Tra Thân Lâu quát lớn: “Câm mồm! Hồi đó nhà họ Tra của chúng ta mới là gia tộc đứng đầu Hồng Kông, từ đời nhà Thanh đến nay đã hơn trăm năm, ba đời tiến sĩ, hai đời tổng đốc Hồng Kông phong tặng danh hiệu Thái Bình Thân Sĩ!”
“Lúc đó chính chúng ta đã giúp nhà họ Ninh đứng vững ở Hồng Kông, để lấy lòng chúng ta, họ còn nhận Mỹ Linh làm con gái nuôi!”
Ánh mắt của Tra Thân Lâu lóe lên tia căm hận:
“Thế mà nhà họ Ninh những năm gần đây đủ lông đủ cánh muốn cướp cơ hội kinh doanh, khiến nhà họ Tra chúng ta ngày càng suy sụp, bị nhà họ Ninh vong ân bội nghĩa đàn áp, tôi không cam tâm!”
“Ông không cam tâm nên cướp đồ của nhà họ Ninh sao?” Khâu Lệ Vân cười lạnh.
Gia tộc Tra đã bay cao quá lâu, Tra Thân Lâu và bố chồng không có năng khiếu kinh doanh bằng hai thế hệ của nhà họ Ninh, nếu an phận thì vẫn có thể chen chân vào hàng ngũ Tứ đại gia tộc của Hồng Kông.
Tra Thân Lâu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lóe lên tia sáng hưng phấn đến rùng rợn:
“Sống dựa vào hơi thở của người khác, con cháu nhà họ Tra chúng ta làm sao đối mặt với tổ tiên nhà họ Tra được, chỉ cần Mỹ Linh lấy được tất cả ớt ngọc của nhà họ Ninh, mở kho bạc ở ngân hàng Thụy Sĩ, chúng ta chắc chắn trở về đỉnh cao trước đây!”
Khâu Lệ Vân tức phát cáu: “Ông chỉ vì muốn đối phó với nhà họ Ninh mà cho người đánh bom cảng chuyển hàng của họ sao? Ông có biết lô hàng này là thiết bị quân sự, phải đưa lên phía bắc không… “
“Chính vì biết nên tôi mới làm!” Tra Thân Lâu cười lạnh.
Khâu Lệ Vân và Tra Mỹ Linh không tin nổi nhìn ông ta.
Tra Mỹ Linh gần như vô thức thốt lên: “Bố, bố điên rồi sao?”
Tra Thân Lâu lại vô cùng bình tĩnh, cau mày: “Bố không điên, không đánh bom cảng phá hỏng kế hoạch của nhà họ Ninh, chẳng nhẽ cứ để họ mở rộng thị trường mới, lấy được quyền lực ủng hộ tuyệt đối chắc?!”
Tra Mỹ Linh run rẩy nhìn bố mình: “Bố, chuyện này nếu để lộ ra ngoài, Ninh Bỉnh Vũ sẽ lấy mạng con, cả bố nữa – cũng sẽ chết không toàn thây!”
Bố thật sự điên rồi! Điên rồi ! Để cho nhà họ Tra phục hưng, ông ta không những đâm sau lưng nhà họ Ninh, còn đâm sau lưng cả những người không thể đâm sau lưng nữa!
Không chỉ nhà họ Ninh, ngay cả bên Thủ đô cũng sẽ không tha cho ông ta!
Tra Mỹ Linh nhớ lại lần trước, cô ấy với tư cách là vợ sắp cưới đi theo Ninh Bỉnh Vũ ra biển cả nhận hàng, đã gặp phải những kẻ tấn công.
Cuối cùng cô ấy cũng tận mắt nhìn thấy viên sĩ quan họ Vinh đã xử lý những người đó như thế nào.
Giết gần hết!
Người đàn ông đó và người anh ta bịt mặt, ăn mặc như lính đánh thuê ngụy trang.
Nhưng không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy đã từng gặp đôi mắt đó hàng nghìn lần, trong nháy mắt đã nhận ra người đó là ai từ đôi mắt phượng tưởng chừng đa tình nhưng thực chất đầy lạnh lùng tàn bạo!
Một gia tộc nhỏ bé sao có thể chống lại lực lượng mạnh mẽ mà người đàn ông đó nắm giữ!
Khâu Lệ Vân như suy sụp xông về phía Tra Thân Lâu: “Ông vì tham vọng mà muốn hại chết con gái tôi, nó là con gái của tôi!”
Tra Thân Lâu bóp chặt cổ bà ấy cười lạnh: “Chúng ta ở Hồng Kông, không phải là trong nước, ai sẽ biết chứ? Cái gia đình này có tôi và bà là vợ chồng kết tóc se tơ, tất cả mọi thứ của tôi, bà biết… “
Ông ta mỉm cười: “Chúng ta là vợ chồng đồng lòng, còn cả nhà họ Khâu của bà nhờ tôi mới có được cuộc sống như ngày hôm nay, chúng ta có chết cũng chết chung!”
Nói xong, ông ta nhìn Tra Mỹ Linh mỉm cười hiền từ: “Mỹ Linh… con chính là đứa con gái mà bố yêu thương nhất, con nhất định phải gánh vác trách nhiệm vực dậy nhà họ Tra, con nói xem có đúng không?”
Cô con gái này của ông ta được nuôi dạy rất tốt, học vấn cao nhất, là đứa có đầu óc nhất, là một con dao bén!
Khuôn mặt xinh đẹp và quý phái của Tra Mỹ Linh tái nhợt, cô ấy nhìn Khâu Lệ Vân đang bị Tra Thân Lâu bóp cổ, vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Cô ấy biết, bố đang dùng mạng sống của mẹ và ông bà ngoại để uy hiếp mình.
