Ban đầu cô liều mạng giúp họ giải quyết một vụ án lớn, bọn họ cuối cùng cũng có thể trả lại ân tình này.
Huống hồ việc mấy tên côn đồ này đánh người nước ngoài là sự thật, quấy rối cũng là sự thật! Đám khốn nạn này khiến cho đồn cảnh sát đau đầu cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Tuy nhiên tội mà bọn chúng phạm phải không quá nghiêm trọng, ăn cắp, quấy rối, trêu chọc vợ người khác, mấy tội này cũng chỉ khiến bọn chúng bị tạm giam và đánh đập nhiều nhất là mấy ngày.
Lần tới mấy tên này được thả ra lại tiếp tục phạm tội, điều này khiến cảnh sát đau đầu không thôi.
Vừa vặn lần này có đú bằng chứng để đối phó với mấy tên cặn bã này, để bọn chúng ngoan ngoãn được vài năm!
Nếu như tra ra được sau lưng có kẻ đứng sau thì lại ngoài ý muốn thu được mẻ cá lớn, bọn họ càng có tin vui.
Tiểu Ninh thật sự là ngôi sao may mắn giúp bọn họ trừ hại cho dân.
Ninh Tú Phân mở to mắt: “A, vậy tôi không quấy rầy đồng chí Ứng Cương làm việc nữa, anh đi làm việc đi.”
Ứng Cương vẫy tay rồi rời đi với tâm trạng vui vẻ.
Ninh Tú Phân nhìn A Hoàn còn đang ngơ ngác cùng Mãn Hoa và Hoa Tử đang khó hiểu: “Hai người ở lại trông quán, A Hoàn đi theo chị đến bệnh viện tìm ông Đường.”
Lát nữa cô còn phải thảo luận với giáo sư George và ông Đường, xem xem giáo sư George “bị thương” có nặng không, có cần phải nhờ giáo quan ra mặt giải quyết chuyện này không.
Cô cần phải nâng cấp bản thân hơn nữa mới có thể khiến những kẻ muốn động tới cô vào đồn cảnh sát.
Cô cực kỳ mong chờ những tên ỷ mạnh hiếp yếu kia biết được cảm giác tự mình bắn vào chân mình là như thế nào.
A Hoàn nhìn Ninh Tú Phân, bây giờ cô ấy thực sự không kiềm được giơ ngón tay cái lên rồi nhe răng cười: “Cao, cao tay thực sự!”
Nếu như không phải Ninh Tú Phân nhỏ tuổi hơn cô ấy, cô ấy thật sự không kiềm được muón gọi cô một tiếng “chị”.
Mấu chốt chính là không được coi thường việc đối ngoại.
Mấy tên côn đồ này sẽ bị trừng trị thích đáng, nếu như bị buộc tội là gián điệp, chắc chắn sẽ bắt được tên mập họ Kim phía sau kia, đến bố của ông ta cũng không thể tránh khỏi!
Cô gái Ninh Tú Phân này cực kỳ biết lợi dụng quy tắc, quả thật rất tàn nhẫn!
…
A Hoàn và đám người Lão Từ, Trần Thần cùng nhau ăn tối và uống rượu vào buổi tối, A Hoàn kể lại cho bọn họ câu chuyện ngày hôm nay.
“Theo tôi thấy tên họ Kim kia muốn nghỉ hưu một cách thuận lợi cũng có hơi khó, có đứa con trai có hiếu thế cơ mà” A Hoàn lắc đầu.
Trần Thần vừa uống rượu vừa cười lạnh: “Có thể nuôi ra thằng con trai như vậy thì cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì, đáng để chị dâu nhỏ xử lý.”
A Hoàn nhấp một ngụm rượu: “Chậc chậc, không động thủ thì không nói nhưng một khi đã động thủ thì ra tay rất tàn nhẫn, chị ấy mới chỉ là một sinh viên đại học còn rất trẻ, phong cách làm việc này là giống ai nhỉ?”
Lão Từ và Trần Thần đang ôm bình rượu theo bản năng nhìn sang bóng hình thon dài đang nghịch món đồ chơi yêu thích của mình – một con dao hình bướm tinh xảo, đôi chân dài đang lười biếng vắt vưởng trên ghế.
Giống ai sao? Đúng là chồng nào vợ nấy…
A Hoàn nhìn theo ánh mắt của bọn họ, a, cũng đúng, chồng nào vợ nấy!
