Sở Hồng Ngọc run rẩy toàn thân, lòng kiêu hãnh và sự tự tôn không cho phép cô ấy rơi lệ trước mặt một kẻ quê mùa như Đinh Lan.
Cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng ác ý của Đinh Lan dành cho mình.
“Cô hận tôi đến mức nào mà phải làm những chuyện này?” Cô ấy siết chặt tay, lạnh lùng nhìn Đinh Lan.
Đinh Lan nghiêng đầu, ra vẻ khó hiểu: “Tôi hận cô lúc nào?”
Sở Hồng Ngọc nghiến răng: “Cô chính là…”
“Tôi ghen tị với cô mà thôi!” Đinh Lan nhún vai.
Sở Hồng Ngọc sững sờ: “…”
Sau đó, Đinh Lan đưa ngón tay đếm: “Xuất thân gia đình cán bộ, con gái độc nhất vùng Giang Chiết, công việc tốt, học hành giỏi giang, lại còn… có một khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ai ai cũng nói cô là hoa khôi của trường.”
Đinh Lan cảm thán: “Cô là nàng tiên nữ xinh đẹp nhất trong lòng các nam sinh trong trường, lại còn có một người bạn trai vừa có học vấn tốt lại vừa đẹp trai, sẵn sàng giúp cô rửa chân, mát xa chân cho cô, tại sao trên thế gian này lại có người may mắn như vậy, may mắn đến mức khiến người khác phải ghen tị?”
Sở Hồng Ngọc lạnh lùng nói: “Vậy thì sao?”
Đinh Lan ra vẻ vô tội nói: “Cho nên, tôi rất muốn xem thử, một nàng tiên nữ hoàn mỹ như vậy, liệu có chỗ nào không như ý muốn hay không.”
Cô ta nghiêng đầu, cười híp mắt nói: “Haha, sau đó tôi đã thấy rồi, hóa ra không phải tiên nữ có điều kiện hoàn mỹ thì tình yêu sẽ luôn suôn sẻ.”
“Hóa ra đàn ông sau khi ngủ với tiên nữ rồi cũng sẽ chán, hóa ra đàn ông đều như nhau, cam tâm tình nguyện làm kẻ dưới, nhẫn nhịn cũng chỉ là vì muốn thừa lúc cô gặp nạn mà ra tay.”
Sắc mặt Sở Hồng Ngọc trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô ấy vô thức nắm chặt tay.
Đinh Lan như thể tò mò hỏi: “Tô Học Minh nói lúc cô mười tám tuổi, anh ta chỉ cần dỗ ngọt vài câu là cô đã chủ động lên giường với anh ta rồi, thật lừa người quá, sự thật có phải vậy không vậy?”
Tim Sở Hồng Ngọc như nhỏ máu, toàn thân run rẩy, bịt tai hét lên với Đinh Lan: “Câm miệng! Cô câm miệng!”
Ninh Tú Phân ôm lấy Sở Hồng Ngọc, cảnh cáo nhìn Đinh Lan: “Cô Đinh, cô đừng có được nước lấn tới.”
Cô muốn chị Hồng Ngọc tỉnh táo lại, cô không muốn chị ấy đau khổ đến mức nghĩ quẩn làm liều!
Đinh Lan mím môi, nhún vai nói: “Tôi cũng muốn ngậm miệng lại lắm, nhưng Tô Học Minh cứ luôn miệng nói trước mặt tôi rằng phụ nữ tắt đèn thì ai cũng như nhau.”
Cô ta còn hồn nhiên nghịch bím tóc của mình nói: “Anh ta còn nói — dù có là nữ thần trong mắt mọi người, sớm muộn gì cũng có một người đàn ông ngủ với cô ta đến phát ngán.”
Sắc mặt Ninh Tú Phân trở nên khó coi, đúng vậy, câu nói kinh tởm này sau mười mấy năm nữa vẫn còn lưu hành trên mạng được rất nhiều người đàn ông công nhận.
Sở dĩ những người đàn ông đó công nhận là vì làm như vậy bọn họ có thể hạ thấp và chà đạp những cô gái mà bản thân không có được, cũng không xứng đáng có được.
