A Hoàn nhướng mày: “Vậy chị định cứ để bọn chúng lộng hành mãi sao?”
Bản thân đặc biệt đi một chuyến từ kinh thành tới đây để làm vệ sĩ hộ tống cho chị dâu, làm sao có thể hèn nhát như vậy chứ!
Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ bé của Ninh Tú Phân có chút lạnh lẽo: “Đương nhiên là không rồi, tôi phải xem xem đám khốn nạn này sẽ tiếp tục phá hoại được bao lâu nữa.”
Dùng kế du kích để chơi đùa với cô mỗi lần cô làm việc, mấy tên khốn này nghĩ rằng cô không thể xử lý bọn chúng sao?
Biểu cảm của Ninh Tú Phân giống như sắp thiết đãi mấy tên côn đồ này “một bữa thịnh soạn”.
Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu cùng đôi mắt to tròn của cô khiến người ta cảm giác có chút bạo lực.
A Hoàn không khỏi cảm thấy ngứa tay, cô ấy đưa tay ra nhéo lấy khuôn mặt mềm mại của cô: “Vừa xinh đẹp lại còn mềm mại nhưng khuôn mặt lại giống như sắp làm chuyện xấu, khẩu vị của đội trưởng thật đặc biệt.”
Ninh Tú Phân không ngần ngại đánh vào tay của đối phương sau đó thọc vào eo: “Ai cho em nhéo mặt chị, chị đã làm gì đâu! Đừng tưởng em là người thân của Vinh Cẩm Thiêm thì chị không dám đánh em!”
Từ nhỏ cô đã ghét nhất những ai nhéo má cô, càng nhéo cô càng không thích!
Đúng vậy, tên nhóc nhìn có vẻ đẹp trai trước mặt này thực ra là một cô gái, cô ấy cao 1m74, là em họ chân chính của Vinh Cẩm Thiêm – Chu Hoàn.
Cùng tên với anh cả Vệ Hoàn.
Nhưng cô ấy lại là đội trưởng của đội nữ trinh sát đầu tiên dưới trướng Vinh Cẩm Thiêm, sau này cô ấy đã giải ngũ.
Hay nói một cách đơn giản thì…Chu Hoàn là người sở hữu cuộc sống quân nhân mà bạn cùng phòng của cô – Nghiêm Dương Dương luôn khao khát.
Chu Hoàn lớn hơn cô ba tuổi, đáng lẽ ra cô phải gọi cô ấy một tiếng chị Hoàn.
Nhưng điều thứ nhất là Chu Hoàn vẫn luôn không thích có quan hệ họ hàng với Vinh Cẩm Thiêm, từ trước tới này đều không gọi anh là anh trai mà chỉ gọi là đội trưởng, điều thứ hai là cô ấy không thích được gọi là “chị”.
Vì vậy cô dứt khoát gọi cô ấy là A Hoàn giống như Trần Thần, Lão Từ và Vinh Cẩm Thiêm vẫn hay gọi.
A Hoàn nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang u ám của cô, kiềm chế ham muốn nhéo má lại sau đó khẽ cười: “Được được, không nhéo nữa.”
Cô thỏ hung dữ rồi, đáng yêu đến mức khiến trái tim người ta ngứa ngáy, chẳng trách con sói đội trưởng kia lại ra tay.
Mấy tên côn đồ ngoài cửa thấy chủ quán không đuổi theo cũng không xử lý bọn chúng, bọn chúng bắt đầu thấy bất mãn liền cầm đá lên ném một lần nữa –
“Choang!” “Choang!”
“Chúng mày còn dám liếc mắt đưa tình trước mặt bọn tao, xem ra bọn tao vẫn chưa đủ tàn nhẫn.”
Tiếng động quá to khiến những vị khách nước ngoài ở quán cà phê bên cạnh không kiềm được cau mày rồi nhìn ra bên ngoài.
Ánh mắt của A Hoàn trở nên lạnh lẽo, cô ấy đưa tay kéo lấy tay cầm cửa bằng sắt dài sau đó nghiêng mình muốn đi ra ngoài.
