Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Chú Kiều nổi giận: “Sao anh lại chửi bới người khác như vậy, tôi vừa cầm cái bát này đi được hơn chục mét thì đã phát hiện ra không ổn rồi!”
Nghe vậy, Ninh Tú Phân nhìn người bán hàng rong: “À? Hay là để tôi xem thử?”
Những người bán hàng rong gần đó và những người yêu thích đồ cổ thường xuyên đến chợ đồ cũ đường Hoa Đình đều biết Ninh Tú Phân –
Gần đây có một cô gái trẻ đến đây mỗi ngày, trả giá cao để giúp người lớn trong nhà tìm một chiếc khóa trường thọ bằng ngọc bích Tân Cương.
Cô gái ăn mặc đẹp, xuống tay hào phóng, rất am hiểu, khi có hứng còn giúp mọi người xem hàng, nhìn là biết gia đình có điều kiện.
Chỉ trong hơn chục ngày, cô đã quen mặt từ đầu đến cuối quầy hàng, được gọi là “Cô Ninh”.
Người bán hàng rong căng thẳng, vội vàng nói với Ninh Tú Phân: “Cô Ninh, đừng để tên nghèo hèn này lừa!”
Nói xong, người bán hàng rong nhìn chú Kiều từ trên xuống dưới: “Tôi lạ gì ông nữa, một kẻ nghèo kiết xác, không có mấy đồng tiền, mà ngày nào cũng muốn đến chợ đồ cổ để tìm kiếm, ai mà biết liệu vừa rồi ông có quay người đi đổi với đồng bọn hay không!”
Những người đam mê đồ cổ đến đây, người đến người đi cũng chỉ có từng đấy người, nên mọi người hầu như đều quen biết nhau cả.
Ví dụ như chú Kiều này, ngay cả Ninh Tú Phân cũng biết ông ấy thực sự không có tiền nhưng lại rất thích đồ cổ.
Vì vậy, hễ rảnh rỗi là đến sờ sờ xem xem, đến chủ nhật thì cả ngày cầm cuốn sách cũ “Thẩm định đồ cổ” đến đây, trưa đói thì ăn cơm hoặc bánh bao mang theo.
Khuôn mặt chữ điền của chú Kiều không thể nhịn được nữa, mặt mày đỏ bừng, chỉ vào anh ta: “Anh… Anh sao có thể vu khống người khác! Tôi đã bỏ ra một trăm mười đồng để mua cái bát này đấy!”
Ninh Tú Phân nghe xong không khỏi kinh ngạc, ồ, ông chú này hóa ra lại chịu chi thế hả?
Cô tò mò nhìn vào chiếc bát trong tay chú Kiều, muốn biết đó là hàng gì: “Chú Kiều, để cháu xem nào?”
Chú Kiều biết tầm nhìn của Ninh Tú Phân, cẩn thận đưa chiếc bát trong tay cho cô.
Ninh Tú Phân nhận lấy, nhìn ký hiệu dưới đáy bát, mắt sáng lên: “Bát gốm màu men cẩm thạch thời Ung Chính, “Bình An Xuân Tín Đồ”, chả trách chú lại chịu chi như vậy…”
Đừng nói là một trăm mười đồng, theo cô, bốn trăm đồng cũng không hề làm quá.
Chú Kiều nghe Ninh Tú Phân lẩm bẩm, rất nhanh vui mừng: “Cháu Ninh, cháu giúp chú xem thử, đây có phải là hàng thật không?”
Người bán hàng rong định nói gì đó, nhưng Ninh Tú Phân đã đồng ý: “Được!”
Cô lật chiếc bát lại: “Miệng loe, bụng cong, đáy được mài nhẵn hoàn hảo, chất liệu sứ mịn và tinh xảo, bên ngoài được vẽ bằng màu ngoại nhập với họa tiết hoa mận, trúc, thủy tiên, bên dưới vẽ một cặp chim cút đang kề cận nhau, màu sắc rực rỡ, tô màu tinh xảo và sang trọng.”
