Ninh Tú Phân nhíu mày, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tô Học Minh và Tô Tiểu Lệ.
Không phải Tô Tiểu Lệ đó đưa đồ ăn xong đã trở về rồi sao?
Nhưng Tô Học Minh chỉ hơi ngạc nhiên một chút, buông Tô Tiểu Lệ ra, vô cùng bình tĩnh nói:
“Bác hai và bác hai gái qua đời, em đừng quá đau buồn, anh bận công việc, thật sự không có cách nào về quê với em, chỉ có thể cho em nghỉ phép một tuần.”
Anh ta ngập ngừng: “Nếu qua khoảng thời gian này em chưa trở về, anh chỉ có thể tìm người khác làm việc của em.”
Tô Tiểu Lệ hơi ngơ ngác nhìn anh ta, nghe anh ta nói thế cả người cứng đờ: “Anh họ, anh…”
Tô Học Minh ngắt lời cô ta, bình tĩnh nói: “Em và anh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, em đừng trách anh họ không có tình thân, sức khỏe của bác gái Sở không tốt, không thể không có người bên cạnh quá lâu.”
Tô Tiểu Lệ hơi ngơ ngác nhìn anh ta: “Anh… Trong lòng anh chỉ có người phụ nữ kia…”
Sau đó, cô ta nhìn thấy Ninh Tú Phân, bỗng nhiên che mặt, cúi đầu khóc lóc xoay người lao ra ngoài.
Suýt nữa đụng phải Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân nhanh nhẹn nhích người tránh Tô Tiểu Lệ, giống như tránh đạn pháo bay tới.
Chờ Tô Tiểu Lệ chạy mất, Tô Học Minh mới nhìn Ninh Tú Phân: “Xin lỗi, chuyện trong nhà, khiến em chê cười rồi.”
Ninh Tú Phân nhìn dáng vẻ thanh cao chính trực của anh ta, trong lúc nhất thời không biết là mình lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, hay là Tô Học Minh quá giỏi giả vờ.
Cô cũng từng lăn lộn trong xã hội, bình tĩnh trả lời:
“Không sao, nhà ai không có chuyện khó nói, chỉ là không ngờ đồng chí Tô và em họ có quan hệ thân thiết như vậy.”
Ánh mắt Tô Học Minh lướt qua Vinh Cẩm Thiêm đang cầm con dao hồ điệp xinh đẹp trong tay, sau đó thản nhiên nói:
“Bác hai và bác hai gái đã bỏ quê đi từ lâu, Tiểu Lệ được một tay mẹ anh nuôi lớn, bọn anh nói là anh em họ, nhưng thật ra thân thiết không khác gì anh em ruột thịt.”
Ninh Tú Phân bật cười: “À ra vậy, đã trễ như vậy, đồng chí Tô không tiễn em gái trở về, không tốt đâu, gần đây an ninh không tốt lắm.”
Tô Học Minh hơi bất đắc dĩ: “Em nói đúng, em gái bị anh chiều hư, anh và Hồng Ngọc đến trường học báo danh, con nhóc này biết được tin, bất chấp chạy tới đây, anh phải đi tìm nó trước.”
Nói xong, anh gật đầu với Ninh Tú Phân, theo phép lịch sự hướng về Vinh Cẩm Thiêm phía sau Ninh Tú Phân gật đầu: “Tạm biệt.”
Nhìn bóng lưng Tô Học Minh biến mất trên đường.
Ninh Tú Phân bỗng nhiên hỏi: “Vinh Cẩm Thiêm, anh thấy người này thế nào?”
Luận xem người, ánh mắt ông lớn Vinh lợi hại hơn cô.
Vinh Cẩm Thiêm ung dung nói: “Theo kinh nghiệm thẩm vấn của anh, hầu hết chuyện anh ta nói là thật.”
Ninh Tú Phân như có điều suy nghĩ: “Hầu hết…”
Điều đó có nghĩa là có thể có một phần không phải là sự thật.
Lòng dạ Tô Học Minh này còn rất sâu.
“Chị Hồng Ngọc cũng là người thông minh, rốt cuộc chị ấy có biết người đàn ông mình thích là người như thế nào không nhỉ?”
Vinh Cẩm Thiêm thu lưỡi dao lại, hờ hững nói:
“Một người thông minh, nếu muốn tự lừa gạt chính mình, vậy chỉ có bản thân muốn tỉnh táo mới có thể tỉnh táo được.”
Ninh Tú Phân thở dài, cũng không nói nhiều: “Dạ.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, nhắc nhở một câu: “Nếu em nói xấu anh ta trước mặt bạn cùng phòng của em, lại không có chứng cứ, cuối cùng rất có thể không còn làm bạn được nữa.”
Anh không hiểu rõ về phụ nữ lắm, nhưng anh hiểu lòng người.
Ninh Tú Phân đột nhiên nhớ tới kiếp trước, cô có một người bạn học cũ năm cấp 2, gần như là bạn thân.
Hai người có mấy chục năm tình cảm, không có gì giấu nhau.
