Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Trên bàn còn mấy hộp bánh kẹo ……trống rỗng.
“Chú Phương, chú ăn hết bánh kẹo rồi à?” Ninh Tú Phân há hốc mồm, ở đây có hơn hai mươi loại bánh kẹo.
Tương đương đủ cho sáu bảy người ăn trà chiều.
Cái… ông chú già gầy gò này sao có thể ăn hết được!
Chú Cửu đột nhiên chạy đến bên bàn, tức giận đập tay xuống bàn: “Tên họ Phương, ông lại chơi trò ăn mảnh! Đã nói xong việc tôi quay lại, mỗi người một nửa mà!”
Chú Phương đẩy đẩy kính mắt, cười hip mắt nói: “Ai da, Cửu nhi, sao cậu lại hung dữ với anh trai già của cậu thế.”
Chú Cửu bị gọi tên mụ, khuôn mặt vốn hiền lành ẩn chứa sự tinh ranh và hung dữ bỗng đỏ bừng: “Ông già này đừng có gọi bậy!”
Lại còn ở trước mặt con cháu gọi tên mụ của ông ấy, nói xong vô thức liếc nhìn Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân đột nhiên nghe thấy tên mụ của một người chú hung dữ như vậy là… Cửu nhi, vô thức nhịn cười.
Chú Cửu càng tức giận hơn, trừng mắt nhìn Chú Phương: “Ông sao có thể… “
“Ồ, được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, không có tôi, cậu cũng không quen biết được cô nhóc Tiểu Ninh, kiếm được một khoản lớn đấy.”
Chú Phương cười cười híp mắt nói.
“Ăn một chút bánh kẹo của cậu, còn tức giận, đúng là tính trẻ con.”
Chú Cửu vừa xấu hổ vừa tức giận, nắm đấm đập mạnh xuống bàn: “Tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi, ông… “
Ninh Tú Phân vội vàng an ủi: “Được rồi, được rồi, chú Cửu đừng tức giận, hôm nay là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, biết chú và Chú Phương thích ăn đồ ngọt, sau này hai người đến tiệm của cháu ăn bánh không mất tiền.”
Mấy ngày trước, cảnh sát không bắt được đám người lão Hình, cô biết bọn chúng sẽ không chịu buông tha.
Loại chuyện này phải lấy côn đồ trị côn đồ, nên cô tìm Chú Phương mượn người mượn thế.
Vì vậy, Chú Phương đã giới thiệu cho cô chú Cửu – từng là đại ca trong đường khẩu Thanh bang, hiện tại là kỹ thuật viên lão luyện cấp sáu của nhà máy thép.
Bản thân cô cũng không ngờ hiệu quả lại có sức răn đe đến vậy.
Chẳng trách nhà máy thép có thể bình an vô sự vượt qua thời kỳ hỗn loạn trước đây, ông ấy có công lao không nhỏ.
Về thủ đoạn, nhìn vào đám phái võ đấu hung hăng xông vào nhà máy luyện thép sau đó sống không thấy người, chết không thấy xác là biết rồi.
Ông ấy được xem là “tổng đạo diễn” đằng sau bộ phim bí ẩn “Sự biến mất của họ” những năm 1970.
Thêm vào đó, luyện thép là công việc nặng nhọc, từ thời đại luyện thép lớn, các công nhân được đại ngộ vốn đã tốt, thể trạng cường tráng.
Thuộc hạ của Chú Phương còn hung dữ hơn, mấy ngày trước đã cùng ông ấy thu dọn đám phái võ đấu xông vào nhà máy thép.
Một nhóm người đứng đó, nói là băng đảng Búa Rìu từng làm mưa làm gió Thượng Hải, cũng có người tin.
Tuy nhiên, những ông lớn hung hãn như vậy, lại giống như Chú Phương – kẹo ngọt siêu ngon! Bánh ngọt muôn năm!
Hai ông chú lớn tuổi với thủ đoạn tàn nhẫn, thâm sâu khó lường vì bánh ngọt mà có thể đánh nhau.
Ninh Tú Phân nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể phát cho mỗi người một – thẻ miễn phí đồ ngọt.
Chú Phương và chú Cửu nhận được lời của Ninh Tú Phân, ngạc nhiên mừng rỡ, đồng thanh hỏi: “Thật sao?”
Bánh ngọt và cà phê của Ninh Tú Phân nổi tiếng như nhau, cửa hàng quốc doanh bên ngoài không mua được, còn thường xuyên ra sản phẩm mới.
Ninh Tú Phân gật đầu: “Tất nhiên là thật!”
Dù sao bà Hạ không bán nước có ga nữa chuyển sang mê làm bánh ngọt Tây, thường xuyên sáng tạo phát minh.
Thất bại thì bán những sản phẩm thất bại có vị kỳ lạ cho người nước ngoài, dùng từ mĩ miều là –
Thực đơn đặc biệt, chỉ có khách đặc biệt mới có thể gọi.
Người nước ngoài lại cực kỳ thích điều này.
Chú Cửu vui vẻ vỗ vai Ninh Tú Phân: “Ai da, chú biết ngay cô nhóc Tiểu Ninh vẫn là người nghĩa khí.”
