Ninh Tú Phân đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh hai người.
Ba giờ chiều, ánh nắng chói chang của tiết trời tháng Năm chiếu xuống ba người.
Trên sân thể dục không chỉ nhộn nhịp tiếng nam sinh nữ sinh lớp thể dục đang tập luyện, mà còn cả tiếng những chú chim tinh nghịch nhảy nhót hót líu lo trên cành khiến bóng cây không ngừng lay động
Ba người không nói gì, chỉ có Sở Hồng Ngọc đang vùi mặt vào lòng Nghiêm Dương Dương thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Bọn họ cứ như vậy ngồi im lặng hơn một tiếng đồng hồ, Sở Hồng Ngọc đột nhiên uất ức lên tiếng: “Có thể… lấy cho tôi cái khăn thấm chút nước… để tôi rửa mặt được không…”
Ninh Tú Phân và Nghiêm Dương Dương nhìn nhau.
Ninh Tú Phân đứng dậy, gật đầu nói: “Được, chị đợi em một lát.”
Nói xong, cô cầm khăn vội vàng chạy đến phòng vệ sinh ở phòng tập thể dục gần đó thấm nước rồi quay lại.
Sở Hồng Ngọc chậm rãi ngồi dậy khỏi lòng Nghiêm Dương Dương, cầm lấy chiếc khăn ướt mà Ninh Tú Phân mang đến rồi úp lên mặt.
Sau khi lau mặt xong, cô ấy đột nhiên khàn giọng hỏi: “Các cậu thấy, nếu Tô Học Minh đến tìm tớ, liệu anh ta có thừa nhận những chuyện…”
Sở Hồng Ngọc ngừng một chút rồi nói tiếp: “…Những chuyện đó không? Vừa rồi có lẽ tớ nên tóm sống bọn họ ngay tại chỗ ở rừng cây nhỏ!”
Nghiêm Dương Dương không đổi sắc mặt nói: “Tên khốn đó có thừa nhận hay không thì có quan trọng gì, hôm nay cậu đã tận mắt nhìn thấy anh ta và Lan Lan ôm nhau, còn nghe thấy những gì xấu xa bọn họ nói nữa.”
Sở Hồng Ngọc khẽ hỏi: “Nếu anh ta chối bỏ thì sao… Dù sao lúc đó sau khi tớ nhìn thấy, tớ đã quay người bỏ chạy, anh ta cũng đâu biết tớ phát hiện ra anh ta và Lan Lan lén lút với nhau.”
Nghiêm Dương Dương hừ lạnh: “Anh ta…”
Ninh Tú Phân đột nhiên giữ tay Nghiêm Dương Dương lại, quay sang nhẹ nhàng nói với Sở Hồng Ngọc: “Có lẽ tất cả những điều này đều không phải là sự thật, chỉ là do Lan Lan ghen tị với chị nên mới quyến rũ Tô Học Minh.”
Nghiêm Dương Dương mắt chữ a mồm chữ o đầy hoài nghi nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân: “Ninh Tú Phân, em…”
Ninh Tú Phân càng siết chặt tay cô ấy hơn, thản nhiên nói: “Yêu một người cả đời không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là không tránh khỏi những vấn đề tinh thần khó lí giải, hơn nữa, tất cả đều là lời nói một phía từ Lan Lan, chị cũng biết Lan Lan ghen tị với chị mà.”
Cô dừng một chút: “Có lẽ Tô Học Minh chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, chị đã quen biết anh ta bao nhiêu năm rồi, tại sao không cho anh ta một cơ hội?”
Nghiêm Dương Dương tức giận đến mức muốn nổ bong bóng mắt, cô ấy đột nhiên nhảy dựng lên nói: “Tiểu Ninh, em đang nói nhăng nói cuội gì vậy, em bị điên rồi à?”
Sở Hồng Ngọc lại lấy chiếc khăn ướt đang úp trên mặt xuống, đôi mắt đỏ hoe trầm ngâm nói: “Đúng thế, đó là lời nói một phía từ Lan Lan…”
Ninh Tú Phân nhiệt tình hiến kế: “Tình cảm tám năm không thể nói buông là buông được, hay là như vậy đi, mấy ngày nay chị đừng gặp anh ta, cũng đừng nói gì với anh ta cả.”
