Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân rửa tay xong, thấy trên bàn là một đĩa thịt khô xào tỏi, một đĩa rau muống xào mỡ, một nồi cháo khoai.
“Ăn đi.” Vinh Cẩm Thiêm đưa đũa cho cô. Ninh Tú Phân cầm bát đũa, gắp vài miếng thức ăn.
Rau muống xào tỏi rất mềm, thịt khô xào tỏi cũng thơm.
Cô cảm khái: “Anh nấu ăn ngon thật, tôi còn tưởng anh không biết nấu cơ đấy.”
Ngày thường là cô phụ trách nấu cơm, anh chịu trách nhiệm dọn dẹp bệ bếp và rửa bát.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô ăn uống thỏa mãn, anh nhếch môi: “Trước kia ở quân đội tôi học với đầu bếp của bộ bếp núc, hồi trước đầu bếp đó là đầu bếp của Giang Nam Hội Tân Lâu.”
Thật ra anh rất kén ăn, nhưng ở quân đội và thời đại này có thể ăn no đã tốt rồi.
Ninh Tú Phân bỗng nhớ ra gì đó, vội đứng dậy mở cái sọt ra, lấy một túi giấy dầu ra ngoài.
Cô mở giấy dầu ra, để lộ nửa con gà quay bên trong: “Chỉ mãi đánh nhau với ăn cơm mà suýt quên mất, tôi mua trên huyện, vẫn còn nóng, mau ăn thôi.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn gà quay thơm phức, lại nhìn Ninh Tú Phân: “Có vẻ hôm nay cô bán thịt khô đắt hàng nhỉ?”
Không thì sao đặc vụ nhỏ nỡ mua gà quay chứ.
Ninh Tú Phân nghe xong bèn lấy túi tiền bên người ra đặt lên bàn: “Bốn mươi tệ và phiếu gạo cả nước mười hai ký rưỡi, phiếu gạo tỉnh hai ký rưỡi và phiếu đồ ăn vặt hai ký rưỡi.”
Cộng thêm phiếu gạo thành phố mười một ký, phiếu vải mười hai thước và phiếu dầu hai ký rưỡi, phiếu đồ ăn vặt nửa ký trước đó, giờ đây trong tay cô vô cùng dư dả.
Đúng là xoay người nông nô cất tiếng ca, cô đã coi như là hộ tầm trung trong nông thôn rồi, không cần phải chắt chiu từng đồng như hồi còn làm thanh niên trí thức nữa.
“Tôi dùng vài phiếu mua mười ký lương thực và nửa con gà quay, còn có một ít bánh sô-đa về, mỗi tuần ít nhất chúng ta có thể ăn được một bữa cơm.” Ninh Tú Phân híp mắt, cười muôn vàn cảm khái.
Ngày nào cô cũng ăn cháo khoai đến buồn nôn, còn luôn đánh rắm nữa.
Hiện giờ ít nhất cải thiện được món chính, hơn nữa tuy bánh sô-đa không ngon bằng bánh quy Vạn Niên Thanh ở Thượng Hải nhưng cũng là hàng xa xỉ bấy giờ.
Thỉnh thoảng lấy ra lót bụng cứu cấp cũng rất tiện.
Vinh Cẩm Thiêm trầm ngâm nhìn phiếu gạo cả nước: “Cô đổi phiếu gạo cả nước ở đâu vậy? Chợ đen à?”
Thứ này phải có công nhân viên chức chính thức đi công tác mới lấy được, rất ít người có.
Ninh Tú Phân lắc đầu, vừa ăn cơm vừa đắc ý nói: “Tôi tìm ra cách hay, sau này chúng ta có thể bán thịt khô lên nhà khách ở huyện, phiếu là người trong nhà khách đưa cho.”
Vinh Cẩm Thiêm rất bất ngờ nhìn cô gái trước mặt: “Cô còn bản lĩnh này nữa à?”
Ninh Tú Phân ưỡn ngực, xụ mặt: “E hèm… Đồng chí Vinh Cẩm Thiêm, anh đây là xem thường người ta đấy. Cái gì mà tôi còn có bản lĩnh này, phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời kia kìa.”
Vinh Cẩm Thiêm đè gọng kính, nhếch môi: “Đúng vậy, đồng chí Ninh Tú Phân nói chí phải, là tư tưởng giác ngộ của tôi thấp.”
Ninh Tú Phân không nhịn được, cô bưng bát bật cười: “Xì, không ngờ đồng chí Vinh Cẩm Thiêm cũng hài hước ghê nhỉ?”
Lúc đạo lão Vinh còn trẻ cũng không phải luôn lạnh lùng, nghiêm túc và khó gần đâu ha.
Nói đoạn, cô bỗng đưa tay tháo mắt kính của Vinh Cẩm Thiêm xuống: “Đừng đeo mắt kính này nữa, một bên thấu kính bị hỏng rồi, coi chừng thuỷ tinh đâm vào mắt đấy, để lần tới tôi lên huyện mua mắt kính mới cho anh.”
Tiền kiếm được có một nửa là của anh mà.
Vinh Cẩm Thiêm sửng sốt, chỉ cảm thấy ngón tay mảnh khảnh của cô vô tình lướt qua sườn mặt mình, tháo mắt kính mình xuống.
Giọng điệu và nụ cười của cô gái trước mắt làm anh gần như sinh ra một ảo giác kỳ lạ, như thể bọn họ là đôi vợ chồng thực sự.
Vinh Cẩm Thiêm bưng bát đũa lên, thản nhiên nói: “Không sao, tôi không bị cận.”