Cô dừng lại một chút: “Chiếc bát sứ này có lẽ được sản xuất từ xưởng chế tác pháp lam thời Ung Chính, tranh vẽ trên thành bát lẽ ra phải là men cẩm thạch, nhưng chiếc bát này lại có hiệu ứng men phấn, vì vậy, chiếc bát này thực sự là đồ giả.”
Mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Sắc mặt người bán hàng rong thay đổi, hừ lạnh: “Cô Ninh lợi hại như vậy, ngay cả men cẩm thạch và men phấn, ngay cả chuyên gia cũng phải phân biệt rất lâu, cô chỉ cần sờ vào xem một chút là biết.”
Ninh Tú Phân liếc nhìn anh ta, dứt khoát nói: “Đó là bởi vì tôi là chuyên gia trong số các chuyên gia!”
Bà Hạ tuy bận rộn buôn bán nhưng cũng không vì thế mà lơ là việc dạy dỗ cô cháu gái về kiến thức cổ vật.
Dẫu sao thì, trong nghĩa địa thôn Tứ Đường còn rất nhiều bảo vật truyền đời của nhà bà Hạ.
Bà cụ vẫn luôn canh cánh trong lòng ước mơ trở thành cao thủ trộm mộ, nếu không tự tay “rinh” được những món đồ gia truyền kia về thì bà cụ vẫn không cam tâm.
Ninh Tú Phân và ông Đường có thể để bà ấy đi sao? Chắc chắn là không thể!
Nếu bị bắt gặp, bà Hạ có thể sẽ bị dân làng chôn sống mất, Ninh Tú Phân chỉ đành dỗ dành bà Hạ rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ nghĩ cách lấy những bảo bối đó về cho bà ấy.
Vì vậy, bà Hạ rảnh rỗi thì sáng tạo ra các loại bánh ngọt, lúc thì lôi kéo cô học đủ loại kiến thức về đồ cổ, dẫn cô đi học cách thẩm định đồ cổ.
Ninh Tú Phân giơ món đồ trong tay cho mọi người xem:
Nào, kỹ thuật đơn giản nhất để phân biệt đồ giả là đồ men cẩm thạch có nhiều màu sắc, các đường viền trên bề mặt đều rõ ràng, giống như tranh sơn dầu; còn đồ sứ men phấn giống như tranh thủy mặc, các đường nét có cảm giác loang màu! Mọi người xem nó giống tranh thủy mặc hay tranh sơn dầu?
Những người chơi đồ cổ xung quanh vây lại xem kỹ, thì thầm:
“Nhìn đường cong và độ đậm nhạt của màu sắc giống như tranh thủy mặc!”
“Đúng vậy, men cẩm thạch là kỹ thuật từ phương Tây du nhập vào, dùng trên đồ sứ thời Ung Chính cũng phải giống như tranh sơn dầu chứ!”
“Chẳng lẽ nó thực sự là đồ giả… “
Sắc mặt của chú Kiều lập tức hiện lên vẻ vui mừng, ông ấy chỉ vào người bán hàng rong và nói: “Anh xem, cô Ninh và mọi người đều là nhân chứng, anh là kẻ bán đồ giả!”
Sắc mặt của người bán hàng rong trở nên khó coi, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Ninh Tú Phân: “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Cho dù là đồ giả, trong nghề đồ cổ này một khi đã qua tay thì không được đổi trả, chỉ có thể nói là ông không có mắt nhìn thôi!”
Sau đó, anh ta khinh miệt hừ lạnh: “Ông đã đến chỗ tôi xem cái bát đó hơn mười lần, mặc cả với tôi gần một tháng, bây giờ ông lại nói với tôi rằng ông không phát hiện ra nó là đồ giả, nhưng quay người đi mười mét thì mới phát hiện ra sao?”
