Ninh Tú Phân suy nghĩ một lúc, cảm thấy hơi đau đầu.
Nếu họ không có quan hệ huyết thống thì chỉ cần chỉ ra rằng mối quan hệ của họ không rõ ràng, dựa vào sự nghi ngờ của phụ nữ sẽ dễ dàng nhận ra điều không đúng.
Nhưng đôi uyên ương hoang dã này lại có quan hệ huyết thống, lại còn cùng nhau lớn lên như anh em ruột.
Sở Hồng Ngọc khi nghe Đinh Lan kể về việc họ trốn vào khu rừng nhỏ, tuy có chút không vui nhưng sau vài ngày lại hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn ghét Đinh Lan hơn.
Tô Học Minh có thể dỗ dành cô ấy chỉ bằng vài câu nói.
Anh em họ thân thiết ở cùng một phòng, ôm nhau cũng có thể nói là an ủi em gái vượt qua nỗi đau mất mát.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao lúc đó cô lại do dự không muốn vạch trần sự thật.
Trừ khi Sở Hồng Ngọc tận mắt nhìn thấy bọn họ thân mật, nếu không phải làm thế nào để thuyết phục cô ấy tin rằng người đàn ông mà cô đã vô cùng yêu thương và dành nhiều năm bên cạnh là một kẻ vô đạo đức đây?
Ngay cả Vinh Cẩm Thiêm phải tận mắt nhìn thấy mới xác định được họ có quan hệ bất chính.
“Tô Học Minh là người rất cẩn thận, anh ta và Tô Tiểu Lệ hẹn gặp nhau cũng giống như gián điệp tiếp xúc nhau, muốn bắt được bằng chứng của anh ta e là không dễ.”
Ninh Tú Phân dựa lưng vào ghế xe, sau đó thậm chí còn co chân lên ghế phụ nhưng nhìn thấy anh chàng đẹp trai bên cạnh đang lái xe, cô kìm nén không gãi chân để giữ gìn hình tượng.
Đời trước cô bị thiểu năng tiểu não, hệ thần kinh cân bằng kém, không thể ngồi được bất kỳ loại xe nào, kể cả tàu lượn siêu tốc.
Đời này, sau nhiều lần kinh hoàng sợ hãi, cô đã không còn cảm giác chóng mặt buồn nôn khi ngồi xe.
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày: “Tô Học Minh rất lanh lợi, miệng mồm khéo léo, ngay cả khi bị bắt gian tại giường, anh ta cũng có thể nói rằng Tô Tiểu Lệ đã bỏ thuốc anh ta.”
Ninh Tú Phân chìm trong bối rối: “Đúng vậy, đầu óc anh ta sao có thể không lanh lợi? Lựa chọn những cô gái an toàn như em họ, thậm chí còn dám đưa người ta vào nhà vị hôn thê làm bảo mẫu.”
Anh ta còn có thể qua lại với nhiều người, khiến một người thông minh và giàu có như Sở Hồng Ngọc lại không hề nghi ngờ chút nào.
Để Tô Tiểu Lệ phục vụ tình địch, nhìn anh ta và Sở Hồng Ngọc thân mật mà không lên tiếng, đó không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Vinh Cẩm Thiêm suy nghĩ, có một cách xử lý những chuyện nam nữ như vậy thật đơn giản và thô bạo…
“Tòa nhà tập thể chắc chắn là căn cứ của bọn họ, chỉ cần chú ý theo dõi khi nào họ gặp nhau. Anh sẽ đưa Sở Hồng Ngọc lên tầng ba, để cô ấy tự mình nhìn và nghe thấy tất cả.”
Ninh Tú Phân: “…Không được!”
Căn cứ cái gì chứ, đây không phải là đội tiêu diệt gián điệp đâu.
Để Vinh Cẩm Thiêm cõng Sở Hồng Ngọc leo lên tầng ba, đừng nói là nguy hiểm đến mức nào.
Giả sử leo được nửa chừng mà xảy ra chyện gì, anh có ôm Sở Hồng Ngọc ra hay không?
Ninh Tú Phân thở dài: “Vấn đề của Sở Hồng Ngọc khá phức tạp, nhưng may mắn là chị ấy còn ba năm nữa mới tốt nghiệp đại học. Chỉ cần chị ấy chưa kết hôn với anh ta thì vẫn còn cơ hội cứu vãn.”