Ninh Tú Phân đột nhiên nắm lấy cánh tay của đối phương sau đó lắc đầu.
A Hoàn thấy cô đang nắm lấy cánh tay của mình, cô ấy đột nhiên dừng tay lại nhưng xem ra vẫn còn rất tức giận.
Giây tiếp theo, hoặc có lẽ thấy bọn họ không có động tĩnh gì, đám côn đồ liền trở nên đắc ý, bọn chúng bắt đầu lục tung quán của cô, nhưng đối phương không thể làm gì bọn họ.
Tên cầm đầu đám côn đồ nhặt một viên gạch lên ném xuống đất, anh ta nhìn về phía Ninh Tú Phân nói một cách thô tục:
“Này, con nhóc kia, mày nói xem một nữ sinh viên đại học xinh đẹp như mày không phải nên thông minh một chút sao, ngủ với anh trai một đêm, sau này anh trai có thể bảo kê mày, như vậy quán của mày chẳng phải sẽ yên ổn rồi sao?”
Nói rồi anh ta đập mạnh vào cánh cửa.
Đôi mắt thon dài của A Hoàn loé lên một tia lạnh lẽo, cho dù Ninh Tú Phân muốn kéo tay cô ấy lại hay mở cửa ra, cô ấy cũng sẽ bước ra ngoài.
Nhưng giây tiếp theo, có người còn mở cửa trước cô ấy một bước –
“Trời má – Oh! My God!”
Một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng đột nhiên đi ra từ quán cà phê bên cạnh, anh ta bị ném trúng ngực.
Anh ta ôm ngực, ngồi xuống đất sau đó hét lên bằng giọng nói kỳ lạ pha lẫn uể oải.
Mấy tên côn đồ kia năm lần bảy lượt tới quán bọn họ, những vị khách bên trong đã trở nên ngoan ngoãn, bọn họ đều bị doạ sợ nên không dám tới nữa.
Nếu như bây giờ đang thèm ngụm cà phê thì cũng có thể trốn trong đó nhưng không thể thoát ra ngoài được –
Dù sao thì đó cũng là cửa kính chống đạn, nó sẽ không dễ dàng bị mấy tên côn đồ ném vỡ chỉ với vài viên gạch.
Nếu như có vị khách muốn rời đi, bọn côn đồ cũng không dám động tới cửa kính, đợi khách đi rồi bọn chúng mới bắt đầu ném gạch.
Mấy tên côn đồ đều cảm thấy đây là “sự ăn ý” giữa bọn chúng với khách hàng, ai ngờ đột nhiên có một tên thanh niên ngu ngốc chạy ra ngoài chứ.
Bọn họ nhất thời đều sững sờ, thật sự ném trúng người rồi, lại còn là người nước ngoài nữa?!
Đến A Hoàn cũng cảm thấy kinh ngạc, cô ấy đang tự hỏi sao lại có người ngu ngốc như vậy, thấy người ta đang ném gạch còn chạy ra ngoài.
Nhưng giây tiếp tiếp, người vẫn luôn nắm lấy tay cô ấy – Ninh Tú Phân đột nhiên lao ra ngoài hệt như một con thỏ vớ được mồi, cô bắt đầu hét lớn –
“Không hay rồi, có người tấn công du khách nước ngoài, bọn chúng chính là gián điệp muốn phá hoại tình hữu nghị quốc tế, quan hệ giữa hai nước!”
Chưa kể đến chuyện này, cho dù là hàng chục năm sau đi chăng nữa, hai chữ “gián điệp” này vẫn đặc biệt nhạy cảm.
Hơn nữa còn là du khách nước ngoài!
Trong khoảnh khắc, mọi người xung quanh đều trở nên sợ hãi, bọn họ nhanh chóng nhìn đám côn đồ bên ngoài sau đó tất cả đều rời đi.
Đám côn đồ đó vẫn còn đang bối rối – Cái gì? Gián điệp? Gián điệp ở đâu chứ?!
Giây tiếp theo, một nhóm đàn ông không biết trốn từ đâu ra đột nhiên xuất hiên.