Nghe vậy, những người khách đang tìm mua đồ cổ không nhịn được liếc nhìn chú Kiều với ánh mắt khác thường, bắt đầu bàn tán xôn xao.
Làm sao có người xem đi xem lại vô số lần, sau khi trả tiền lại nói đồ là giả, chẳng lẽ ông ấy đã bí mật đổi hàng?
Sắc mặt của chú Kiều trong nháy mắt trắng bệch rồi đỏ bừng, trong lòng đầy nhục nhã:
“A… tôi không có! Tôi không đổi! Tôi… tôi cũng là người có công việc và địa vị đàng hoàng, tôi lấy nhân cách của mình ra để thề tuyệt đối sẽ không làm chuyện trái lương tâm!”
Ông ấy cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ngày ngày trước đó đã xem đi xem lại nhiều lần, lúc giao dịch cũng đã chắc chắn rồi, mới nhẫn tâm lấy hết tiền riêng ra mua!
Nhưng sao sau khi cầm về, ông ấy xem xét kỹ lưỡng, nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không ổn, nó sao thành đồ giả rồi?
Chẳng lẽ trước đó ông ấy đã nhìn nhầm?
Người bán hàng rong thấy mọi người xung quanh đều ủng hộ mình, ngay cả biểu hiện của chú Kiều cũng lộ ra vẻ lúng túng, ánh mắt anh ta ra vẻ hiểu biết:
“Tên nghèo kiết xác này, chẳng qua là muốn kiếm hời thôi, trong nghề đồ cổ của chúng ta đã gặp nhiều rồi, cần nhất cái con mắt tinh tường!”
“Cũng giống như đánh bạc vậy, ông bỏ ra giá cao mua một viên đá, bổ ra một nhát, cắt ra được một viên gạch, ông sao có thể bắt người ta trả lại hàng, nói rằng người ta bán không phải là ngọc bích mà là đá được?!”
Mọi người bàn tán xôn xao, đúng thật, nghề đồ cổ cũng giống như nghề đá quý, hàng đã rời quầy thì không được đổi trả.
Có người khuyên chú Kiều thôi đi, cũng có người chế giễu ông ấy không có mắt, đùa giỡn qua lại.
Khuôn mặt chữ điền ngay ngắn của chú Kiều đầy vẻ bối rối và thất vọng, ông ấy kéo chiếc áo vá của mình.
Số tiền này ông ấy đã phải nhịn ăn nhịn uống mới có thể dành dụm được…
Ninh Tú Phân đã xem đủ trò hay rồi, đột nhiên lên tiếng: “Đúng vậy, nghề đồ cổ của chúng ta cũng giống như nghề đá quý, cho dù có mua phải đồ giả, cũng chỉ có thể trách do bản thân không đủ tinh mắt… “
Người bán hàng rong lập tức đắc ý, chú Kiều cúi đầu thất vọng, quay người định vội vàng rời đi.
Nhưng ngay sau đó, Ninh Tú Phân lại tiếp tục nói: “Nhưng nếu người bán hàng dùng hàng thật để cho khách xem, đến lúc bán lại lấy hàng kém đổi với hàng tốt, đưa đồ giả cho khách, thì đó là phá vỡ quy tắc của ngành, là lừa đảo, phải đưa đến công an!”
Lời này vừa nói ra, hiện trường rất nhanh yên tĩnh trong chốc lát, chú Kiều và người bán hàng rong càng ngẩn người, một người như bừng tỉnh, một người thì cuống quýt.
Ninh Tú Phân nhân cơ hội vươn người ra túm lấy chiếc túi vải đen mà người bán hàng rong giấu dưới ghế, định cầm lấy mở ra.
Ngay sau đó, người bán hàng rong phản ứng lại, nhanh tay túm lấy chiếc túi vải đen, trừng mắt nhìn Ninh Tú Phân: “Buông tay, con ranh con!”
Ninh Tú Phân nhướng mày: “Sao, lòng dạ bất chính nên chột dạ à? Không buông thì sao, thử mở ra cho mọi người xem bên trong có gì đi!”
