Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Phụ nữ đánh nhau, tính chất bất đồng với một đám người họ đối phó Vinh Cẩm Thiêm trước đó.
Dẫu có báo công an, cô cứ một mực bảo rằng là đàn bà túm tóc đánh nhau thôi, công an cũng lười để ý.
Hôm nay cô phải dạy dỗ con ả cực phẩm Đường Trân Trân này!
“Mối thù lần trước Đường Trân Trân châm ngòi dì ba Vương cướp phiếu gạo khen thưởng của mình, hại mình không hiểu kiểu gì phải kết hôn.

Thật sự coi mình là quả hồng mềm nên giờ hất mũi lên mặt đúng không?
Ninh Tú Phân giơ bàn tay lên cao, không chút khách sáo tát từng cái vào mặt Đường Trân Trân: “Cô là cái thá gì? Cho rằng mình là nữ hoàng à? Ai không nghe cô, ai không cung phụng cái chân thối của cô, ai muốn vượt qua cô thì cô xử lý người đó?”
Đường Trân Trân đau đến độ chảy nước mắt nước mũi, vừa giãy giụa vừa hét lên: “Buông… Buông tay… A a… Mấy người cản cô ta lại cho tôi.”
Cô ta thật sự không biết Ninh Tú Phân dám nói ra tay là ra tay thật.
Cuối cùng mấy thanh niên trí thức chung quanh mới như bừng tỉnh, vội nhào qua tách hai người họ ra.
“Buông tay, buông tay, không được đánh nhau!”
“Mau buông ra!”
Hoàng Học Hồng thấy vậy, nhớ đến lần trước mình cũng ăn một bạt tai của Ninh Tú Phân, thế là giận quá mất khôn.
Cô ả tiến lên muốn giật đứt tóc Ninh Tú Phân: “Con đàn bà đanh đá nhà cô, buông Trân Trân ra.”
Nhưng cô ả còn chưa tới gần, một bàn tay lớn bỗng vươn đến đẩy cô ả ra.
“Ui da!” Cơ thể béo như quả bóng của Hoàng Học Hồng lùi về phía sau ngã ngồi xuống đất, làm cô ả đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Đàm Hiểu Hà vội chạy qua đỡ cô ả lên: “Học Hồng, cẩn thận.”
Tuy ngoài miệng quan tâm nhưng ả lại lặng lẽ đè Hoàng Học Hồng đang định đứng lên lại, không cho cô ả đi giúp Đường Trân Trân nữa: “Đừng qua nữa, bên đó hỗn loạn lắm, cẩn thận bị thương.”
Ả nhìn Đường Trân Trân bị Ninh Tú Phân đánh thành dáng vẻ đó, trong lòng sinh ra một sự khoái ý bí ẩn.
Vốn dĩ Ninh Tú Phân cũng chưa nói sai, trong tập thể, Đường Trần Trân thật sự có thái độ vô cùng trịch thượng, coi những người khác là người hầu rửa chân cho cô ta.
Hiện giờ có con chim đầu đàn là Ninh Tú Phân đi đối phó Đường Trân Trân là điều không thể tốt hơn.
Ngay sau đó, Vinh Cẩm Thiêm đè hai cô gái đang đánh nhau lại.
Các thanh niên trí thức khác cũng không thấy rõ vị bác sĩ nông thôn cao gầy kia hành động thế nào.
Dù sao anh chỉ dùng vài chiêu đã tách Đường Trân Trân và Ninh Tú Phân ra.
Bản thân anh một tay ôm eo Ninh Tú Phân, một tay khác đẩy Đường Trân Trân cho các thanh niên trí thức: “Đưa cô ta cút đi.”
Các nam thanh niên trí thức vội che chở Đường Trân Trân tránh sang một bên.
Bọn họ thấy Đường Trân Trân bầm dập mặt mũi, cổ tay và cánh tay chằng chịt vết cào của móng tay, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, tóc tai rối bù y như bà điên thì không khỏi cùng nhau rùng mình.
Bên kia, Ninh Tú Phân được Vinh Cẩm Thiêm liều mạng ôm lấy vẫn còn vung chân đá, một bộ tức giận muốn xông đến tiếp tục xé xác Đường Trân Trân.
“Tôi nói cho cô biết, triều Đại Thanh đã bị đánh đổ từ lâu rồi, cô là Từ Hi thái hậu chó má gì!”
Đây cũng coi như chụp mũ nhưng lại chụp đúng lý hợp tình, không thanh niên trí thức nào dám lên tiếng.
Tuy trong lòng họ cũng khinh thường Ninh Tú Phân, cảm thấy cô làm mất mặt thanh niên trí thức.
Nhưng vốn dĩ là bị Đường Trân Trân và Vương Kiến Hoa cổ động đến gây chuyện, giờ thấy bộ dạng thê thảm của Đường Trân Trân mới cảm thấy không nên xen vào chuyện người khác.
Huống chi, nhìn trong tay Ninh Tú Phân vẫn còn nắm tóc bị giật ra của Đường Trân Trân, bọn họ cảm giác như đầu mình trọc đi vậy.