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên gật đầu: “Bạn cùng phòng của em cũng khá thông minh, ít nhất là chưa bị anh ta làm hại. Hãy nhắc nhở cô ấy giữ khoảng cách với anh ta trước khi kết hôn.”
Theo anh, chưa kết hôn thì không được động đến người con gái trong trắng nào.
Ngay cả khi kết hôn giả nhưng đã có giấy đăng kí kết hôn.
Nếu không phải vì Ninh Tú Phân đã chủ động hôn anh hai lần, phá vỡ quy tắc và giới hạn này.
“Anh cũng không nảy sinh ý nghĩ biến cuộc hôn nhân giả thành thật với cô, người mà anh ta không biết là loại “”đặc vụ”” gì.
“
Ninh Tú Phân im lặng một lúc, lo sợ rằng Sở Hồng Ngọc… có lẽ đã bị tên khốn kia lợi dụng rồi.
Sở Hồng Ngọc từng nói về vấn đề thời gian của nam giới trong quan hệ vợ chồng và liệu họ có thực hiện màn dạo đầu cho phụ nữ hay không.
Mặc dù chỉ nói bóng gió, giọng điệu của cô ấy không giống người chưa từng có kinh nghiệm tình dục.
Sở Hồng Ngọc còn nhắc cô không nên mang thai trong thời gian học đại học, chắc là vì chính cô ấy cũng đã làm như vậy.
Nhìn Ninh Tú Phân im lặng, Vinh Cẩm Thiêm, người rất nhạy bén, lập tức cảm nhận được điều gì đó, không khỏi nhíu mày: “Tô Học Minh không phải chưa kết hôn với cô ấy sao?”
Ninh Tú Phân thở dài: “Chị Hồng Ngọc quen anh ta bảy tám năm rồi, ban đầu trước khi vào đại học đã định kết hôn và tổ chức lễ cưới, nghe nói thiệp mời cũng đã phát.”
Cô dừng lại một lúc: “Nhưng gia đình chị Hồng Ngọc kiên quyết phản đối, thậm chí đe dọa tự tử, yêu cầu chị Hồng Ngọc phải học xong đại học mới được kết hôn và tổ chức lễ cưới.”
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng: “Cũng đúng, người như Tô Học Minh, thông minh, tàn nhẫn và cẩn thận, không để chị Hồng Ngọc mang thai, có lẽ là sợ làm quá sẽ khiến gia đình vợ nổi giận.”
Quan hệ với con gái trước khi kết hôn còn có thể nói là bình thường, vì dù sao cũng là cặp đôi đã hứa hôn, tình cảm sâu đậm, khó kìm lòng được.
Nhưng nếu khiến cô ấy mang thai, làm gián đoạn việc học và công việc, gia đình vợ có thể sẽ có ấn tượng rất xấu về anh ta, đồng thời nhận ra tham vọng của anh ta.
Ninh Tú Phân day trán.
Sở Hồng Ngọc luôn rất tốt với cô, rất săn sóc, hơn nữa còn là đối tác thông minh và trung thành mà cô đã chọn.
Nghĩ đến việc Sở Hồng Ngọc bị Tô Học Minh làm tổn thương, cô cảm thấy vô cùng phiền lòng.
Không phải vì quan niệm phong kiến rằng con gái ngủ với đàn ông trước hôn nhân thì mất giá trị, hay việc giữ gìn trinh tiết đến sau hôn nhân là điều ngớ ngẩn và lạc hậu.
Mà chỉ đơn giản là vì cảm thấy tiếc nuối cho Sở Hồng Ngọc, một cô gái tốt như thế không nên gặp phải một người đàn ông tồi tệ như vậy!
Nhưng đến nước này, cô phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, một đòn đánh trúng, để lột trần bộ mặt thật của Tô Học Minh.
Xe vào đến Đại học Phục Đán, sắp dừng lại.
Ninh Tú Phân bất ngờ hơi nghiêng người, nhẹ nhàng giữ cằm anh, quay mặt anh lại, rồi hôn lên má anh một cái.