Cô tình cờ phát hiện chồng của người bạn ấy ở bên ngoài rửa chân chăm sóc sức khỏe, chơi gái, lập tức kể chuyện này cho bạn cô.
Cô và người bạn học cũ kia đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện người bạn học bị nhiễm vài loại HPV nguy hiểm cao.
Trường hợp nhẹ nhất là nổi mụn nhọt.
Người bạn học cũ đó suy sụp ở bệnh viện, vừa tức vừa hận vừa khóc thề muốn mang con ly hôn, để cho ông chồng một thân một mình ra khỏi nhà.
Cô còn ôm bạn học cũ khóc cùng nhau, an ủi người bạn ấy chỉ bị nhiễm virus HPV, không phải HIV AIDS.
Kết hôn chưa được hai ngày, người ta và chồng cãi nhau xong, lại cùng nhau ngủ chung một giường.
Người đàn ông chơi gái kia còn đến nhà cô gây sự, muốn đánh cô, nói cô hủy hoại thanh danh của anh ta, là kẻ phá hoại.
Bạn học cũ mấy chục năm của cô đứng ở trong lầu nhìn cô không lên tiếng.
Lý Diên tức giận đánh một trận với người đàn ông chơi gái kia, đả thương người đàn ông kia, khi đó Lý Diên quen biết không ít người.
Người đàn ông chơi gái không kiếm được nửa tệ, còn bị tạm giam, không dám đến gây phiền phức cho cô nữa.
Người bạn học cũ của cô còn mắng cô không chiếm được trái tim của chồng mình trong nhóm bạn học, cho nên mới không chịu được quan hệ vợ chồng tốt đẹp của người khác.
Bạn bè cạch mặt, mọi bí mật trước đây đều trở thành thứ gây tổn thương cho đối phương.
Chuyện cãi nhau ồn ào này khiến Ninh Tú Phân ngây ngốc.
Lý Diên dứt khoát ra nước ngoài công tác, một lần đi nửa năm.
Cuối cùng, cô và người bạn học cũ của mình cả đời không qua lại với nhau.
Sau đó qua mấy năm, cô nghe nói bạn học cũ kia bị nhiễm HPV vẫn không thuyên chuyển về âm tính, bị ung thư cổ tử cung, hơn bốn mươi tuổi đã chết.
Ninh Tú Phân nghe được cũng cảm thấy không ngạc nhiên mấy.
HPV vốn ảnh hưởng đến khả năng miễn dịch của cơ thể, có thể chữa khỏi nhờ điều trị và phẫu thuật dần dần.
Nhưng người chồng chơi gái kia vẫn luôn mang theo mầm bệnh HPV, bên ngoài vừa chơi gái vừa thỉnh thoảng ngủ với vợ, còn không mang bao.
Kết quả của việc phụ nữ bị nhiễm HPV lặp đi lặp lại là ung thư cổ tử cung.
Lớn lên trong khu nhà của bệnh viện, Ninh Tú Phân biết rằng 99% ung thư cổ tử cung là do nhiễm HPV trong đời sống tình dục.
Hướng dẫn của Trung tâm Kiểm soát và Phòng chống Bệnh tật Quốc gia đều đặc biệt nhấn mạnh sẽ bị ung thư cổ tử cung, loại HPV nguy hiểm cao đều bị lây nhiễm qua đời sống tình dục!
Nói đơn giản là ung thư cổ tử cung hoàn toàn bị lây nhiễm từ bạn tình.
Hầu hết các bác sĩ nói rằng có thể có những cách lây nhiễm khác như nhà vệ sinh, bồn cầu, bể bơi, khách sạn nào đó.
Nhưng các loại HPV đó có nguy hiểm thấp, ví dụ như ngón tay, cổ có mụn cóc nhỏ, không gây tử vong.
Trong y học không có 100%, huống chi môi trường y tế sau vài chục năm không giống như năm 1980.
Khi đó bác sĩ sợ chồng, bạn trai của nữ bệnh nhân tới gây sự vì ảnh hưởng đến cá nhân họ, thậm chí còn xách dao chém người, không dám cược mạng sống.
Ví dụ như, bạn học cũ của cô, không phải chồng cô ấy tới nhà đánh cô sao?
Cuối cùng cô thậm chí không tham gia tang lễ của người bạn đó, sau nửa năm, cô nghe được tin tức người đàn ông chơi gái kia tái hôn.
Cô lấy ảnh chụp chung với bạn học cũ thời trung học cơ sở ra xem, khóc cả một buổi chiều.
Cô không vui sướng khi người bạn học cũ tự lừa mình dối người, dẫn đến ung thư chết đi, để lại hai đứa trẻ mười mấy tuổi.
Chỉ có bi thương chất chồng…
Cô và bạn học cũ, chẳng qua là hình ảnh thu nhỏ khác nhau của hàng ngàn hàng vạn phụ nữ mà thôi.
Đáng tiếc thay, những năm tháng không thể quay về và… Đã từng làm bạn, tưởng rằng tình cảm bền chặt nhưng lại mỏng manh đến tan thành từng mảnh nhỏ.
