Chờ Ninh Tú Phân lấy biên lai phạt từ cục công thương về ký túc xá giáo viên, A Hoàn mặt mày u ám mang đến một tin tức không hay hơn.
“Tất cả hàng hóa trong cửa hàng đều bị niêm phong, ngay cả nơi chúng ta thuê để làm kho cũng bị công thương dán niêm phong!”
Bình thường hàng hóa trong cửa hàng bị niêm phong cùng với cửa hàng là chuyện bình thường.
Nhưng hàng ở kho hàng của Mãn Hoa, Hoa Tử, A Hoàn cũng bị niêm phong, điều đó đã chứng tỏ…
“Kẻ địch chắc chắn đã ẩn nấp quan sát chúng ta nhiều ngày, nắm rõ vị trí kho quân nhu của chúng ta, chúng định bao vây tiếp viện, đánh úp chúng ta!” A Hoàn tức giận nói.
Ninh Tú Phân xoa xoa thái dương: “Ông già Kim hận tôi đến chết, đương nhiên muốn chúng ta tan cửa nát nhà, nhưng đừng nóng vội, chỉ cần hàng hóa không bị tịch thu là còn hy vọng.”
A Hoàn cứ nói mấy thuật ngữ quân sự, cô phải mất một lúc mới hiểu ra.
Cô nhìn Mãn Hoa: “Gọi điện thoại cho chị Lương Hân ở Dương Thành bảo họ tạm dừng giao hàng ngay.”
Mãn Hoa vội gật đầu: “Được!”
Ninh Tú Phân suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Lần này chúng ta thu hồi vốn còn bao nhiêu tiền?”
Mãn Hoa cau mày lấy sổ sách ra: “Về bán hàng từ Tiết Thanh Minh được hơn mười ngày, đợt tiền thu hồi đầu tiên là ba mươi tám nghìn tám trăm đồng đã chuyển khoản cho bên Dương Thành.”
Cô ấy thở dài: “Ngoài việc trả nợ trước, chúng ta còn đặt một lô hàng mới, nói thật thì chúng ta chỉ còn hơn một nghìn rưỡi tiền mặt bao gồm cả tiền lưu động của quán cà phê Kỷ Nguyên Chi Tâm.”
Vốn lưu động của hai cửa hàng chỉ có một nghìn rưỡi là quá ít.
Hoa Tử ngồi xổm xuống bên cạnh, buồn bực vò đầu tóc –
“Trước đây khi chúng ta về quê kiếm sống bằng cách đổi công điểm, mười mấy đồng một tháng là chuyện bình thường, lúc đấy thấy một nghìn đồng như thể sống được cả đời, bây giờ lại cảm thấy nó chẳng làm được gì.”
Ninh Tú Phân nói: “Đó là bởi vì bây giờ chúng ta đã đến Thượng Hải, đến Dương Thành nên tầm nhìn rộng mở, mới cảm thấy một nghìn rưỡi là quá ít, không đủ để hoàn thành mục tiêu của chúng ta.”
Cô nhìn gương mặt ủ rũ của mọi người, suy nghĩ: “Từ sau Tết đến nay, chưa ai được nghỉ ngơi, mọi người cứ coi như nghỉ phép mấy ngày nay đi.”
Ninh Tú Phân dừng lại: “Em sẽ nhờ ông Đường hỏi thăm học trò của ông ấy đang làm việc ở đơn vị công thương về tình hình cụ thể, đồng thời thúc giục cấp giấy phép kinh doanh.”
Mãn Hoa, Hoa Tử và A Hoàn gật đầu: “Được.”
Bằng không, còn có thể làm gì khác?
Mãn Hoa và mấy người họ đi rồi, Ninh Tú Phân nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người một lúc, rồi thu dọn đồ đạc, đến tiệm may của chú Phương.
…
“Cửa hàng bị đóng rồi?” Chú Phương nhíu mày: “Vậy không phải chú và chú Cửu không có gì để ăn ư!”