Ninh Tú Phân gật đầu nghiêm túc nói: “Đương nhiên rồi, ra ngoài xã hội, chữ nghĩa là đầu, không nghĩa khí thì không thể lăn lộn được lâu!”
Cô biết những ông chú có bối cảnh như vậy thích nghe gì.
Sau đó, cô lấy ra một phong bì – bên trong đựng nghìn đồng, cung kính để trước mặt chú Cửu.
“Xin chú Cửu hãy lấy một ít cho các anh em đã hộ trợ hôm nay, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.”
Chú Cửu và Chú Phương nhìn nhau, nhịn không được bật cười, dù nghe ra cô bé này đang lấy lòng họ.
Nhưng cũng không thể phủ nhận một cô bé thông minh biết thời biết thế này là đáng yêu.
Chú Phương cầm lấy phong bì cân nhắc, cười hài lòng nói: “Sau này, còn có ai không biết điều đến tìm cháu gây rối, cứ đến tìm chú.”
Ninh Tú Phân cong mắt cười rạng rỡ và chân thành: “Được ạ, chỉ chờ câu này của chú thôi!”
Chú Phương đẩy kính mắt, cười khẩy: “Con bé ranh này.”
Trước đây ông với Ninh Tú Phân coi như là tiền trao cháo múc, nhưng chuyện lần này, khiến ông khá có ấn tượng với sự dứt khoát và tàn nhẫn của cô gái nhỏ này.
Không phải ai cũng sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền như vậy và có khả năng phán đoán xuất sắc, là một nhân tố kinh doanh tốt.
Hai người lớn và một đứa trẻ thì thầm xong, chuyện bên ngoài cũng gần như xong xuôi.
Chú Phương và chú Cửu hài lòng dẫn người rời đi.
Ninh Tú Phân tiễn họ với nụ cười rạng rỡ trên môi, quay trở lại phòng, khuôn mặt lại xụ ra.
“Sao vậy, có phải gặp rắc rối gì không?” A Hoàn ở bên cạnh uống nước nhìn theo Ninh Tú Phân.
Bản thân cô ấy có thể nhận ra rằng chú Cửu, kỹ thuật viên luyện thép và Chú Phương, thợ may đều là những người có bản lĩnh tiềm ẩn.
E rằng trước khi giải phóng, họ cũng có chút địa vị và bản lĩnh ở Thượng Hải.
Ninh Tú Phân thở dài một hơi: “Chị sắp nghèo rớt mồng tơi rồi… “
Cô ngồi xuống lấy bàn tính bắt đầu tính toán sổ sách.
Cô kiếm được hơn 30.000 đồng từ lô hàng này, trừ đi chi phí lắp đặt cửa hàng mới ở trường học và sửa chữa, mất khoảng vài nghìn tệ.
Giá hai toa xe cộng với phí thông quan để lấy xe cũng tốn vài nghìn tệ, tổng cộng là hơn 10.000.
Hai lần nhờ chú Phương giúp đỡ, tiền hoa hồng đều được tính riêng – tổng cộng cũng phải hai nghìn đồng, cộng thêm nghìn đồng của chú Cửu, đã tiêu tốn 18.900 đồng lợi nhuận của cô.
Chỉ còn hơn 10.000 đồng tiền vốn nhập hàng, lấy đủ số lượng hàng bán trước và bán là không đủ.
Thật sự khiến cô đau lòng!
A Hoàn nghe xong Ninh Tú Phân nói thì gãi đầu, bảo cô ấy giết địch thì cô ấy giỏi, nhưng tiền bạc thì cô ấy không giỏi.
Ngay cả khi cô ấy ở chỗ anh đội trưởng, cũng chưa chắc đã có nhiều tiền như chị dâu.
Mãn Hoa nhíu mày, cũng cảm thấy đau lòng: “Tiểu Ninh, chúng ta kiếm tiền cũng được coi là tiền liếm máu dao rồi, như vậy thật sự rất đau lòng, lần sau gặp côn đồ, chúng ta vẫn nên báo cảnh sát thôi.”
Lần lấy hàng trước, họ suýt mất mạng.
Ninh Tú Phân bất lực thở dài: “Sao đơn giản thế được, chẳng lẽ chị có thể để cảnh sát làm vệ sĩ đứng gác cho chúng ta à?”
Chuyện bị côn đồ để ý, nhắm vào này, trừ khi bọn họ ra tay, cảnh sát cũng không thể bắt người trước được.
Cô ấy dừng lại một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ màn đêm dày đặc, nhàn nhạt nói:
“Hiện nay kinh tế tư nhân trong nước mới bắt đầu mở cửa, mọi thứ đều phát triển mạnh mẽ, quy tắc không đầy đủ, vì vậy khi chúng ta gặp phải vấn đề kinh doanh, đôi khi phải giải quyết bằng nắm đấm.”
Tất cả những người có thể thành công trong làn sóng mở cửa vào những năm 80 và 90 đều gặp phải vấn đề giống như cô.
Vì vậy, ngoài việc nỗ lực dệt mạng lưới quan hệ cá nhân, cô cũng phải đau lòng bỏ tiền ra mua sự an toàn trong tối này.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!