“Để cho anh ta thấp thỏm bất an một chút, tự mình ngẫm nghĩ xem rốt cuộc đã làm sai điều gì khiến chị giận”.
Sở Hồng Ngọc do dự một chút rồi nắm lấy tay Ninh Tú Phân: “Đúng vậy, cho dù anh ta bị Lan Lan mê hoặc rồi nói ra những lời lẽ dơ bẩn đó thì cũng là anh ta sai, phải cho anh ta một bài học!”
Tuy nói như vậy nhưng ánh mắt cô ấy lại có chút bối rối như đang cố gắng tự thuyết phục bản thân.
Cánh tay của Nghiêm Dương Dương bị Ninh Tú Phân giữ chặt, Nghiêm Dương Dương hết sức vùng vẫy nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết! Đây là vì lợi ích của chị Hồng Ngọc!” Chỉ một câu nói của Ninh Tú Phân đã chặn họng Nghiêm Dương Dương đang muốn phản bác .
Cô quay đầu nhìn Sở Hồng Ngọc đang nắm tay mình rồi dịu dàng khuyên nhủ:
“Hay là như vậy đi, mấy ngày nay chị cứ mặc kệ anh ta, để em thay chị đi ứng phó, đợi đến lúc anh ta cuống lên, chị lại xuất hiện, tra hỏi mọi chuyện cho rõ ràng, biết đâu tất cả chỉ là do Lan Lan cố ý bày ra làm chị hiểu lầm.
Sở Hồng Ngọc nhắm đôi mắt mệt mỏi lại: “Ừm… Mấy ngày nay chị xin nghỉ phép, đến ký túc xá của cô chị ở tạm mấy hôm… Chị để lại số điện thoại công cộng của ký túc xá cô chị, có chuyện gì thì gọi cho chị.”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Được.”
Nghiêm Dương Dương ở bên cạnh gãi đầu gãi tai, khó chịu muốn chết.
Tiễn Sở Hồng Ngọc đi rồi, Nghiêm Dương Dương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tức giận quát Ninh Tú Phân: “Tiểu Ninh, rốt cuộc em đang làm cái quái gì vậy, tại sao lại bênh vực cho tên khốn đó!”
Ninh Tú Phân trừng mắt nhìn cô: “Em nói này chị Dương Dương, chị không thấy chị Hồng Ngọc hiện tại vẫn chưa chấp nhận sự thật Tô Học Minh phản bội chị ấy sao?”
Sở Hồng Ngọc, người con gái có tính cách thẳng thắn, không chấp nhận sự giả dối vừa chứng kiến cảnh Tô Học Minh ôm ấp Đinh Lan đã lập tức quay người bỏ chạy.
Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ để chứng minh trong lòng cô ấy thật sự không muốn chấp nhận việc Tô Học Minh phản bội mình sao?
Nghiêm Dương Dương ngẩn người: “Nhưng mà vừa nãy cô ấy không phải là người thiếu lý trí như vậy mà.”
Ninh Tú Phân xoa xoa mi tâm: “Tám năm, thời gian lâu đến nỗi quân Nhật cũng phải đầu hàng, từ một cô gái nhỏ mười lăm tuổi mới biết yêu cho đến tình cảm hiện tại, nói buông là buông được sao? Lúc trước chúng ta học kinh tế lý luận, chẳng phải có một từ gọi là ‘chi phí chìm’ sao?”
Nghiêm Dương Dương nhíu mày: “Ý em là Sở Hồng Ngọc cảm thấy cô ấy bỏ ra quá nhiều, tiếc “chi phí chìm” nên không nỡ bỏ tên khốn nạn kia sao?”
Ninh Tú Phân đồng tình: “Họ đã sống chung như vợ chồng, đáng lẽ ra phải đăng ký kết hôn từ lâu rồi, thanh xuân và những hồi ức đẹp nhất của chị ấy đều là do Tô Học Minh mang lại.”