Tại sao đàn ông chơi gái và ngoại tình đều che chở cho nhau, dù chỉ là mốt quan hệ xã giao bình thường.
Bất cứ khi nào vợ hoặc bạn gái của đối phương gọi điện, họ sẽ giúp che đậy, nhưng giữa phụ nữ với nhau không làm được loại “giúp đỡ lẫn nhau” này.
Không ít người còn bị bạn bè đâm sau lưng bởi vì muốn bảo vệ người đàn ông của họ.
Tình bạn thật sự không đáng giá bằng tình yêu sao?
Ninh Tú Phân chìm vào trong hồi ức, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì, im lặng ôm cánh tay ở bên cạnh cô.
Hồi lâu sau, Ninh Tú Phân có hơi không để ý bật cười: “Em biết, nếu như có người nói anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài mà không có chứng cứ, em chắc hẳn cũng sẽ tức giận.”
Vinh Cẩm Thiêm rũ mắt nhìn dáng vẻ không yên lòng của cô, thản nhiên nói: “Sói cả đời chỉ có một người bạn đời, anh là của em.”
Ninh Tú Phân ngước mắt to nhìn anh, sững sờ, nhớ tới đời trước quả thật anh đã trông coi một người cả đời.
Ít nhất bên ngoài nhìn thấy đúng là như vậy, bạch đầu giai lão, ân ái như lúc ban đầu.
Người đàn ông như Vinh Cẩm Thiêm, cũng không dễ dàng hứa hẹn, nếu anh đã nói, sẽ phải làm được.
Đời này, anh nói anh là của cô… Là của cô…
Trong lòng Ninh Tú Phân nhiều cảm xúc lẫn lộn, bỗng nhiên choàng tay ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực:
“Phải, Vinh Cẩm Thiêm, anh là của em!”
Vinh Cẩm Thiêm ôm chặt cô gái trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh sâu thẳm hơn, vừa rồi, vẻ mặt tang thương ảm đạm của cô lại là vì ai đây?
…
Sau khi tạm biệt Vinh Cẩm Thiêm, Ninh Tú Phân trở về ký túc xá.
“Ái chà, đây không phải bà chủ Ninh sao, cuối cùng cũng trở lại rồi à?” Sở Hồng Ngọc đang bôi kem dưỡng da, mỉm cười nhìn Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân nhìn cô ấy, tâm trạng hơi phức tạp, chỉ mỉm cười: “Đúng vậy, mọi người tắm xong hết chưa?”
Nghiêm Dương Dương giật nhẹ khóe miệng: “Đó không phải, người đàn ông yếu ớt đó đến rồi, tuy rằng không lên được ký túc xá, nhưng nước nóng tắm rửa đều tự mình đưa cho cậu ấy mấy bình, còn gọi bảo mẫu tới đưa đồ.”
Trên mặt Sở Hồng Ngọc hiếm khi có biểu cảm không vui, hừ nhẹ một tiếng: “Hâm mộ tớ sao? Vậy cậu mau tìm bạn trai đi.”
Nghiêm Dương Dương nói thầm: “Tớ không thích đàn ông dính người như thế, cậu nói gì cũng được, không nóng nảy như thể không có gì quan trọng.”
Sở Hồng Ngọc liếc mắt xem thường, vểnh ngón tay lau sơn móng tay: “Vậy cậu không thích người đàn ông chiều chuộng, hướng về cậu, thì cậu thích kiểu đàn ông hay làm trái ý cậu, để cậu ôm một bụng tức giận hả?”
Ninh Tú Phân bỗng nhiên thình lình bổ sung một câu: “Là người đều có tính tình, kiểu người hoàn toàn đè nén tính cách của mình, chiều theo người khác mà em từng gặp trên thương trường, đều là có mưu đồ khác.”
Sở Hồng Ngọc ngạc nhiên, nhìn lên nhìn xuống Ninh Tú Phân hơi khác thường: “Ôi ôi, sao Ninh Ninh của chúng ta bỗng nhiên lại nói chuyện triết lý như vậy hả?”
Ninh Tú Phân nhìn ra được Sở Hồng Ngọc không để ở trong lòng, chỉ là đang trêu chọc cô.
Cô chỉ mỉm cười, một bên cầm cốc đánh răng, một bên hỏi Sở Hồng Ngọc: “Chị Hồng Ngọc thông minh, chị nói xem em nói có đúng hay không? Câu “Tiễn mới có thể nằm gai nếm mật, ba ngàn Việt Giáp mới có thể nuốt Ngô” ấy.”
Sở Hồng Ngọc suy nghĩ một chút, còn chưa lên tiếng.
Người đang nằm trên giường đọc sách, vẫn không có cảm giác tồn tại gì, Đinh Lan lại thình lình thốt ra một câu:
“Đúng vậy, ai lại thích kìm nén để lấy lòng người khác, chắc chắn đang vì lợi ích cá nhân.”
Sở Hồng Ngọc và Ninh Tú Phân, Nghiêm Dương đồng loạt nhìn về phía cô ấy: “…”
Người phụ nữ này lại muốn bày trò gì đây?