Người dân địa phương ở Thượng Hải rất thích ăn đồ ngọt, hơn nữa bây giờ đường và bánh kẹo vẫn là vật tư phân phối, phải có phiếu đường và phiếu bánh kẹo mới mua được.
Đối với những gia đình bình thường, một cốc nước đường đỏ cũng là thứ chỉ dành cho khách quý.
Mặc dù chú Phương có nguồn riêng để lấy đường cát trắng, bột mì, kem tươi, hạt cà phê…
Nhưng đồ ăn nhẹ của “Kỷ Nguyên Chi Tâm” không được bán bằng tem phiếu, và không được phép mang ra ngoài ăn.
Ninh Tú Phân gật đầu, áy náy nói: “Chuyện này phải sớm giải quyết mới được.”
Chú Phương đẩy gọng kính, nụ cười hiền hòa ẩn chứa sự nham hiểm: “Hừ hừ, xem ra có người sống không bằng lòng, dám động đến cả bánh của chú, vậy là muốn nhảy xuống sông Hoàng Phố ‘cho cá ăn’ rồi, A Lai… “
Ông ta và ông Cửu bị cô nhóc này nuông chiều bằng bánh ngon đã quen miệng mất rồi.
A Lai, anh chàng lực lưỡng đang là quần áo trong tiệm nhanh chóng đi tới.
Ninh Tú Phân vội vàng kéo tay áo chú Phương, bất lực nói: “Không được chú Phương ơi, không thể vội vàng vậy đâu.”
Chú Phương mặt mày u ám: “Từ bao giờ cháu lại do dự trước sau như vậy? Không giải quyết dứt điểm tảng đá cản đường thì nó còn gây ra chuyện gì nữa.”
Ninh Tú Phân hít sâu, vắt óc giải thích: “Cháu biết, cách của chú có thể giải quyết tận gốc, nhưng sau này cháu gặp phải những mối đe dọa như thế này trong kinh doanh thì cứ giết người sao?”
Kim Mập đã làm chuyện có thể vào tù, ông già Kim cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, nhưng không đến mức phải chết.
Chú Phương nheo mắt, thản nhiên nói: “Tất nhiên rồi, cháu chưa từng nghe qua câu cướp đường sống của người khác như giết cha mẹ của họ sao? Chúng ta cũng quen biết lâu năm, lần này chú và ông Cửu không lấy tiền của cháu.”
Ninh Tú Phân vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không được, nếu cháu quen với cách giải quyết ‘dễ dàng’ này, người khác cản trở một chút là cháu lại giết người thì đường cụt chờ cháu phía trước đó.”
Cô dừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Làm ăn chắc chắn sẽ không lâu dài, sớm muộn gì cũng sẽ vào tù hoặc mất mạng.”
Có lẽ mới mở cửa, mọi thứ phát triển nhanh, sẽ có chuyện chém giết, cô cũng không ngại dùng người trong giới để đối phó với kẻ ác trong giới, vì bản thân cô cũng từng chém giết.
Nhưng bây giờ không phải là xã hội cũ nữa, dần dần sẽ có luật lệ, có những giới hạn về bản chất con người mà không thể chạm vào.
Ninh Tú Phân nhìn chú Phương: “Kể cả ông trùm xã hội đen Đỗ Nguyệt Sanh nổi tiếng ở Thượng Hải cũ cũng không nói hễ có người cản đường thì sẽ ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn cả, ông ấy đã từng nói rằng những kẻ muốn giết người khi gặp chuyện là hạng người thấp kém.”
Chú Phương nhìn cô, ánh mắt sau cặp kính sáng lên, cười nhạo mỉa mai:
“Cháu, con nhóc cá vàng này, còn biết Đỗ Nguyệt Sanh từng nói gì, chẳng lẽ cháu định làm thánh mẫu, cứ thế tha cho vợ chồng ông già Kim, cháu tha cho họ, họ sẽ không tha cho cháu, kẻ đã hủy hoại đứa con trai độc nhất của họ đâu.”