Chỉ có thể nói mẹ của Sở Hồng Ngọc thật sự rất có tầm nhìn xa trông rộng.
Hơn nữa con người khi gặp phải chuyện tuyệt vọng, phản ứng đều là: đau khổ – không thể tin nổi – tìm cớ – tự trách bản thân – cuối cùng là miễn cưỡng chấp nhận.
Đó là một quá trình.
Nghiêm Dương Dương bực bội: “Vậy thì… vậy thì em cũng không thể nói đỡ cho tên khốn nạn kia, chẳng phải là để cho anh ta có cớ vin vào sao!”
Ninh Tú Phân khẽ cười: “Cấp bách gì chứ, chị Hồng Ngọc hiện tại đang trong giai đoạn tìm cớ, đợi thêm vài ngày nữa, em sẽ nghĩ cách giúp chị ấy chấp nhận chuyện này.”
Để phá vỡ chút hy vọng mong manh cuối cùng của Sở Hồng Ngọc, cô đã nghĩ kỹ ra cách rồi.
…
Ngày hôm sau, dưới ký túc xá nữ trường đại học Phúc Đán
“Sao vậy, Hồng Ngọc không muốn gặp anh sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Tô Học Minh thoáng bất ngờ.
Trên con đường nhỏ bên ngoài ký túc xá, Ninh Tú Phân mỉm cười nhìn anh ta: “Đúng vậy, đồng chí Tô, xem ra anh lại chọc giận chị Hồng Ngọc rồi, anh phải tự xem lại bản thân đi.”
Tô Học Minh thản nhiên nhìn Ninh Tú Phân, anh ta không biết lý do vì sao nhưng anh ta cảm nhận được sự chế giễu trong lời nói của cô.
Anh ta ôn hòa hỏi: “Có thể cho anh biết tại sao không, hôm qua cô ấy vẫn còn rất ổn mà.”
Ninh Tú Phân nhún vai nói: “Có lẽ là vì anh không hầu hạ chị ấy tốt chăng?”
Biểu cảm khuôn mặt của Tô Học Minh bỗng cứng đờ lại, hầu hạ?
Sở Hồng Ngọc vậy mà lại trước mặt bạn cùng phòng của cô ấy miêu tả anh ta như một tên đầy tớ đi hầu hạ người khác!
Ninh Tú Phân lại cười: “Anh muốn dỗ dành chị Hồng Ngọc vui vẻ, chi bằng đi học người ta cách xoa bóp chân đi, lần sau về nhà với chị Hồng Ngọc thì ngoan ngoãn hầu hạ chị ấy.”
Vừa nói, cô vừa đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Dù sao anh cũng quen hầu hạ chị ấy rồi thì anh nên làm cho chị ấy vui vẻ, nếu không anh khó mà có được ngày hôm nay!”
Dù Tô Học Minh có giỏi nhẫn nhịn đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi ánh mắt và sự khinh thường của Ninh Tú Phân.
Anh ta nắm chặt tay, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng vẫn cố gắng ôn hòa nói: “Anh đi trước đây, ngày mai sẽ quay lại.”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Ánh mắt Ninh Tú Phân lóe lên nhìn về phía hai người ở cách đó không xa.
Hai người kia như nhận được chỉ thị xoay người đi theo Tô Học Minh.
Ninh Tú Phân nhìn theo bóng lưng Tô Học Minh khuất dần, vừa xoay người liền nhìn thấy có người không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình.
Đinh Lan vẻ mặt lo lắng nhìn cô: “Ôi chao, cô đây là đích thân ra trận châm ngòi ly gián đấy à, nếu để cho Sở Hồng Ngọc biết cô ‘ném đá giấu tay’ thì phải làm sao đây?”
“Hay là cho tôi chút tiền bịt miệng đi? Tôi đây rất chuyên nghiệp đấy”. Đinh Lan nửa đùa nửa thật hỏi.
Ninh Tú Phân không hề bất ngờ khi Đinh Lan đứng sau lưng mình, còn đối với lời nói ẩn chứa uy hiếp của cô ta, cô cũng không quan tâm lắm.