Ninh Tú Phân sững sờ, nhìn mắt kính bị hỏng trong tay mình, mới phát hiện hoá ra là kính không độ.
Cô chợt hiểu ra, vậy chiếc mắt kính này thuần tuý chỉ là đạo cụ để anh che giấu bản thân.
Ninh Tú Phân nhìn vết thương trên mặt anh, đột nhiên hỏi: “Rõ ràng anh có thể né tránh họ, tại sao lại không né?”
Lúc nãy tình hình hỗn loạn, cô không có thời gian nhìn kỹ, chỉ liếc mắt một cái thấy vết bầm bên khoé môi anh, mặt bị mảnh sứ vỡ cắt ra một đường máu.
Giờ ngồi gần mới phát hiện trán và xương quai xanh của anh cũng có vết bầm tím.
Điều này khiến cô siết chặt bát đũa, không hiểu sao lại thấy tức giận.
Cô từng thấy kỹ năng của anh, anh giải quyết lợn rừng còn nhanh nhẹn và tàn nhẫn như thế, sao không đối phó với mấy người kia được.
Bàn tay gắp thức ăn của Vinh Cẩm Thiêm hơi khựng lại, anh thản nhiên nói: “Tránh được một lần, còn có thể trốn được lần hai, lần ba, lần bốn người đến gây chuyện sao?”
Anh cười hờ hững: “Để bọn họ uy phong thoải mái, sẽ không đến gây thêm phiền nữa.”
Nhìn điệu bộ thản nhiên của anh, không biết tại sao đáy lòng Ninh Tú Phân rất khó chịu.
Thịt khô thơm phức cũng không ngon nữa.
Rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu sự tra tấn và tàn phá mới khiến một thiên chi kiêu tử kiêu ngạo khó thuần như anh bị tra tấn đến tinh thần sa sút, quen với việc bị đối xử thế này?
Dưới làn sóng của thời đại, ai cũng bất lực như vậy.
Ninh Tú Phân im lặng một lúc, bỗng đưa tay đè tay anh lại: “Vinh Cẩm Thiêm, anh hãy tin tôi, giờ đã khác trước kia rồi, mọi thứ sẽ tốt lên, đã không còn như trước, nhanh thôi sẽ không còn ai dám đối xử với anh như vậy nữa.”
Thời gian trôi đi, và khi nhìn lại sau mấy chục năm, mốc thời gian của sự thay đổi lớn trong xã hội trở nên rõ ràng như vậy – cuối những năm 70.
Từ đây, những người luôn hướng về phía trước, dám nghĩ dám làm dám xông pha sẽ đứng trước đầu gió thời đại.
“Thế nên, Vinh Cẩm Thiêm, anh không cần chịu đựng sự ức hiếp của bất kỳ ai nữa. Ai còn dám ức hiếp anh anh cứ việc đánh trả!” Ninh Tú Phân nghiêm túc nói.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, đáy mắt u ám hiện lên vầng sáng khác thường.
Anh có thể từ chỗ Trần Thận nhận được tin tức gần đây ở thủ đô, cũng biết tình hình của mình sẽ thay đổi.
Tại sao cô có thể khẳng định mọi thứ sẽ tốt lên như vậy.
Thế nhưng…
Nhìn đôi mắt đen ngời sáng chứa đầy sự chắc chắn của cô, đáy lòng lạnh lẽo của anh khẽ rung động, ma xui quỷ khiến mở miệng: “Ừm.”
Cô đang đồng tình với anh, nhưng kiểu đồng tình này không khiến anh chán ghét như những người khác.
Lúc này Ninh Tú Phân mới thở phào, bưng bát đũa lên: “Ăn cơm đi, cuối tuần sau tôi lại lên huyện bán thịt đổi một cặp kính không có độ mới cho anh, diễn trò phải diễn tròn vai…”
Bọn họ còn hơn năm mươi ký thịt lợn rừng khô lận, có thể bán trong thời gian dài, đổi một ‘số tiền lớn’ hơn trăm tệ.
Dù không thể bán hết cho nhà khách trên huyện cũng có thể ra tay ở chợ đen, Vinh Cẩm Thiêm còn có thể kiếm chút thổ sản vùng núi.
Nghĩ đến chuyện mình đang đi trên con đường làm giàu, tâm trạng Ninh Tú Phân cực kỳ tốt.
Đây gọi là trong tay có tiền, trong lòng không hoảng hốt.
Vinh Cẩm Thiêm nghe cô thích thú nhắc đến chuyện bán này mua nọ.
Vùng đất cao đầy tuyết lạnh và tối tăm trong lòng anh dường như cũng thả lỏng theo bầu không khí ấm cúng trong căn phòng.
Anh đẩy đĩa thịt khô xào đến trước mặt cô: “Ăn nhiều vào.”
Ninh Tú Phân cũng có qua có lại, gắp một đùi gà quay bỏ vào bát anh: “Anh cũng mau ăn đi, quanh năm suốt tháng hiếm khi được ăn gà một lần.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn đùi gà trong bát, nửa con gà quay chỉ có một cái đùi.
Nhìn cô gái trẻ trước mắt, ánh hoàng hôn chiếu rọi lên mặt cô, phả ra ánh sáng vàng cam dịu dàng lại xán lạn.
Anh bỗng rũ mắt, cảm thấy đói bụng.
Anh bưng bát bắt đầu ăn cơm, chậc, một đặc vụ nhỏ mà cười lên khiến người ta có khẩu vị như thế làm gì.
Sau này anh mới hiểu được có vài khẩu vị, phải dựa vào ‘ăn người’ mới thoả mãn được.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!