Tra Mỹ Linh nhắm mắt lại, cả người run rẩy: “Bố, cho dù con có lấy được ba viên ớt ngọc tín vật của nhà họ Ninh thì sao, một khi chuyện bố làm bị bại lộ, cả nhà chúng ta đều sẽ bị diệt vong một cách âm thầm, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió!”
Dù chính quyền Hồng Kông hiện tại là do đất nước E quản lý thì sao?
Bề ngoài thì không thể xử lý nhà họ Tra, nhưng muốn xóa bỏ những kẻ phản bội thì có vô số cách.
Khâu Lệ Vân bị bóp đến mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi bổ sung: “Đúng… hơn nữa, quý bà nhà họ Ninh mang theo kho báu của nhà họ Thịnh là một truyền thuyết gần như không thể kiểm chứng! Ông đang tự cắt đứt đường lui của nhà họ Tra đấy!”
Tra Thân Lâu lại cười rợn người: “Ha… Nếu kho báu ở ngân hàng Thụy Sĩ là giả, bà tưởng nhà họ Ninh tại sao lại nhớ mãi không quên đi tìm viên ớt ngọc thứ ba bị thất lạc, cho rằng họ thật sự quý trọng một đứa con gái thất lạc đến vậy sao?”
Ông ta nhìn chằm chằm vào Tra Mỹ Linh: “Mỹ Linh hiểu rõ nhất, hai phòng của nhà họ Ninh không thiếu con cháu, đúng không?”
Tra Mỹ Linh im lặng, đúng vậy, cô ấy hiểu rõ, cả nhà họ Ninh chỉ có bà hai là thật lòng mong đợi con gái trở về nhà.
Ông hai, bố chồng tương lai của cô ấy, Ninh Chính Khôn, cũng mong có thể tìm con gái, vì mất đi một đứa con gái là điều rất đáng tiếc.
Nhưng cũng không đến mức đau khổ.
Năm anh em trai của nhị phòng nhà họ Ninh đương nhiên cũng muốn tìm lại em gái, nhưng không có em gái thì cuộc sống vẫn như vậy.
Huống hồ, đại phòng nhà họ Ninh cách một tầng lớp, càng không quan tâm hơn.
Cho nên, nhà họ Ninh kiên trì tìm con gái như vậy, ba phần là vì tình thân, bảy phần là để tìm lại tín vật nhà họ Ninh mà bà hai nhét cho con gái út.
Nhà họ Ninh tuy giàu có, nhưng có ai chê tiền nhiều đâu, huống hồ trong lời đồn, nhà họ Thịnh có đến 1 tỷ đô la Mỹ ở ngân hàng Thụy Sĩ.
Theo giá cả và sức mua hiện nay, gần như là bằng một nửa gia sản của nhà họ Ninh.
Đây cũng là lý do tại sao Tra Thân Lâu cố chấp muốn có được ớt ngọc.
Bất kể là gả cô ấy cho Ninh Bỉnh Vũ, hay để cô ấy truy tìm người con gái thất lạc của nhà họ Ninh ở trong nước.
Tất cả đều là để dẫn trước nhà họ Ninh một bước, thu thập đủ ba viên ớt ngọc.
Tra Thân Lâu nhìn thấy Tra Mỹ Linh không phản bác mình, cười khà khà:
“Nhìn đi, Mỹ Linh chỉ thiếu một chút là có thể lấy được ớt ngọc trong tay con gái nhà họ Ninh trước rồi, tại sao không tiến hành song song, lấy luôn ớt ngọc trong tay ông cố nhà họ Ninh?”
Tra Mỹ Linh nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Bố, buông mẹ ra, con đồng ý với bố.”
Khâu Lệ Vân không tin nổi nhìn con gái mình: “Không được, Mỹ Linh con không thể… “
“Mẹ, con nghĩ kĩ rồi, con là con gái nhà họ Tra, được hưởng thụ cuộc sống sung túc giàu có của nhà họ Tra thì con mạo hiểm cũng là điều nên làm!” Tra Mỹ Linh ngắt lời Khâu Lệ Vân.
Khâu Lệ Vân cứng người.
Nụ cười của Tra Thân Lâu thỏa mãn đến mức dữ tợn, buông tay khỏi Khâu Lệ Vân: “Rất tốt, Mỹ Linh quả đúng là người thừa kế nhà họ Tra mà bố chọn.”
Khâu Lệ Vân hồn xiêu phách lạc ngã xuống đất, Tra Mỹ Linh vội vàng đỡ bà ấy dậy.
Tra Thân Lâu vỗ vai Tra Mỹ Linh, ra vẻ thành khẩn nói: “Con xem, ở Hồng Kông và Ma Cao, nhà quyền quý nào có con gái có cơ hội gánh vác trọng tránh quan trọng như vậy không.”
“Con gái đều được gả đi để liên hôn, hoặc cho bừa một căn nhà để gả đi, chỉ có con, là người thừa kế nhà họ Tra mà bố chọn, muốn đội vương miện, ắt phải gánh vác trọng trách.”
Tra Mỹ Linh hạ mắt: “Con biết rồi.”
Tra Thân Lâu cười rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại hai mẹ con.
“Mẹ, ngồi xuống đi, con đi gọi bác sĩ của gia đình.” Tra Mỹ Linh dìu bà ấy ngồi xuống.
Khâu Lệ Vân túm lấy tay cô ấy, hoảng sợ run rẩy nói: “Không được, Mỹ Linh, con không thể đồng ý với ông ta, chạy trốn đi… Đi Anh, Mỹ, đi những nơi họ không tìm thấy đi!”