn tay cô, hơi ấm lan tỏa từ bàn tay theo mạch máu chảy thẳng vào tim.
Ninh Tú Phân nhìn vào mắt anh, tâm trạng bất an lo lắng trong nháy mắt tan biến đi rất nhiều, cô khẽ gật đầu: “Vâng.”
Vinh Cẩm Thiêm dẫn cô đi về phía trước, nhân viên phục vụ mở cửa phòng riêng.
Vừa bước vào cửa, Ninh Tú Phân đã nhìn thấy chiếc đèn chùm pha lê xa hoa, dưới ánh đèn không phải là cảnh tượng trang phục lộng lẫy, nhưng ai nấy ăn mặc chỉnh tề, quần áo sang trọng đang nhìn cô.
Ninh Tú Phân khựng lại, cô choáng ngợp không chỉ bởi ánh đèn chùm pha lê, mà còn bởi vì số người trong phòng còn nhiều hơn cô tưởng tượng.
Trước bàn tròn trong phòng riêng có Ninh Bỉnh Vũ, Tra Mỹ Linh, thư ký của Tra Mỹ Linh là Anderson, bên cạnh Ninh Bỉnh Vũ còn có hai người đàn ông trông rất chững chạc giống như trợ lý đặc biệt, vậy là năm người.
Ngoài ra, ở giữa bọn họ còn có hai người phụ nữ xa lạ.
Một người trông khoảng ba mươi tuổi, mái tóc xoăn dài được búi gọn ra sau gáy theo kiểu cách sang trọng, hàng lông mày lá liễu thanh tú, đôi mắt hạnh long lanh với đôi bông tai vàng lộng lẫy.
Nhưng khóe miệng hơi trễ xuống khiến cho vẻ ngoài giàu sang xinh đẹp của cô ta toát lên vẻ kiêu ngạo.
Người còn lại trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, để kiểu tóc ngắn uốn xoăn bồng bềnh ngang tai, đeo vòng cổ và bông tai ngọc trai Úc.
Tuy bà ta sở hữu đôi mắt phượng sắc sảo giống như Vương Hy Phượng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng, ôn hòa, cằm tròn đầy đặn, nhìn qua có vẻ hiền hậu, dễ gần.
Ngay khi nhìn thấy cô, hai người phụ nữ biểu cảm – kinh ngạc.
Nhưng mà…
Ninh Tú Phân hơi sững sờ, hai người này nhìn thế nào cũng không giống mẹ cô!
Ninh Bỉnh Vũ đã ba mươi lăm tuổi rồi, Vinh Cẩm Thiêm nói mẹ cô sinh ra Ninh Bỉnh Vũ năm hai mươi hai tuổi, vậy chẳng phải bà ấy đã năm mươi bảy tuổi rồi sao?
Hai người trước mặt… Ai giống người năm mươi bảy tuổi chứ?
Nhưng rất nhanh, cô đã hiểu ra.
Người phụ nữ hiền dịu, đoan trang hơn bốn mươi tuổi kia đột nhiên đứng bật dậy, trong đôi mắt phượng ngoài sự kinh ngạc ra còn dần dần đỏ hoe ngấn lệ.
Bà ta lẩm bẩm một mình như người mất hồn, đưa tay ôm ngực nói: “Giống… Giống quá… Đôi lông mày này… Mái tóc này… Đây chính là con gái của tôi…”
Nhìn người phụ nữ xúc động đến rơi lệ, cơ thể run rẩy nhìn chằm chằm vào mình, Ninh Tú Phân bỗng dưng có chút luống cuống, cô có một cảm giác kỳ lạ vô thức muốn lùi về phía sau.
Mong đợi lớn nhất của cô đối với cảnh tượng nhận người thân trong gia đình họ Ninh chính là lúc gặp mặt Ninh Bỉnh Vũ ở quán ăn Thái Bình ở Dương Thành.
Chưa từng nghĩ tới… Người nhị phu nhân này lại kích động như vậy, kích động đến mức khiến cô bối rối!
Nhìn nhị phu nhân định bước tới, cơ thể Ninh Tú Phân phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, thế mà lại vô thức lùi về sau một bước.
Bước chân nhị phu nhân khựng lại, bà quay đầu đi, có chút luống cuống lau nước mắt: “Xin lỗi… Là… Là tôi quá kích động, dọa con bé rồi… Tôi không cố ý.”
Thấy vậy, Ninh Bỉnh Vũ nhíu mày nhìn Ninh Tú Phân, con bé ranh mãnh này cũng có lúc sợ hãi sao?
Ngược lại, Tra Mỹ Linh thấy vậy vội vàng đứng dậy, mỉm cười ôn hòa: “Dù sao cũng là mẹ con ruột thịt, tóc, lông mày, đôi mắt của con bé rõ ràng giống hệt anh cả, đều được di truyền từ cha nuôi.”
Cô ta lại tiến lên dìu Ninh nhị phu nhân là Văn Huệ Phương, thân thiết nói: “Còn mũi, miệng của em ấy thì giống hệt mẹ nuôi rồi, nhìn là biết ngay mẹ con.”
Đó cũng là lý do tại sao ban nãy nhị phu nhân vừa nhìn thấy Ninh Tú Phân đã kích động như vậy.
Sau khi xác nhận mối quan hệ huyết thống, chỉ cần nhìn thoáng qua đường nét lông mày thanh tú, xinh đẹp của cô là biết ngay cô chắc chắn là người nhà họ Ninh.
Người phụ nữ còn lại trông khoảng ba mươi tuổi kia bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.
“A Vũ cũng vậy, tôi liếc mắt một cái là nhận ra ngay đây là đặc điểm của người nhà họ Ninh chúng ta, vậy mà lúc đầu anh lại không nhận ra, không biết đã gây ra bao nhiêu hiểu lầm, khiến con bé bây giờ vừa nhìn thấy thím nhỏ đã tránh né.”
Ánh mắt Ninh Tú Phân rơi vào người phụ nữ kia, mặc dù người phụ nữ này đang nói giúp cô.
Nhưng cô không cảm nhận được từ người đối phương sự thiện ý dè dặt, cẩn thận như Văn Huệ Phương, mà ngược lại là – địch ý.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!