Vinh Cẩm Thiêm cảm nhận được ánh mắt của ba người, anh ngẩng đầu lên mỉm cười một cách nham hiểm: “Người của mình thì đối xử dịu dàng như gió xuân, với kẻ địch thì đối xử lạnh lùng như gió thu cuốn bay lá vàng, có vấn đề gì sao?”
Trần Thần, Lão Từ nhanh chóng lắc đầu: “Không có! Không có!”
Chỉ có A Hoàn lẩm bẩm “chậc chậc”: “Đường đường là một cô gái nhỏ bé dễ thương, nhưng lại bị dạy đến mức ra tay tàn độc như vậy.”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn A Hoàn: “Cô cũng chẳng khá hơn là bao, còn có gan nói chị dâu của mình sao?”
A Hoàn một ngụm uống cạn cốc rượu nhỏ trong tay, đôi lông mày sắc bén nhướng lên sau đó cười nói:
“Vậy thì làm sao, chúng ta đều là vũ khí, giết người như cỏ rác cũng chẳng sao, chị dâu nhỏ xinh đẹp như hoa lại bị anh dạy đến mức như vậy, em thấy thật là đáng tiếc.”
Vinh Cẩm Nam cười lạnh rồi nói: “Ai là anh của cô, chỉ khi nào cô có việc phiền đến tôi mới gọi tôi là anh, mau cút đi!”
A Hoàn là cô gái duy nhất ở nhà bà ngoại trên đất liền.
Chú và dì qua đời một cách đột ngột, cô ấy lớn lên trong cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ, điều này cũng hình thành nên tính cách hung hãn hơn cả con trai của cô ấy.
Dù sao thì đó cũng là cách duy nhất để đứa trẻ mồ côi có thể sống sót.
Anh phải mấy ba đến bốn năm mới tìm được cô ấy, sau đó cho cô ấy gia nhập quân đội.
Năm đó vừa đúng lúc thành lập đội trinh sát nữ đầu tiên, là một người dám nói dám làm, cô ấy nhanh chóng trở thành đội trưởng sau đó cô ấy đã trưởng thành cùng anh trên chiến trường, đối mặt với đủ loại chiến tranh một cách anh dũng và quyết liệt.
Bọn họ cũng có thể coi như nương tựa lẫn nhau nhưng bọn họ không đối xử với nhau giống như huynh muội mà càng giống như huynh đệ hơn.
A Hoàn nghiêng người, cô ấy cũng học theo anh ngồi khoanh chân, sau đó thuận tay lấy bao thuốc lá từ tay của Lão Từ, bản thân ngậm một điếu rồi đưa cho anh: “Làm một điếu không?”
Vinh Cẩm Thiêm không nhận, anh lười biếng tiếp tục nghịch con dao trong tay: “Không hút, chị dâu của cô không thích mùi thuốc là trên người tôi.”
A Hoàn bị sặc khói đến ngạt thở, cô ấy nhìn sang Trần Thần và Lão Từ: “Chậc, các anh thấy đội trưởng của chúng ta như vậy mà không cảm thấy ghê tởm sao?”
Cô trời sinh đã có khí chất rất mạnh mẽ, khi hút thuốc cũng không cảm thấy xấu xa, ngược lại còn mang trong mình vẻ đẹp phi giới tính.
Trần Thần và Lão Từ vẫn đang ôm bình rượu, bọn họ lắc đầu – Trạng thái này của đội trưởng đã rất đẹp trai rồi!
“Em chưa từng thấy cảnh năm đó đội trưởng cãi nhau rồi đòi chia tay với chị dâu đó thôi, lúc đó thật là đáng sợ, cảm giác như ngày nào cũng phải ăn đạn với ăn cứt vậy, cảm giác đó giống như anh ấy ăn cứt xong còn muốn chúng ta phải ăn cùng nữa – Haiz!”
Nghĩ đến điều đó, Trần Thần vừa uống rượu vừa khóc trong lòng.
“Bốp!” Hai bàn tay lớn che miệng Trần Thần lại.
Lão Từ và A Hoàn cười một cách khô khan với Vinh Cẩm Thiêm: “Đội trưởng, đừng nghe anh ấy nói bậy, anh ấy ăn phải cứt rồi, miệng rất hôi, chúng tôi dẫn anh ấy đi giải rượu với xúc miệng!”