Nhìn thấy biểu cảm của Sở Hồng Ngọc, Đinh Lan cảm thấy vô cùng hả hê.
A a a~~ Thật thích khi nhìn thấy sự tự tin dần vỡ thành từng mảnh của cô nàng thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng luôn khinh thường cô ta!
Cái gì mà tự xưng là nữ thần, cái gì mà cô gái thành phố thông minh lanh lợi, chẳng qua cũng chỉ là một con ngốc bị đàn ông đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Đinh Lan dường như nhớ ra điều gì đó, hướng về phía Sở Hồng Ngọc gần như sắp suy sụp, ngây thơ lắc lắc ngón tay, không che giấu ác ý trong mắt nói:
“À đúng rồi, Tô Học Minh anh ta không thích hầu hạ phụ nữ, thích được phụ nữ hầu hạ, cô quen anh ta tám năm rồi mà không biết anh ta càng thích những người phụ nữ biết điều, biết nâng niu anh ta sao?”
Ninh Tú Phân nheo mắt, đột nhiên buông Sở Hồng Ngọc đang suy sụp trong lòng mình ra.
Đinh Lan không ngờ Ninh Tú Phân lại làm vậy!
Chờ đến khi cô ta kịp phản ứng, Sở Hồng Ngọc đã xông đến trước mặt, túm tóc cô ta, lao vào tát tới tấp —
“Tên họ Đinh kia, cô tưởng cô là cái thá gì, những tên đàn ông đê tiện đó, dù nhà có ăn ngon mặc đẹp đến đâu cũng muốn thử mùi vị của thứ dơ bẩn bên ngoài, cô chính là thứ dơ bẩn bên ngoài giống hệt anh ta!!
Đinh Lan bị Sở Hồng Ngọc đang tức giận tát đến mức hét lên không ngừng: “A — a — cứu mạng!”
Đừng nhìn Sở Hồng Ngọc người mảnh mai như liễu yếu đào tơ mà nghĩ cô yếu đuối, lúc huấn luyện quân sự cô ấy đã bị phải trải qua khổ luyện một thời gian, tuy rằng vẫn không thể vật ngã được đàn ông nhưng đánh nhau với nữ sinh chưa từng huấn luyện thì dư sức.
“Cô làm cái gì vậy, buông… buông tay ra!” Chẳng mấy chốc, Đinh Lan đã khóc lóc kêu gào vì khuôn mặt bị Sở Hồng Ngọc tát sưng vù.
Cô ta cũng giống như Ninh Tú Phân, là người có vóc dáng nhỏ nhắn, cho nên cô ta mới luôn muốn lén mặc quần áo của Ninh Tú Phân, vậy nên khi bị rơi vào tay Sở Hồng Ngọc cao 1m68 thì bị đánh xoay như chong chóng.
Ninh Tú Phân khoanh tay đứng nhìn, đợi đến khi cơn giận của Sở Hồng Ngọc nguôi ngoai phần nào, cô mới bước tới, khéo léo kéo Sở Hồng Ngọc đang run rẩy ra.
“Chị Hồng Ngọc, đủ rồi đấy, nhỡ đâu bị thầy cô nhìn thấy thì không hay đâu.”
Sở Hồng Ngọc vẫn còn đang sôi máu, nắm chặt tóc Đinh Lan không buông.
Thế nhưng cánh tay thon thả và những ngón tay của Ninh Tú Phân lại giống như gọng kìm sắt, dễ dàng kéo cô ấy ra.
Đinh Lan bị đánh đến mức mặt mũi sưng vù, tóc tai rối bù, cô ta đau đớn hét lên với Sở Hồng Ngọc- người cũng đang phẫn nộ không kém:
“Có giỏi thì cô đi mà đánh chết cái tên tội đồ chính hiệu Tô Học Minh ấy đi, là anh ta ngủ với cô, lừa dối cô, lợi dụng cô và cả nhà cô đấy!”
“Cho dù không có tôi, không có Tô Tiểu Ngọc thì sau này Tô Học Minh cũng sẽ đi ngủ với những người phụ nữ khác thôi, cô có bản lĩnh đánh hết được bọn họ chắc?”