Ninh Tú Phân cười gượng: “Cho nên cháu mới đến tìm chú, chú có mắt khắp nơi, biết mọi nẻo đường… “
Chú Phương bực bội nói: “Sao, cháu định đi hối lộ người của cục Công thương à? Vậy thì không phải đi vào đường cùng sao?”
Ninh Tú Phân bật cười: “Tất nhiên là không, cháu không muốn bị ông già Kim nắm thóp, ông già đó ngày nào cũng theo dõi gần nhà cháu.”
Ông già Kim hận cô đến chết, cô sẽ không dâng điểm yếu cho ông ta đâu.
Chú Phương nhướng mày: “Vậy cháu muốn chú làm gì?”
Ninh Tú Phân ghé sát tai ông ta nói nhỏ: “… Cháu chỉ muốn nhờ chú điều tra lý lịch của một số người.”
Chú Phương suy nghĩ: “Dù không biết cháu điều tra lý lịch của những người này để làm gì, nhưng lần này chú sẽ không lấy tiền của cháu, cháu sớm mở lại tiệm Kỷ Nguyên Chi Tâm đi.”
Nếu không, ông ta và ông Cửu lấy đâu ra bánh ngon để ăn, cả cháu trai nhỏ của ông ta nữa.
Ninh Tú Phân vui mừng gật đầu: “Cảm ơn chú đã tài trợ!”
Cô chỉ còn một nghìn rưỡi, phí môi giới của chú Phương cao ngất ngưởng.
Nhìn Ninh Tú Phân vui vẻ khoanh tay rời đi, chú Phương liếc nhìn chú Cửu bước ra từ cánh cửa bên cạnh:
“Con nhóc đã đi rồi, không cần người thô lỗ này ra giúp đỡ nữa đâu, Cửu nhi.”
Chú Cửu liếc xéo ông ta: “Câm miệng, gọi tôi là ông Cửu là được rồi.”
Sau đó, ông ấy nhìn theo bóng lưng Ninh Tú Phân khuất dần, thở dài: “Con nhóc đó, là người có tính toán và có nguyên tắc.”
Những lời chú Phương nói ban nãy, thực ra là để dò xét, cả đời họ phiêu bạt, trải qua vô số sóng gió, không cẩn thận thì làm sao sống được đến bây giờ?
Bởi vì cả hai đều từng là những người tham gia cách mạng, nên đã từng chứng kiến không ít người không biết dùng đầu óc, mà tàn nhẫn, không có nguyên tắc gì, làm liều để phát tài nhanh chóng.
Nhưng người như này nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp, ví dụ như Hoàng Kim Vinh.
Ngược lại, những người có nguyên tắc như Ninh Tú Phân, giống như một đối tác đáng tin cậy và đáng để ủy thác hơn.
“Con nhóc đó ở độ tuổi này mà đã có nhận thức như vậy giống hậu bối của ông và tôi hơn cả con cháu trong nhà.” Chú Cửu cảm thán.
Chú Phương khẽ hừ nhẹ, tính toán: “Hậu bối cũng phải rõ ràng, lần này cùng lắm tôi giảm giá phí môi giới cho con nhóc 80% thôi.”
Chú Cửu không nhịn được lắc đầu bật cười: “Ông xem cái tính keo kiệt của ông kìa, con bé Ninh còn không keo kiệt như ông!”
Chú Phương từng là cố vấn thân cận nhất, trẻ nhất, ẩn mình kĩ nhất bên cạnh Đỗ Nguyệt Sanh.
Ông anh già này cả đời tính toán chi li, máu lạnh, dù là thời dân quốc hay bây giờ đều có thể sống sót rất tốt.
Lần này giúp cô bé điều tra người mà không lấy tiền, sau này còn giảm giá 80% cho cô bé, có vẻ như đã coi cô như hậu bối của mình rồi.
Cũng coi như là phúc khí của cô.