Người bán hàng rong vốn đã căm ghét Ninh Tú Phân xen vào phá chuyện của anh ta, tay còn lại bỗng vung một cú đấm về phía cô “Cút đi, tôi đây bảo cô buông tay!”
Ninh Tú Phân theo bản năng định né tránh, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đứng im.
Sau đó, theo cú đấm của người bán hàng rong, cô né tránh khuôn mặt, nên nắm đấm đánh vào vai cô.
Ninh Tú Phân thuận thế ngã về phía sau, đồng thời hét lên: “A—!”
Chú Kiều thấy vậy, vội vàng chạy đến đỡ cô, sau đó quay về phía người bán hàng rong: “Sao anh có thể ra tay với một cô gái như vậy hả!”
Người bán hàng rong cười lạnh với ông ấy: “Cô ta dám cướp đồ của tôi, đánh chết cô ta cũng đáng đời, tôi đây không những đánh cô ta, còn đánh cả ông nữa đấy!”
Nói xong, anh ta giật lấy chiếc túi từ tay Ninh Tú Phân, sau đó hét về phía sau: “Mấy tên này không biết quy củ, ra tay cướp hàng, cho chúng nó một bài học!”
Trong lúc nói chuyện, không biết từ đâu xuất hiện ba người đàn ông, tay cầm gậy gộc bao vây xông lên.
Chú Kiều giật mình: “Các người dám!”
Những người bán hàng và khách mua hàng xung quanh hoặc là vội vàng thu dọn đồ đạc bỏ đi, hoặc là đứng bên cạnh hóng hớt.
Ninh Tú Phân ôm vai, nhướng mày nhìn người bán hàng: “Đúng là là loại người quen lừa đảo, không nói nhiều lời đã ra tay!”
Người bán hàng rong tức giận định lên tiếng, đột nhiên, một bóng người lóe lên, sau đó anh ta cảm nhận được một cú đấm rất mạnh giáng vào bụng mình.
Cú đấm mạnh đến mức anh ta lập tức kêu lên: “A!”
Chiếc túi vải đen trong tay anh ta cũng tuột ra, rơi xuống đất.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay nhanh nhẹn túm lấy chiếc túi vải đen, trực tiếp đưa đến trước mặt Ninh Tú Phân.
A Hoàn dứt khoát nói: “Đây.”
Ninh Tú Phân nhận ngay lấy, mở ra luôn.
Tên bán hàng rong bị đánh đến mức muốn ói cả axit dạ dày ra, vội vàng hoảng hốt gào lên: “Khụ khụ… Mày con đàn bà đê tiện… Đừng tưởng có người tình mà vênh váo, đánh nó cho tao!”
A Hoàn cười lạnh: “Biết là phụ nữ của tao mà còn dám ra tay, mẹ nó chứ, bọn mày muốn chết à!”
Nhìn ba tên đàn ông lao tới, cô ấy bay người lên, tung một cú đá dài “rầm!”
Một cú đá bay thẳng vào mặt tên xông lên đầu tiên!
Sau đó, cô ấy đấm thẳng vào mũi tên thứ hai, làm gãy xương mũi của anh ta, khiến anh ta chảy máu mũi ồ ạt.
Cô ấy tặng cho tên cuối cùng một cú chỏ tay và đá gãy đầu gối!
Chỉ vài chiêu, ba tên đàn ông đã ngã lăn ra đất, kêu la thảm thiết, ôm vết thương không đứng dậy nổi.
Ninh Tú Phân nhìn mà rợn cả người, thật tàn nhẫn! Nhưng mà trông cũng thật đẹp trai!
Còn về việc A Hoàn nói cô là phụ nữ của cô ấy, thì dù sao họ giả làm người yêu đến đây, nên cũng chẳng sao cả.
Trong chớp mắt, mọi người có mặt đều bị sốc, lùi xa A Hoàn một chút.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!