Sở Hồng Ngọc mặt mày tái mét, đưa tay quệt nước mắt, chỉ thẳng vào mặt cô ta: “Chuyện của tôi với cô, tôi sẽ xử lý sau, còn tên gian phu kia tôi cũng sẽ không tha cho anh ta, cô cứ chờ mà xem!”
Nói xong, cô ấy mở cửa phòng, đầu cũng không ngoảnh lại mà xông ra ngoài.
Ninh Tú Phân vội vàng đuổi theo ra đến cửa phòng, hét lớn về phía Nghiêm Dương Dương: “Chị Dương Dương, chặn chị Hồng Ngọc lại!”
Bây giờ Sở Hồng Ngọc không còn chút lý trí nào nữa, cô sợ sẽ xảy ra chuyện.
Nghiêm Dương Dương đang cầm cây chổi, nhìn thấy Sở Hồng Ngọc lao ra, trong nháy mắt đã không thấy đâu, đang ngơ ngác thì nghe thấy tiếng Ninh Tú Phân gọi, lập tức ném cây chổi chạy theo: “Rồi rồi, biết rồi! Em cứ đợi đi!”
Ninh Tú Phân: “…”
Cái giọng điệu gì thế này, cô nàng Bắc Kinh này cũng thật là bá đạo!
Ninh Tú Phân thở dài, lắc đầu liếc nhìn những nữ sinh ở các phòng khác bị Nghiêm Dương Dương xua đuổi đi xa.
Cô xoay người trở về phòng, tiện tay đóng cửa lại, ngăn cách những ánh mắt tò mò.
Vừa quay người lại, Ninh Tú Phân đã nhìn thấy ánh mắt oán hận của Đinh Lan đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô nhướng mày, xoay người đi đến bàn học của mình, kéo ghế ngồi xuống: “Sao thế, có gì muốn nói à?”
Đinh Lan hít một hơi thật sâu, biến nỗi uất ức thành ham muốn kiếm tiền, chỉ vào mái tóc rối bù của mình: “Ninh Tú Phân, cô nhìn tôi xem, tôi vì hoàn thành nhiệm vụ của cô nên mới bị đánh thành ra thế này, đây là tai nạn lao động, cô phải bồi thường cho tôi!”
Ninh Tú Phân nhìn mấy sợi tóc bị Sở Hồng Ngọc giật rơi trên mặt đất, khẽ “chậc” một tiếng, nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
Tuy nhiên…
Cô cong đôi mắt to tròn: “Cô không phải vì hoàn thành nhiệm vụ của tôi mới bị đánh thành ra thế này, mà là vì muốn trút giận cá nhân, cố ý làm quá lên mới bị đánh như vậy, tôi đã khuyên cô ngậm miệng lại rồi nhưng cô không nghe.”
Ninh Tú Phân dừng lại một chút, giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt cô ta: “Cho nên cô thành ra thế này không thể coi là tai nạn lao động được! Cũng đừng có dùng cái chiêu nũng nịu mà cô hay dùng với đàn ông để đối phó với tôi, vô dụng thôi!”
Đinh Lan nghẹn họng, sau đó hai mắt ngấn lệ: “Cô… sao cô có thể như vậy chứ, Ninh Tú Phân, tôi vì giúp cô làm việc, tận tâm tận lực, không tiếc thân mình, vậy mà cô lại đối xử với tôi như thế!”
Ninh Tú Phân sờ cằm, gật gù tán thưởng: “Tôi cũng rất bội phục cô đấy, Đinh Lan, cái tinh thần bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của cô, thật sự khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác đấy.”
“Vậy nên, Ninh Tú Phân, cô biết tôi đã hy sinh nhiều như thế nào rồi chứ?” Đinh Lan dừng lại một chút, sau đó đưa tay lau nước mắt đầy vẻ uỷ khuất.
Ninh Tú Phân cười mỉm: “Ồ, cô đã hy sinh rất nhiều còn không tiếc thân mình ngủ với anh ta rồi à? Vậy thì tôi thật sự nên trả thêm tiền cho cô đấy.”