Vinh Cẩm Thiêm hơi bất lực nhìn cô gái nhỏ đang kích động trong ngực: “Bình tĩnh một chút.”
Đây là loại thỏ gì thế, vừa xù lông, còn có thể cắn đứt vài miếng thịt của người ta.
“Bình tĩnh cái rắm, thịt lợn rừng chúng ta cực khổ kiếm được, bọn vừa vừa bỏ mồm xong đã cắn người sau lưng rồi, dù gì tôi cũng không được về thành phố, mọi người cùng chết, cùng ở lại đây hết đi!” Ninh Tú Phân trợn mắt, tay đấm chân đá, dùng sức giãy giụa.
Mắt cô vốn đã vừa to vừa đen, giờ tràn đầy lệ khí như vậy thật sự hơi đáng sợ.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn đám thanh niên trí thức kia: “Mấy người còn không mau chóng đưa cô ta đi? Tôi không biết khi nào là không giữ được cô ấy đâu.”
Nhìn điệu bộ “Không đi nữa là tôi thả Ninh Tú Phân ra” của Vinh Cẩm Thiêm, đến Vương Kiến Hoa cũng sợ, vội bảo mọi người nâng Đường Trân Trân rút lui.
Đáng sợ quá!
Lần đầu tiên họ lại cảm thấy sức mạnh của “chó cùng rứt giậu” lại lớn đến vậy!
Rõ ràng Ninh Tú Phân của trước kia mỏng manh và hướng nội như thế, đây là vì không về thành phố được nữa nên nổi điên ư?
Đợi đám người đã chạy xa như bị chó đuổi.
Lúc này Ninh Tú Phân mới thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi nằm liệt: “Hô…”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân nằm liệt trong lòng mình, như thể một con thú nhỏ đi ra ngoài đánh một trận với người ta rồi thu lại sức lực ngang tàn, da lông đều bù xù lên hết.
“Cuối cùng cũng bình tĩnh, không nổi điên nữa à?” Anh thấy khá buồn cười, không thể hình dung được tâm trạng phức tạp của mình.
Dù cô có thân phận gì, có mục đích gì, nhưng giờ phút này cô đúng thật vì bảo vệ anh mà vứt bỏ thể diện.
Ngay cả khi người thân vứt bỏ anh, hoặc là nói lúc vứt bỏ anh, vẫn có một người chắn trước mặt anh.
Ninh Tú Phân trợn mắt: “Không, tôi còn chưa điên đủ đâu, phải điên thêm một chút, đến mức họ không dám tuỳ tiện đến gây chuyện nữa mới thôi.”
Nổi điên rất khó coi, nhưng lại hữu dụng.
Thêm vài chục năm nữa còn lưu hành “văn học nổi điên” kia kìa.
Kiếp trước vì giữ thể diện quá nên cô mới buồn bực không vui hơn nửa đời.
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng nói: “Cô không cần vì tôi mà làm đến mức này.”
Ninh Tú Phân mệt mỏi dùng tay áo tùy tiện quệt vào mặt, nói thầm: “Chẳng phải chúng ta cùng phe à, tôi cũng không phải chỉ vì anh, cũng muốn cố gắng ngăn chặn ý nghĩ của vài người thấy tôi là quả hồng mềm mà tuỳ tiện nắn bóp.”
Vốn chạy lên huyện một chuyến đã đủ mệt rồi, trở về còn đánh nhau một trận, cô mệt đến mức nằm bò luôn.
Vinh Cẩm Thiêm nghe vậy cúi đầu nhìn cô gái mệt mỏi ỉu xìu trong lòng, bỗng cười nói: “Tôi ôm cô vào nghỉ ngơi nhé?”
Dưới ánh hoàng hôn, nụ cười của anh như thể mang theo sự cám dỗ dịu dàng mà thản nhiên.
Ninh Tú Phân ngẩn ngơ bởi nụ cười ấy, mẹ nó… Người đàn ông này không thể cười, cười như đang thông đồng người ta vậy.
Cô ngơ ngác nhìn một lúc, thấy anh nhíu mày đang định bế cô lên.
Lúc này Ninh Tú Phân mới nhận ra mình vẫn còn lấy tư thế thân mật thế này dựa vào lòng anh.
Tai cô nóng lên, vội đỡ lấy cánh tay anh ngồi dậy: “Không… Không… Tôi còn chưa đến mức phế vật như vậy.”
Có điên mới để anh ôm cô vào. Còn ra thể thống gì, họ cũng đâu phải vợ chồng thật.
Vinh Cẩm Thiêm lại không rút tay về, đỡ cánh tay cô: “Tôi nấu cơm xong rồi, cô đi rửa tay ăn cơm đi.”
Ninh Tú Phân vội gật đầu, bỏ tay anh ra xoay người cõng sọt rồi hoảng loạn vào nhà: “Được, tôi còn rất nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe đây.”
Thấy cô lảng tránh mình, vành tai đỏ lên, Vinh Cẩm Thiêm lộ ra biểu cảm cười như không cười, không hiểu sao tâm trạng tốt lên, theo cô vào nhà.
Tuy anh không biết tại sao tâm trạng mình tốt lên.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!