Ngay lập tức, cánh tay của tất cả bọn chúng đều bị trói lại một cách tàn ác, khuôn mặt bị đầu gối của ai đó dùng lực ấn mạnh xuống dưới đất, “lạch cạch” một tiếng, cổ tay của bọn chúng đều đã bị còng lại.
“A!!” Đám côn đồ hét lên một cách thảm thiết.
Trong đó bao gồm cả tên nói những lời thô tục với Ninh Tú Phân ban nãy, anh ta bị Ứng Cương ấn thật mạnh vào sau lưng!
Cơn đau khiến nước mắt, nước mũi của anh ta chảy thành dòng.
Bọn họ thực hiện rất chuyên nghiệp, tất cả những tên côn đồ đều đã bị ấn xuống dưới đất!
Ứng Cương ném tên côn đồ kia cho đồng nghiệp sau đó đứng dậy, anh ta giơ giấy tờ tuỳ thân của mình trước mặt mọi người xung quanh: “Cảnh sát đã bắt giữ được nghi phạm!”
Những người xung quanh đều bị doạ sợ, nhưng người ở đây trời sinh thích xem náo nhiệt, không hề có một ai rời đi, ai nấy cũng núp ở ven đường tò mò ăn dưa.
Đám côn đồ đang bị bắt giữ rên rỉ một cách thảm hại: “Không phải chứ…không phải…chúng tôi không phải gián điệp…”
“Thành thật đi!” Nhưng những vị cảnh sát đang bắt giữ bọn chúng không hề khách khí nện vào đầu bọn chúng, tất cả đều bị đưa đi hết!
Ứng Cương cất giấy tờ tuỳ thân rồi đi đến chỗ Ninh Tú Phân, anh ta nhìn cô một lượt: “Thế nào, có bị thương không? Bạn học Tiểu Ninh?”
Ninh Tú Phân và ông Đường đỡ vị khách nước ngoài khoảng hơn ba mươi tuổi kia dậy sau đó cô mỉm cười với Ứng Cương: “Cảm ơn, có các anh ở đây, người dân chúng tôi đều yên tâm rồi.”
Ứng Cương nhìn vị khách nước ngoài khoảng hơn ba mươi tuổi kia, anh ta quan tâm hỏi han: “Thưa ông, xin hỏi tôi nên xưng hô với ông như nào, có cần phải kiểm tra sức khoẻ không?”
Vị khách nước ngoài kia đứng sang một bên nhìn ông Đường, ông ấy nhanh chóng ôm ngực sau đó lắc lư người: “Tôi tên là George…phải…tôi bị thương rồi, Chúa ơi, tôi cần phải đi kiểm tra, tôi đã bị tấn công!”
Ông Đường và Ninh Tú Phân nhìn nhau đầy ẩn ý, ông Đường lập tức cau mày nói: “George, đứa trẻ đáng thương, yên tâm đi, ông sẽ chăm sóc cháu!”
Ứng Cương nhanh chóng gọi xe chở ông Đường và George đến bệnh viện.
Thấy xe đã rời đi, Ninh Tú Phân đột nhiên trợn tròn mắt, ánh mắt sâu xa nhìn Ứng Cương rồi nói: “Vất vả cho các anh rồi, đồng chí Ứng Cương, các anh cũng theo dõi mấy ngày nay, nhất định không được để những phần tử xấu phá hoại quan hệ giữa các nước, điều này khiến cho kẻ chủ mưu phía sau ra tay dễ dàng.”
Đánh vài tên côn đồ có tính là gì đâu chứ, hết đám này lại đến đám khác, đương nhiên là nhổ củ cải dính bùn, cùng nhau loại bỏ những gốc rễ xấu.
Ứng Cương thẳng thắn đáp lại: “Đương nhiên rồi, đối ngoại không phải là chuyện nhỏ!”
Anh ta cười: “Mấy tên cặn bã này dám phá hoại quan hệ giữa các quốc gia, chắc chắn cần phải được thẩm vấn kĩ lưỡng, xem xem có phía sau có kẻ chủ mưu hay không, bọn chúng có thật sự là gián điệp hay không.”