“Chuyện này, em sẽ nghĩ cách xử lý. Anh cứ lo việc của mình trước đi, những chuyện này đều là việc vặt vãnh với anh thôi.”
Rõ ràng là cuộc hẹn của đôi tình nhân đã gần một tháng không gặp, dù sống cùng một nơi nhưng gặp nhau lại rất khó khăn.
Kết quả là cô đã biến cuộc hẹn thành một vở kịch bắt gian, Ninh Tú Phân thực sự cảm thấy có lỗi với Vinh Cẩm Thiêm, chú sói con của cô.
Hôm nay, những suy nghĩ đơn giản, chân thật và trung thành của anh về mối quan hệ nam nữ, lại tạo nên một cảm giác mâu thuẫn nhưng hợp lý với vẻ ngoài lạnh lùng và dáng vẻ quân nhân của anh.
Điều này khiến cô vừa lo lắng cho bạn mình gặp phải kẻ tồi tệ, vừa cảm thấy an ủi trong lòng.
Vinh Cẩm Thiêm bất ngờ khi bị cô hôn, nhất là giọng điệu lại mang một cảm giác như bề trên của cô.
Anh ngớ người ra, cảm thấy tai nóng lên, không biết phải phản ứng thế nào.
Anh cúi đầu “ừm” một tiềng, không may lại chạm vào còi xe, khiến chính mình cũng giật mình cứng đờ.
Ninh Tú Phân nhìn thấy dáng vẻ này của Vinh Cẩm Thiêm, không nhịn được mà bật cười.
Ông lớn này sao lại vừa hoang dã vừa kín đáo lại vừa đơn thuần như thế.
Vinh Cẩm Thiêm trong một khía cạnh nào đó giống như một cây mía, vừa cứng cáp vừa ngọt ngào.
Thấy Ninh Tú Phân mỉm cười nhìn mình với biếu cảm như trưởng bối nhìn trẻ con, Vinh Cẩm Thiêm không khỏi lạnh lùng lườm cô một cái: “Cười gì chứ, xuống xe đi.”
Ninh Tú Phân thở dài: “Anh giận rồi à? Vậy thì em về ký túc xá đây.”
Nói xong, cô định xuống xe.
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm theo phản xạ kéo tay cô lại: “Đợi đã, chúng ta đã nói rồi mà.”
Ninh Tú Phân nhướn mày, làm bộ ngạc nhiên: “Nói gì cơ?”
“Vinh Cẩm Thiêm vẫn giữ vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng: “”Chúng ta đã nói rồi, anh sẽ giúp em xác định xem họ có quan hệ tình cảm không, và em đã đồng ý với anh.””
“
“Em đồng ý cái gì?” Ninh Tú Phân tiếp tục làm bộ ngạc nhiên hỏi.
Vinh Cẩm Thiêm tức giận, hạ giọng: “Em đã đồng ý ở bên anh tối nay!”
Sao, giờ lại muốn nuốt lời à?
Ninh Tú Phân cười nhẹ, thản nhiên nói: “Ồ, có sao? Ngày mai em còn có lớp.”
“Em có lớp cái quái gì, mai là chủ nhật, mấy ngày rồi không gặp nhau, em không… không nhớ anh!” Vinh Cẩm Thiêm nghiến răng, tức giận đến mức khóe mắt trắng dù nhịn cũng hơi đỏ lên.
Những lời sến súa này anh cũng không biết sao lại buột miệng nói ra, trước đây toàn là bọn Trần Trần, Lão Từ nói những lời ghê tởm này.
Nên nói xong, anh tự cảm thấy rùng mình.
Rồi anh thấy Ninh Tú Phân với vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng yêu chiều, bất ngờ vươn tay ra xoa đầu anh như xoa đầu chó: “Ồ, A Thiêm của chúng ta giận rồi, vậy thì em sẽ ở bên anh.”
Vinh Cẩm Thiêm ngẩn người, vốn tưởng không dễ thuyết phục, nhưng lại bất ngờ đồng ý ngay, còn gọi một cái tên thân mật sến súa như vậy.
Cô ấy đang dỗ anh như dỗ A Hắc sao, cái giọng điệu này!
Anh lập tức nhận ra và nhìn cô đầy nguy hiểm: “Em dám trêu anh?”