Nói xong hai người vội vàng vác Trần Thần trong tay kéo ra khỏi quán ăn, kẻo tên này bị đội trưởng cho “ăn cứt” rồi liên luỵ đến bọn họ!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn chiếc bàn trống rỗng rồi mỉm cười một cách giận dữ: “Một đám khốn nạn, nhân cơ hội để lão tử thanh toán đây mà.”
Sau khi thanh toán, Vinh Cẩm Thiêm rời khỏi quán ăn, anh ngước mắt lên trên không trung, bầu trời tháng ba tràn ngập đủ loại ngôi sao to nhỏ, làn gió thổi đến giữa đêm xuân khiến anh cảm thấy tỉnh táo hơn.
Có điều, không biết cô vợ nhỏ đã làm xong chuyện xấu chưa, đến giờ vẫn chưa về ký túc xá.
Cô gái đã đọc nhiều sách hơn, gặp gỡ và đối mặt với nhiều loại người hơn, thủ đoạn cũng ngày càng lợi hại cũng ngày càng…khiến anh cảm thấy rạo rực trong lòng.
Chú thỏ xù lông lợi hại đó chính là cô vợ nhỏ dịu dàng trong lòng anh, có chút…ừm, cảm giác thành tựu.
Đồng chí Vinh Cẩm Thiêm quyết định rồi – anh sẽ đi tìm cô vợ nhỏ nói chuyện.
Sau này cô phụ trách đào hố, còn anh phụ trách lấp hố, bọn họ chính là bạn đời cùng chung cách mạng!
…
Có người cảm thấy chán ghét ngọt ngào cũng có người cảm thấy mắc ói.
“Bốp!” Một chiếc cốc trà bằng thuỷ tinh đập thẳng vào đầu tên mập họ Kim.
Mũi của tên mập họ Kim – người luôn tỏ ra bản thân rất oai phong lẫm liệt đã trở nên bầm dập, ông ta nép mình vào góc của phòng sách, ôm lấy chân, máu chảy ra từ trên trán.
“Mày đúng là đồ ngu! Sao ban đầu tao lại sinh ra một thằng ngu như mày!”
Người đàn ông giống như một vị cán bộ già với mái tóc lưa thưa vài cọng cùng cơ thể ốm yếu khoảng hơn sáu mươi tuổi đang run rẩy chỉ tay vào tên mập họ Kim rồi mắng nhiếc.
Bà lão với mái tóc ngang vai có kiểu dáng giống với Lưu Hồ Lan lao vào rồi ôm lấy con trai của mình.
Bà lão trừng mắt nhìn lão già nhà mình: “Lão Kim, ông đánh con trai mình thành ra như này, ông có phải bị điên rồi không!”
Lão Kim tức giận chỉ tay vào bọn họ: “Con hư tại mẹ đấy, bà đã nuông chiếu thằng ngu này kiểu gì để rồi nó đắc tội người ta, gây ra bao nhiêu tai hoạ bà có biết không, đến lão tử cũng bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, nói không chừng còn bị đình chỉ công tác một thời gian!”
Bà lão vẫn ôm lấy con trai của mình: “Chẳng phải mấy năm nữa là ông được nghỉ hưu rồi sao, ông không đi làm cũng được nhưng Tiểu Kim vẫn chỉ là một đứa trẻ!”
“Bây giờ là thời đại nào rồi, làm gì còn đứa trẻ nào nặng chín mươi cân mà đã bốn mươi tuổi rồi chứ!” Lão Kim đau tim.
Lão Kim giận dữ trừng mắt –
“Nếu không phải lão tử có chút địa vị trong đơn vị, bà nghĩ con trai của bà có thể sống thoải mái như vậy được sao?! Đồ ngu, cảnh sát sẽ tới đây đưa con trai của bà đi điều tra ngay!”
Bà lão sốc nặng, bà ta trở nên yếu thế, vội vàng hỏi cục cưng của mình: “Kim Nguyên Bảo, nói cho mẹ biết, con đã làm cái gì?”
Tên mập họ Kim che trán đang chảy máu lại rồi nói một cách trốn tránh: “Mấy tên tay sai của con đánh người ngoại quốc.”
Bà kão lập tức trở nên tức giận, bà ta trừng mắt nhìn Lão Kim: “Đánh mấy tên nước ngoài thì đã làm sau, ban đầu liên minh tám quốc gia còn đánh chúng ta cơ mà, chúng ta đánh người nước ngoài chính là để trả thù đó!”